Tô Vũ không vội đi hôi Đại Chu Vương, hắn vung tay lên, một án kỉ xuất hiện, hắn cười nói: "Tiền bối đừng khách khí, ngồi xuống nói chuyện đi"
Tinh chân chờ, cuối cùng thở dài ngồi xuống.
"Tiền bối mới 18 đạo có phải là quá yếu hay không?"
Sau một lúc lâu Tinh mới đáp: "Bình thường thôi, trong thời đại khai thiên, những kẻ từ 16 đạo trở lên không nhiều"
"Thủ lĩnh tám bộ lạc mà chỉ có 18 đạo, hơi yếu!"
Tinh trầm mặc một hỏi, sau đó ông nói: "Tứ cực Nhân Vương cũng có mạnh có yếu"
Sao cứ truy vấn việc thực lực yếu mãi như vậy?
Đây không phải chuyện bình thường sao?
Đâu phải ai cũng sẽ tiến bộ mãi.
Tô Vũ cười: "May mà Minh Vương không ở đây!"
Tinh không đáp lời.
Tô Vũ không cười nữa, hắn hỏi: "18 năm trước, tiền bối đã buông xuống vạn giới ư?"
"Đúng vậy" - Tinh không phủ nhận.
Tô Vũ hỏi tiếp: "Ngày đó ngươi nói rằng ngươi cho rằng Thời Gian Sách đi tìm Nhân Hoàng đúng không?"
"Đúng"
"Sao ngươi phải tìm Nhân Hoàng?"
Tinh nhìn thoáng qua Nhân Hoàng đang im lặng lắng nghe: "Nếu ta nói rằng ta muốn bảo hắn đi cứu Văn Ngọc thì ngươi tin không?"
Tô Vũ cười: "Tiếp tục đi"
Ngươi đoán xem ta có tin hay không?
Tinh bất đắc dĩ: "Có việc tìm hắn, thuận tiện tra xét thương thế của hắn, ngoài ra muốn bàn chuyện hợp tác giữa hắn và Nhân Đạo Thánh Địa"
Tới lúc này, Tinh không giấu giếm gì cả: "Lúc ấy, ta đã thương lượng với Văn, nếu Văn Ngọc nguyện ý từ bỏ Thời Gian Sách thì chúng ta có thể đưa Văn Ngọc và những người khác rời đi"
Ông đang nói đến hai người Văn Vương.
Tinh bình tĩnh nói: "Lúc đó, mục đích của chúng ta là giúp Pháp cường đại hơn, thực ra Nhân Đạo Thánh Địa không có ác ý. Từ ban đầu, Nhân Đạo Thánh Địa lấy người làm gốc. Nhưng Khung, Thạch, Không đều không cùng phe với chúng ta. Kỳ thật các thủ lĩnh không có ác ý đối với Nhân tộc. Ở vạn giới có rất nhiều hậu duệ của chúng ta, mọi người có thể hợp tác với nhau"
Tô Vũ cười: "Có thể hợp tác thì sao lúc trước lại dụ đỗ Văn Ngọc tiến vào?"
Tinh trầm giọng: "Thủ lĩnh cường đại, uy hiếp trong cửa không được giải quyết thì không thể trấn áp các thế lực, nếu thế cục trong cửa rối loạn thì khi tam môn mở ra, Nhân tộc vạn giới sẽ càng nguy hiểm"
"Nói cách khác, các ngươi vì muốn tốt cho Nhân tộc ư?"
"Đúng!
Tinh hiên ngang lẫm liệt khẳng định, Tô Vũ nhìn chằm chằm ông nhưng không phát hiện manh mối gì.
Hắn nhìn Nhân Hoàng, Nhân Hoàng bình tĩnh nói: "Đừng nhìn nữa, bọn họ tiếp xúc với Thiên Môn lâu nên đều bị tẩy não rồi. Đây là tín ngưỡng của bọn họ, ngươi không thể nói rằng bọn họ đã sai, chỉ có thể nói là bọn họ đã bị ảnh hưởng quá sâu"
Tô Vũ lại nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy Nhật Nguyệt, Nhật Nguyệt cũng cuồng nhiệt như thế, cuồng nhiệt đến mức không sợ tử vong, gã cũng nói rằng mục tiêu của Nhân Đạo Thánh Địa là vì Nhân tộc.
Tô Vũ nở nụ cười nhìn Tinh: "Ta hiểu rồi, ý ngươi là các ngươi không muốn nhằm vào Nhân tộc, nhưng vì để Thiên Môn có thể khống chế thế cục nên có thể hy sinh Nhân tộc hoặc là chính các ngươi, đúng không?"
Tinh trầm mặc.
Hành động này đồng nghĩa với cam chịu!
Tô Vũ thở dài: "Ta tưởng ngươi sẽ nói rằng ngươi cảm thấy Thiên Môn không phải thứ tốt, thực ra ngươi ngầm đứng về phía Nhân tộc vạn giới. Hiện tại ta mới biết rằng mình đã hiểu sai. Năm đó ngươi dung hợp Thời Gian Sách bản phụ vào trong cơ thể ta là bởi vì ngươi cảm thấy như vậy có thể giúp Nhân tộc lớn mạnh, có đúng không?"
Lúc trước hắn nghĩ rằng Tinh là một ngươi ngầm duy trì Nhân tộc vạn giới, vậy nên mới có hành động cổ quái như thế.
Hiện tại Tô Vũ mới hiểu.
Tổng kết lại là muốn muốn tốt cho các ngươi, dù phải hy sinh toàn bộ các ngươi để Thiên Môn sống lại thì cũng là vì tốt cho các ngươi, bởi vì Thiên Môn sống lại mới là hy vọng và tương lai của Nhân tộc.
Tư tưởng này khá giống một vài Nhân tộc thuộc Vạn Tộc Giáo năm xưa.
Chúng ta hợp tác cùng vạn tộc là vì Nhân tộc.
Chúng ta hy sinh các ngươi cũng là vì Nhân tộc.
Tất cả đều vì các ngươi!
Đây cũng là suy nghĩ của Tinh, trong suy nghĩ của ông, mục tiêu của Nhân chính là vì Nhân tộc, điều này phù hợp với tâm tư thủ lĩnh tám bộ lạc.
Tô Vũ cười hỏi: "Nếu vậy thì sao năm đó lại ám toán Nhân Hoàng?"
"Không phải chúng ta ra tay"
Tinh nghiêm túc giải thích: "Nhân Môn ám toán Tinh Vũ. Thánh địa chỉ làm duy nhất một chuyện là dụ đỗ Văn Ngọc, kỳ thật chuyện này cũng là vì các ngươi, vì Nhân tộc.
Lúc ấy Tỉnh Vũ muốn đánh vào tam môn nhưng bọn họ không đủ thực lực. Ngươi biết thực lực Thiên Môn thế nào rồi đấy, trong tình huống năm đó, nếu bọn họ dám đánh Thiên Môn thì chắc chắn sẽ phải chết. Những năm qua, chúng ta luôn dùng thái độ thân thiện để đối đãi với Văn Ngọc, ngươi có thể hỏi Văn Ngọc, chúng ta luôn nói rằng chỉ cần nàng giao Thời Gian Sách ra thì sẽ đưa nàng ra khỏi Thiên Môn"
Văn Ngọc cười khinh thường: "Đúng là các ngươi có nói thế nhưng vì sao ta phải giao sách ra?"
Tinh nghiêm túc đáp: "Bởi vì ngươi không cường đại bằng Pháp, nếu hắn thành công thì có thể sánh bằng Khung và Không, phối hợp với những người khác thì có thể nắm giữ toàn bộ thế cục trong Thiên Môn. Khi đó Thiên Môn hoàn thành nhất thống, khi thủ lĩnh sống lại thì có thể dẫn dắt Nhân tộc quật khởi"
Tô Vũ nhíu mày: "Ngươi nghiêm túc đấy à?"
"Những lời ta nói có gì không ổn sao?"
Tinh nhìn Tô Vũ, ánh mắt lộ về nặng nề: "Hy sinh vài người để hoàn thành mục tiêu lớn. Thủ lĩnh sống lại, Pháp cắn nuốt Thời Gian Sách là kết quả tối ưu nhất. Đao, Võ, Pháp, Nhật, Nguyệt và cả thủ lĩnh đều là cường giả siêu hạng. Nếu vạn giới nguyện ý đi theo thủ lĩnh, cả đám người của Tinh Vũ cũng thần phục thì tổng thể thực lực như thế mới có hy vọng thành công, mới có thể khiến Nhân tộc chân chính trở nên cường đại"
Tô Vũ bình thản hỏi: "Vì sao phải hy sinh ích lợi của chúng ta thì mới làm được? Vì sao không để Văn Ngọc nuốt Pháp?"
"Nếu Văn Ngọc mạnh hơn Pháp thì không phải là không thể"
Tinh đưa ra đáp án.
Sắc mặt Tô Vũ trở nên rất khó coi, Nhân Hoàng thì mỉm cười khuyên nhủ: "Tô Vũ, ngươi tức giận làm gì? Ngươi phải hiểu rằng mỗi thời đại đều có tín ngưỡng. Như thời đại này vậy, ta có người tin tưởng, ngươi cũng có người tôn thờ, mọi người đều hết lòng tin rằng chỉ có chúng ta mới có thể dẫn dắt Nhân tộc đi hướng huy hoàng. Nếu chúng ta bị phong ấn, có lẽ người của chúng ta vẫn ở bên ngoài cũng sẽ có thái độ như vậy với người tương lai thôi, bọn họ sẽ hy sinh ích lợi của sinh linh tân thời đại để giải phong cho chúng ta, giúp chúng ta cường đại"
Y không kinh ngạc khi biết lựa chọn của Tinh, vậy nên y bình thản tươi cười khuyên giải: "Ö thời kỳ đó, ngươi và ta cũng như Nhân thôi. Ngươi nhiều lời làm gì. Bao nhiêu năm sau, khi chúng ta bị phong ấn, Vạn Thiên Thánh sẽ nói với đám tân nhân rằng chỉ có ngươi mới có thể giải cứu Nhân tộc, phải hy sinh ích lợi người đời sau, ngươi cảm thấy chuyện này có khả năng không?"
Thời đại đang luân hồi.
Nhân Hoàng rất thấu hiểu tình huống này, mỗi thời đại đều có một tín ngưỡng và lãnh tụ, ở thời đại của Tinh, Nhân chính là tín ngưỡng của mọi người.
Giờ khắc này, Tô Vũ lâm vào trầm tư.
Nếu hắn bị phong ấn, vô số năm sau, đám người Vạn Thiên Thánh còn sống, bọn họ sẽ lựa chọn làm gì?
Sẽ giống như Tỉnh ư?
Tô Vũ không dám chắc...
Khi đó, Vạn Thiên Thánh cơ trí hôm nay có lẽ sẽ thành hạng người gàn bướng hỏ đồ trong mắt người khác.
Khi đó, có khả năng Vạn Thiên Thánh cũng giống như Tĩnh hiện tại, là kẻ ngu ngốc trong mắt những thế hệ tương lai.
Tại sao phải hy sinh ích lợi của mọi người vì ngươi?
Có lẽ khi đó Vạn Thiên Thánh không nghĩ vậy, bởi vì ông đã từng trải qua, đã từng cảm thụ và tín nhiệm, đối với ông, chỉ có Tô Vũ mới có thể cứu thế.
Dù là kê tới sau xuất sắc thế nào đi nữa thì Vạn Thiên Thánh cũng sẽ cảm thấy vô dụng, người duy nhất có thể cứu thiên hạ chỉ có Tô Vũ.
Tô Vũ bật cười.
Hắn không còn tức giận nữa, hắn đã hiểu được một chút suy nghĩ của Tinh.
Đám người Tinh có tín ngưỡng của mình.
Vô số năm sau, nếu Vạn Thiên Thánh cũng có hậu duệ quật khởi, có lẽ khi đối mặt với hậu duệ của chính mình, Vạn Thiên Thánh cũng sẽ nghiêm túc nói với bọn họ rằng các ngươi sẽ không thành công, chỉ Tô Vũ mới có thể cứu vớt thương sinh.
Khi ấy có lẽ hậu duệ của ông cũng sẽ không biết nói gì cả.
Khi đó, ở trong mắt người khác, Vạn Thiên Thánh sẽ như Tỉnh hiện tại.