"Ngục.."
Nhân Hoàng dừng một chút mới nói tiếp: "Thực lực Ngục nằm trong khoảng 32 đạo đến 34 đạo. Có thể tới 35 đạo nhưng chắc chắn là chưa đột phá 36 đạo. Thiên phú của nàng không tệ, mấy năm nay tình cảnh không tệ như chúng ta. Năm xưa thực lực nàng tương đương Thái Sơn, mấy năm nay Thái Sơn tiến bộ không chậm, giờ Thái Sơn đã 32 đạo, nhưng Thái Sơn không an nhàn như nàng, có lẽ nàng có nhiều thời gian tu luyện hơn..."
Nhân Hoàng nhìn về phía Tô Vũ: "Đây là thông tin cơ bản về cường giả Địa Môn, cụ thể thế nào thì phải tiến vào mới biết được. Tiếp tục nói về vấn đề Vạn Đạo Thạch đi. Dù Hỗn Độn Chỉ Chủ lấy được nó thì cũng không thể tiêu hao nhanh chóng. Thứ này có tác dụng rất lớn đối với việc củng cố và chữa trị thiên địa, chữa trị và cường hóa đại đạo, thậm chí có thể giúp lĩnh ngộ đại đạo của Thời Gian Chi Chủ"
Tô Vũ hiểu ý y, hắn hỏi: "Nghe nói Địa Môn có thể bổ sung căn nguyên cho chúng ta, ta vẫn chưa hiểu rõ vấn đề này, Nhân Hoàng có thể giải thích cho ta không?"
Tô Vũ biết Thiên Môn giúp âm dương tương hợp.
Địa Môn thì sao?
Nhân Hoàng giải thích: "Địa Môn luôn đứng ở vạn giới, kẻ trong đó đa phần tu luyện hỗn độn đại đạo, cũng hấp thu lực lượng căn nguyên vạn giới. Ngươi cũng hiểu bản chất của căn nguyên mà. Mỗi người có mặt trên đời thì đều có sinh tồn quy củ, đều có căn nguyên dật tán. Đối với chúng ta mà nói, chém giết tu giả Địa Môn không thể trực tiếp tăng thực lực nhưng giết tu giả Địa Môn rồi cắn nuốt căn nguyên thì có thể giúp căn nguyên của chúng ta cường đại hơn. Căn nguyên càng cường đại chứng tỏ tiềm lực càng mạnh, bình cảnh đột phá sẽ bị đánh vỡ"
Tô Vũ gật đâu: "Giống như tam thân pháp ư?"
"Không, có điểm khác nhau. Tu luyện tam thân là tu căn nguyên của chính mình, căn nguyên trong Địa Môn thì là căn nguyên của toàn bộ thời đại hoặc có thể nói là lực lượng căn nguyên của vô số người hội tụ và bị Địa Môn rút ra. Nó có lợi với chúng ta và cả Thiên Môn hay thậm chí là Nhân Môn. Vậy nên tình huống hiện tại là người Thiên Môn ra ngoài sẽ giết chúng ta để âm dương tương hợp, cường hóa chính mình rồi giết cường giả Địa Môn, cướp lấy căn nguyên, đánh võ hạn mức cao nhất, tiếp tục tăng lên.
Còn cường giả Địa Môn ra ngoài cũng sẽ giết chúng ta trước để cướp lấy căn nguyên, cường hóa bản thân rồi mới giết cường giả Thiên Môn, âm dương tương hợp..."
Dù sao bọn họ cũng muốn giết chúng ta trước!
Tô Vũ lại hỏi: "Nhân Môn thì sao?"
"Không biết"
Nhân Hoàng lắc đầu: "Nhưng chắc là Nhân Môn cũng có tác dụng như vậy, thậm chí.."
Nhân Hoàng suy tư một chút mới mở miệng: "Thậm chí Nhân Môn có thể là một thời đại không bị hủy diệt"
Tô Vũ khẽ nhíu mày: "Là sao?"
Nhân Hoàng mỉm cười: "Nhân Môn khác Địa Môn và Thiên Môn, hai thời đại kia đều là thời đại đã bị huỷ diệt. Còn Nhân Môn thì có thể là một thời đại hoàn chỉnh, chưa hoàn toàn huỷ diệt, đại khái cũng giống thế giới của chúng ta, bọn họ chỉ bị phong ấn mà thôi, dù không ra khỏi Nhân Môn thì cũng chưa chắc đã phải đối mặt với kiếp nạn diệt thế. Hoặc cũng có thể nói rằng, bản thân Nhân Môn đại biểu diệt thế. Tác dụng của thời không trường hà rốt cuộc là vì khai thiên hay là để trấn áp Nhân Môn?"
Lại là diệt thế...
Tô Vũ ngẫm nghĩ, Hắc Nguyệt cũng từng nhắc đến điều này, có khả năng Nhân Môn có liên quan đến Phệ Hoàng.
Tô Vũ lên tiếng: "Ý Nhân Hoàng là, chúng ta sẽ tiến vào Địa Môn để xem có thể cướp lấy Vạn Đạo Thạch hay không ư? Thực lực Địa Môn không mạnh, nếu có thể mời Tử Linh Chi Chủ tiến vào cùng chúng ta thì có hy vọng trực tiếp đánh bạo Địa Môn"
Có lẽ trước kia Địa Môn khó chơi nhưng hiện tại có cảm giác hắn ta kém hơn Thiên Môn một bậc.
Hiện tại thực lực phe Tô Vũ đã rất cường đại, bọn họ mà đi vào thì có khả năng bình định được Địa Môn.
Nhân Hoàng gật đâu: "Có hy vọng, nhưng giờ phải để phòng Nhân Môn nhúng tay.
Động tĩnh trong Thiên Môn lớn như vậy, chắc chắn cường giả Nhân Môn đã biết tình huống. Vậy nên ta đang lo rằng nếu chúng ta tiến vào Địa Môn thì có thể Nhân Môn sẽ lợi dụng cơ hội này để gây chuyện"
Mấy người trầm tư.
Hiện tại Thiên Môn không yếu nhưng bọn họ không sợ, Địa Môn lại càng không đáng sợ. Mối uy hiếp chủ yếu là Nhân Môn!
"Còn bao lâu nữa tam môn sẽ mỡ ra?"
Nhân Hoàng suy nghĩ một chút rồi đáp: "Sắp rồi. Lực lượng thiên địa của mọi người liên tiếp bạo động cũng có thể gia tốc quá trình mở ra. Địa Môn sống lại không ít, Thiên Môn cũng vậy, Nhân Môn cũng thế. Ta cảm thấy thời khắc 4 thời đại hội tụ sắp đến rồi"
Có nên tấn công vào Địa Môn không?
Tô Vũ tự hỏi.
Nhân Hoàng lại nói: "Có lẽ tiến vào Địa Môn cũng có nguy hiểm. Kỳ thật nguy hiểm lớn nhất chính là Địa Môn, tuy hiện tại gia hỏa này có vẻ rất dễ nói chuyện nhưng hắn là người mạnh nhất của một thời đại, hắn cũng muốn trở về, muốn được giải phong, không muốn làm một cánh cửa nữa. Vậy nên chúng ta phải xét đến nguy cơ đến từ Địa Môn. Bản thân Địa Môn có ít nhất 40 đạo lực lượng. Để an toàn, biện pháp tốt nhất là để Tử Linh Chi Chủ ở bên ngoài uy hiếp Địa Môn, nhưng như vậy thì những người tiến vào trong Địa Môn sẽ dễ gặp nguy hiểm"
Tử Linh Chi Chủ không tiến vào là tốt nhất để đề phòng bị tính kế.
Giờ phút này, Nhân Hoàng còn tính đến cả Tử Linh Chi Chủ.
Tô Vũ nhìn y: "Nhân Hoàng muốn cùng ta đi vào ư?"
"Đúng!
Nhân Hoàng gật đâu: "Ta muốn khôi phục thực lực, không thể tiếp tục chờ đợi nữa.
Nhưng lần này không giống khi tiến vào Thiên Môn, bởi vì tin tức chúng ta ra tay Ở Thiên Môn chắc chắn đã bại lộ. Chỉ cần trong Địa Môn có sứ giả Nhân Môn thì tin tức chắc chắn đã bị truyền qua. Vậy nên tuy thực lực phe ta tăng lên nhưng không có vị 36 đạo thì sẽ không địch lại Địa Môn"
Tô Vũ mới chỉ 35 đạo, còn kém 36 đạo một chút.
Tô Vũ tự hỏi, bỗng nhiên Văn Ngọc nói: "Pháp nói là tìm được người rồi"
Tô Vũ cười: "Pháp thật đúng là... cống hiến hết sức mình!"
Ông ta thật sự tìm ra người Nhân Đạo Thánh Địa ư?
Vì mạng sống, ông ta đã bất chấp tất cả.
Văn Ngọc phất tay một cái, ngay sau đó, ba người hiện lên trong hư không, ba người này đều lộ vẻ mặt phẫn nộ.
Hư ảnh Pháp cũng hiện lên, bọn họ nhìn Pháp bằng ánh mắt phẫn nộ tuyệt vọng.
Pháp nhìn Văn Ngọc, ông ta lên tiếng: "Ba người người này đều là người Nhân Đạo Thánh Địa"
Sau đó ông ta lại nhìn về phía ba người kia, bình tĩnh nói: "Ta muốn sống. Các ngươi hận ta hay không đều không sao cả"
Rồi ông ta nhìn về phía Tô Vũ: "Ta đã từng gặp ba người này"
Pháp nhìn Nhân Hoàng, trầm mặc một hỏi mới nói: "Chắc ngươi cảm ứng được.."
Nhân Hoàng khẽ gật đâu, nhìn về phía một lão giả trong ba người, y không đứng dậy, ngồi yên và nói: "Hậu bối bái kiến Tinh tổ"
Ba người này có hai nam một nữ.
Ánh mắt lão giả khẽ biến, sau một lúc lâu mới thổ dài một tiếng: "Ngươi... là Tỉnh Vũ ư?"
"Đúng!"
Nhân Hoàng mỉm cười: "Không ngờ lão tổ tông cũng tiến vào thiên địa của Văn Ngọc, nếu biết sớm thì ta đã tiến vào thiên địa nhìn xem rồi, vậy thì lão tổ tông đỡ phải chịu khổ"
Lão nhân trông rất anh tuấn, không có vẻ lôi thôi già nua, chỉ có cảm giác khi còn trẻ nhất định là vô cùng đẹp trai.
Nhân Hoàng lại nói: "Lão tổ tông không ngại giới thiệu hai vị tiền bối còn lại chứ?"
Tinh thở dài gật đầu: "Ta là Tinh, hai vị này là Dạ và Văn Nghệ"
Dạ là nữ tu giả.
Văn Nghệ...
Văn Vương và Văn Ngọc đều rất đạm nhiên, không để ý lắm.
Tô Vũ cũng vậy, hắn không nhìn người khác nhiều mà vẫn luôn nhìn Tinh.
Lúc này Tỉnh nhìn về phía Tô Vũ, ông hồ nghi, không chắc chắn lắm...
Tô Vũ thấy ông nhìn mình thì cười nói: "Đã lâu không gặp!"
Tinh ngây người.
"18 năm trước... Không, có lẽ với ngươi thì chỉ mới 5 - 6 năm, khi đó chúng ta đã gặp mặt"
Ánh mắt Tinh kịch biến, không dám tin tưởng hỏi: "Thật sự là ngươi ư?"
Tô Vũ cười: "Là ta. Tiền bối còn nhớ ta không?"
"Ngươi.."
Tinh ngây dại, chua xót nói: "Không ngờ, thật sự không ngờ. Hình như chuyện năm đó cũng diễn ra tại đây đúng không?"
Tô Vũ gật đâu: "Đúng vậy. Nếu không có tiền bối thì sẽ không có vãn bối hôm nay"
Tô Vũ nở nụ cười: "Mấy năm nay, ta không biết đến sự tồn tại của tiền bối, nhưng thời gian trước ta đã tra xét quá khứ và phát hiện chút đầu mối, ta tiến vào Thiên Môn, mục đích đầu tiên là tìm Văn Ngọc, thứ hai là tìm ngươi. Ngày đó khi tiền bối rời đi đã bảo ta hãy tiến vào Thiên Môn tìm ngươi, ta muốn tìm mà không được, nhưng không ngờ rằng tiền bối lại ở ngay đây. Nhật Nguyệt là siêu hạng, Văn là quân sư, nếu Thiên Môn cần làm gì thì có khả năng sẽ phái tiền bối đi làm, không ngờ lại thật sự gặp được ngươi"
Tinh cảm khái: "Ta vẫn không tin nổi"
Tô Vũ mỉm cười: "Ta có rất nhiều lời muốn nói với tiền bối, nếu tiền bối không ngại thì có thể tán gẫu cùng ta một chút. Ta rất tò mò với thái độ của tiền bối"
Tinh cảm thấy bất đắc dĩ.
Hai người phía sau nghiến răng nghiến lợi: "Các ngươi sẽ không thắng, khi Thủy Tổ sống lại."
Oanh!
Tô Vũ đánh tan xác hai người kia.
Tinh biến sắc.
Tô Vũ bình tĩnh lên tiếng: "Đã yếu còn to mồm thì sẽ không có kết cục tốt đâu. Bị bắt rồi còn muốn nói vài câu uy hiếp để làm gì? Để chứng tỏ mình có năng lực và cốt khí sao? Ta tin rằng Tỉnh tiền bối sẽ không ngốc như bọn họ, đúng không?"
Hắn mỉm cười nhìn Tinh: "18 đạo, không quá yếu cũng không quá mạnh!"
Tinh xấu hổ.
Tô Vũ lẩm bẩm: "18 đạo, dù buông xuống thì cũng đến 15 đạo đúng chứ?"
Một kê 18 đạo như ngươi sao lại gọi một kẻ 7 đạo là chí cường giả?
Tô Vũ cười xán lạn, ta muốn đến thượng du gặp Đại Chu Vương, có phải lần trước khi ta hồi tưởng ký ức, Đại Chu Vương đã giở trò quỷ gì đó hay không?
Tinh bất đắc dĩ, hai vị đồng bạn của ông đã bị đánh chết.
Hắn không nhịn được nói: "Văn Nghệ là hậu nhân của Văn, các ngươi."
Các ngươi đều là hậu nhân của Văn, sao lại nỡ xuống tay độc ác như vậy.
Tô Vũ, Văn Vương, Văn Ngọc đều là siêu cấp cường giả.
Kẻ tên Văn Nghệ này có thể tính là tổ tông của bọn họ mà kết quả là cứ thế bị đánh chết. Thật đáng sợ!
Nhân Hoàng nở nụ cười: "Yên tâm đi, ta sẽ không đánh chết lão tổ tông. Tô Vũ quá độc ác!"
Tỉnh câm nín.
Đây có thể tính là uy hiếp không?
Không đúng không?
Thật sự sẽ không đánh chết ông hay y lười đánh?
Hình như đám người vạn giới kia cũng chẳng có thiện ý gì với đám lão tổ tông cả.