Lúc này, mấy người Tô Vũ đã đến gần hình chiếu Thiên Môn.
Tuy nói là hình chiếu nhưng hình dạng khá rõ ràng, bỗng nhiên trên cánh cửa kia hiện ra khuôn mặt nhăn nheo của Thông Thiên Hầu, y run sợ trong lòng, khí tức tung hoành khắp nơi khiến Thông Thiên có cảm giác thật đáng sợ.
"Bệ hạ"
Thông Thiên Hầu vội vàng chào hỏi những người khác nữa: "Bái kiến Văn Vương và Võ Vương đại nhân"
Sau đó y run sợ nói: "Các vị đều muốn đi qua ta ư?"
Ta sẽ chết!
Bọn họ quá mạnh!
Một đống khí tức cường đại khiến y hoảng sợ, một kẻ mới vừa thăng cấp 18 đạo như y còn chưa kịp kiêu ngạo một chút thì lúc này đã phải hứng chịu sự đả kích.
Ta không làm được!
Nếu những người này đều muốn tiến qua y thì chẳng những y sẽ chết mà có thể Minh Vương cũng không chịu đựng nổi.
Tử Linh Chi Chủ cảm ứng rồi lập tức nhíu mày: "Khó! Có lẽ các ngươi có hy vọng đi qua nhưng ta thì rất khó. Ngụy môn này và cường giả mở Thiên Môn có khả năng đều sẽ bị ta căng bạo"
Lúc này, ánh mắt Thông Thiên Hầu khẽ dao động, y nói: "Nhân Hoàng bệ hạ nhờ ta chuyển lời đến chư vị là 'đừng lo, ngài ấy đang suy nghĩ biện pháp, mọi người nhất định sẽ bình an trở về, đừng đi qua cùng một lúc"
Tô Vũ hôi lại: "Có được không?"
Hắn cũng đã nhìn ra chuyện này sẽ rất khó khăn.
Hơn nữa, đám người phía sau vẫn còn ở đó, rõ ràng là bọn họ muốn vây giết người ở lại bọc hậu cho bọn họ.
Ai sẽ ở lại yểm trợ?
Dù là ai thì cũng đều vô cùng nguy hiểm.
Ngay sau đó, thanh âm Minh Vương truyền đến: "Các vị chờ một chút, bệ hạ đang suy nghĩ biện pháp, hãy tin tưởng bệ hạ"
Dứt lời, ông lại nói: "Nhị ca, ngươi... Ngươi khuyên nhủ Tử Linh tiền bối.."
Văn Vương câm nín, ngươi nghĩ gì vậy?
Tử Linh Chi Chủ cũng cạn lời.
Văn Vương cười đáp: "Ừ, không cân lo lắng cho chúng ta, đừng suy nghĩ miên man"
Y hiểu ý lão ngũ, chắc là ông sợ Tử Linh Chi Chủ cưỡng chế phá cửa thoát ra. Hơn nữa lời ta nói không có trọng lượng gì, đây là người Tô Vũ lôi kéo được, thái độ của Tử Linh Chi Chủ đối với ta cũng chẳng hữu hảo gì.
Minh Vương hồ nghỉ rồi không nói gì nữa.
Cùng lúc đó, Nhân Hoàng nhanh chóng hành động.
Y lại đến gặp Địa Môn, Địa Môn bạo nộ: "Ngươi tới làm gì?"
Nhân Hoàng trầm giọng: "Giúp ta.."
"Không!"
Địa Môn phát điên: "Bổn tọa đã tiêu hao rất nhiều lực lượng căn nguyên để bồi dưỡng ngụy môn kia tới 18 đạo, ngươi còn muốn thế nào nữa?"
Khốn kiếp! Ngươi muốn ép ta phải lập tức sống lại sao?
Đây chính là nỗi bi ai khi không có người thủ hộ.
Nếu Thiên Môn đứng ở đây thì gã cũng không cần sợ hãi bởi gã có Nhật Nguyệt bảo hộ, kỳ thật năm xưa Địa Môn cũng có nhưng khi giao chiến cùng thời đại khai thiên, gần như tất cả đã bị xử lý.
Nhân Hoàng nhanh chóng nói: "Thời gian khẩn cấp, ta sẽ nói ngắn gọn, hiện tại người của ta cần thoát ra khỏi Thiên Môn, nhưng Thiên Môn bị chúng ta đánh, bây giờ đã hoàn toàn đóng kín, không thể ra ngoài. Ta cần ngươi giúp Thông Thiên, duy trì y, cũng cố thông đạo để người của ta ra ngoài"
Địa Môn đã hiểu ý y nhưng hắn ta không muốn hợp tác.
"Không được! Làm vậy sẽ tiêu hao rất nhiều căn nguyên của ta, bổn tọa đã thương rất nặng"
Nhân Hoàng hít sâu một hơi: "Bọn họ đã giết vài siêu hạng, nếu ngươi đáp ứng, vậy ta sẽ cho người đại đạo của một siêu hạng cho ngươi khôi phục. Hình như vẫn còn lực lượng đại đạo của Phượng Tổ 31 đạo. Đại đạo của Chú 34 đạo hình như đã hao tổn.
Long Tổ 32 đạo, có khả năng cũng còn lực lượng đại đạo tàn lưu, Võ Tổ 32 đạo cũng còn không ít lực lượng, Tiên Tổ 34 đạo còn lại thì không chắc, Hôn Tổ và Ma Tổ có lẽ đã bị tiêu hao rồi, Pháp tổ còn bao nhiêu thì tạm thời không xác định"
Những cái tên quen thuộc liên tiếp vang lên khiến Địa Môn chấn động.
Tình huống ở đó ra sao?
Đừng nói là những kẻ đó đều bị người của ngươi giết? !
Chuyện này không có khả năng!
"Ngươi đang đe dọa ta ư? Nếu mạnh như vậy thì trực tiếp tấn công Thiên Môn để thoát ra đi"
Nhân Hoàng bất lực: "Hừ, ta cũng muốn vậy nhưng hiện tại Thạch, không, Nhật, Nguyệt, Thần, Đao, ngoài ra còn có Hỏng Thiên Đại Thánh của Nhân Môn buông xuống cùng với hơn 1000 vị chủ nhân quy tắc đang canh giữ trước Thiên Môn, canh phòng nghiêm ngặt. Vậy bọn họ phải đi ra ngoài như thế nào? Nếu không phải Hồng Thiên buông xuống thì người của ta đã diệt Thiên Môn rồi"
"Cái gì?"
Hồng Thiên?
Cưởng giả Nhân Môn buông xuống?
Địa Môn muốn nói gì đó nhưng Nhân Hoàng đã lạnh lùng nói trước: "Hiện tại có vài cường giả phe ta không về đây được nhưng siêu hạng 32 đạo vẫn có thể trở về, nếu ngươi cự tuyệt, e rằng khi bọn họ trở về sẽ không khách khí với ngươi. Ngươi hiểu chưa?"
Không phải là không ai có thể trở về mà là chỉ có tồn tại đỉnh cấp vượt qua 32 đạo chưa về được!
Đây là sự uy hiếp trần trụi!
Địa Môn vô cùng phẫn nộ, hắn ta có chút hối hận vì đã đứng ở vạn giới, không phải hắn ta muốn vậy nhưng khi bị phong ấn năm đó, hắn ta chỉ có thể đứng lặng tại đây.
Hiện giờ, hắn ta liên tiếp bị uy hiếp.
Nếu là năm đó, hắn ta sẽ không sợ sự uy hiếp của Nhân Hoàng, nhưng lần trước đại chiến với thời đại Thiên Môn, Địa Môn đã tổn thất thảm trọng dẫn tới kết cục hiện tại phe hắn ta không đủ người để dùng.
Hiện tại Hỗn Độn Chi Chủ chỉ có quan hệ hợp tác với hắn ta chứ không phải quan hệ chủ nhân và thuộc hạ, tên kia vẫn luôn trốn ở sâu trong Địa Môn, căn bản không muốn đến đây.
Thật ra trước đây gã từng hoạt động gần Địa Môn nhưng nhưng từ lần Văn Vương và Nhân Hoàng xâm nhập và giao thủ với gã, đối phương đã rút lui khỏi phạm vi Địa Môn.
"Nếu bổn tọa tiếp dẫn bọn họ trở về thì ngươi cũng sẽ cho bọn họ ra tay với ta. Có một thì có hai, ngươi liên tiếp uy hiếp ta... hừ, đừng ép ta hoàn toàn sống lại"
Hắn ta phẫn nộ.
Nhân Hoàng nhíu mày: "Vậy thế này đi, ta sẽ hứa hẹn với ngươi, lần này ngươi giúp ta, người của ta trở về, trước khi tam môn hoàn toàn mở ra, các ngươi hoàn toàn sống lại, chúng ta sẽ không động thủ với ngươi"
Nhân Hoàng thấy hắn ta không đáp lại thì lạnh nhạt lấy ra Nhân Hoàng Ấn: "Ta ký kết Nhân Hoàng lệnh, đây là hứa hẹn của ta cho ngươi, nếu ngươi vẫn không tin thì ta cũng hết cách, nhưng ta bảo đảm, ngươi nhất định sẽ hối hận. Kẻ ra ngoài đầu tiên chắc chắn sẽ là Tô Vũ, Tô Vũ có thù tất báo, người hiểu bản tính hắn rồi đấy, nếu bây giờ ngươi cự tuyệt mà cứ đứng im ở đây, Tô Vũ chắc chắn sẽ tấn công ngươi, khi đó, ta cũng không ngăn cản được"
Tô Vũ...
Địa Môn biết hắn.
"Hắn sắp ra ngoài ư?"
"Đúng"
"Hiện tại thực lực hắn thế nào?"
"Bên trong là 32 đạo, ra ngoài ít nhất sẽ là 34 đạo, thậm chí 35 đạo"
Địa Môn câm nín.
Má nó!
Thời buổi này, tu luyện đơn giản như vậy à?
Vấn đề ở chỗ, ở trong Thiên Môn mà Tô Vũ đã có 32 đạo ư?
Quả thực... không thể tưởng tượng nổi!
Hắn ta tin tưởng lời Nhân Hoàng nói, sau một hồi trầm mặc, hắn ta lên tiếng: "Vậy nên nhiều người chết đi như vậy đều xảy ra sau khi hắn tiến vào?"
"Thông minh!"
"Hình như hắn biến mất chưa lâu?"
"Một năm!"
Tô Vũ mới rời khỏi vạn giới một năm, một năm này có thể nói là khoảng thời gian thái bình nhất của vạn giới, hiện nay đã là năm thứ 3 lịch Tân Vũ.
Tô Vũ không ở đây, thiên hạ thái bình.
Mà dù hắn ở đây thì cũng gần như không có địch nhân trong vạn giới.
Có lẽ Thiên Môn và Nhân Môn không biết nhưng Địa Môn thì biết Tô Vũ thật sự có khả năng nhấc lên tinh phong huyết vũ trong một năm.
Kê này mới quật khởi chưa lâu ở vạn giới mà đã làm nên bao nhiêu đại sự, tuy rằng lúc trước Địa Môn sống lại chưa nhiều nhưng vẫn biết một vài việc.
Giờ nghe tin Tô Vũ sắp về tới, hắn ta suy xét một chút rồi mở miệng nói: "Ngươi ký Nhân Hoàng lệnh thôi thì không đủ. Ta cần Tô Vũ bảo đảm, dùng đại ấn trong thiên địa hắn đóng dấu vào hiệp nghị của ngươi đi"
Má nó!
Nhân Hoàng tức giận.
Ngươi có ý gì?
Rõ ràng là ngươi không tin ta?
Ngươi cảm thấy lão tử không đủ sức uy hiếp đúng không?
Ta nói Tô Vũ sắp về thì ngươi mới sợ ư?
Địa Môn không hé răng.
Sợ ư? Không đến mức đó!
Nhưng hắn ta biết đó là kẻ điên, nếu hắn ta không đáp ứng thì khi Tô Vũ trở lại, dù phải lưỡng bại câu thương thì hắn cũng sẽ ra tay cường công Địa Môn.
Nên thôi đi! Cùng lắm thì hắn ta tiêu hao thêm một chút căn nguyên vậy.
Nhưng hắn ta cần có hứa hẹn của Tô Vũ. Địa Môn trầm giọng nói: "Tô Vũ phải hứa hẹn sẽ không ra tay với ta bằng bất cứ hình thức nào trước khi tam môn tự nhiên mở ra.
Còn nữa, khi những người khác ra tay, Tô Vũ có nghĩa vụ ngăn cản giúp ta, điều này để ngừa các ngươi lợi dụng sơ hở. Hơn nữa, hắn không được tiến vào trong cửa"
Nhân Hoàng ngắt lời: "Điều này thì đừng mơ. Sau khi hắn ra ngoài có thể sẽ lập tức tiến vào Địa Môn. Ngươi đừng mong hắn đáp ứng điều này"
Địa Môn phẫn nộ: "Hắn muốn đảo loạn toàn bộ thời đại hỗn độn sao?"
"Ta không biết, nhưng lúc trước hắn đã thả kẻ thù tiến vào đây. Ngươi cảm thấy hắn sẽ để yên ư? Nhanh lên, trừ điều này không thể đáp ứng ra thì cái khác đều có thể, hiện tại ngươi tự giữ mình là được, ngươi còn muốn bảo vệ ai nữa?"
Nhân Hoàng hừ lạnh một tiếng: "Ngươi không khống chế được thế cục trong Địa Môn.
Nhân Tổ, Ngục, Hỗn Độn Chi Chủ, ngươi khống chế được ai? Vậy mà còn muốn bảo vệ bọn họ ư? Tự bảo vệ mình trước đi"
Địa Môn trầm mặc.
Nhân Hoàng nhìn thời gian: "Với chênh lệch thời gian giữa 2 bên, ngươi lãng phí một phút tại đây thì bên kia đã trôi qua ba phút. Ngươi suy xét đi, không có nhiều thời gian đâu, nếu trì hoãn quá lâu... Tô Vũ là kẻ ghét lãng phí thời gian nhất đấy"
Địa Môn trầm mặc, sau một lát mới mở miệng nói: "Ta muốn Tô Vũ đáp ứng hiệp nghị đã định ra"
Nhân Hoàng im lặng, y chỉ muốn giết chết Địa Môn, tên này không cho y chút mặt mũi nảo.
Lão tử uy hiếp ngươi mà ngươi không sợ.
Tô Vũ còn chưa ra mà ngươi lại sợ Tô Vũ như thế.
Chết tiệt!
Đây là lần đầu tiên y cảm thấy mình bại bởi Tô Vũ.
Y giận đến đau gan!
Sau đó y mang Minh Vương nhanh chóng đuổi tới.