"Vậy nên ngươi dung nhập Thời Gian Sách bản phụ vào trong cơ thể ta chỉ vì không muốn lãng phí bảo vật này, hy vọng có kết quả tốt. Ngươi hy vọng Nhân tộc sinh ra cường giả nhưng lại cảm thấy thế giới này chỉ có Nhân mới có thể cứu vớt thương sinh ư?" Tô Vũ hỏi.
Tinh trầm giọng: "Chẳng lẽ không phải sao? Ngươi không hiểu đâu, nếu năm đó Chu không phản bội thì rất có thể chúng ta đã chiến thắng Địa Môn, tiếp tục kéo dài thời đại kia, thủ lĩnh chỉ thua vì Chu phản bội mà thôi"
Nói chuyện với một kẻ coi Nhân Thụy là tín ngưỡng mà lại bảo rằng gã không làm được thì hoàn toàn vô dụng.
Tín ngưỡng ăn sâu bén rễ, hình thành qua vô số năm tháng.
Nhật Nguyệt cũng thế, lần đầu tiên Tô Vũ gặp gã, gã cũng có thái độ như vậy.
Kỳ thật Võ và Đao cũng thế.
Còn Pháp thì có vẻ đã thoát khỏi loại tín ngưỡng này.
Tô Vũ không trào phúng, hắn cười nhẹ và nói: "Có lẽ ngươi nói đúng. Nếu năm đó Chu không phản bội, có lẽ Nhân sẽ không thua, thời đại khai thiên sẽ vẫn tồn tại. Đáng tiếc kết cục đã là thất bại, vậy nên chúng ta không tín nhiệm hắn cũng không có vấn đề gì chứ?
Tinh trầm mặc.
Tô Vũ cảm thấy ông không nói lý, đồng thời có lẽ ông cũng cảm thấy đám người Tô Vũ hồ đỏ.
"Vậy nên năm đó ngươi ra ngoài là muốn bàn chuyện hợp tác với Nhân Hoàng ư? Tốt nhất là lừa gạt được ông ấy có đúng không?"
Tinh gật đầu: "Chúng ta hy vọng Tinh Vũ hiểu được mục đích của chúng ta, tốt nhất là hợp tác với nhau, năm đó y bị công kích rồi trọng thương, thực ra chúng ta cũng không muốn vậy"
Tô Vũ cười: "Chỉ ngươi nghĩ như vậy thôi, nếu không muốn thì sao phải kiểm chế hai người Văn Vương ở trong cửa? Mà thôi, có lẽ ngươi sẽ nói rằng bởi vì hai người Văn Vương kiên quyết muốn tiến vào, dù sao cũng không phải lỗi của các ngươi"
Một Tô Vũ hỏi sang chuyện khác: "Vậy vì sao năm đó Thời Gian Sách lại bay tới Tỉnh Lạc Sơn?"
Tinh ngẫm nghĩ rồi đáp: "Ban đầu ta cho rằng nó sẽ đi tìm Tinh Vũ nhưng kết quả là không phải, còn nguyên nhân nó bay đến Tinh Lạc Sơn thì sau khi xong việc ta đã ngẫm lại, nếu không phải do Văn Ngọc tự làm vậy thì chắc chắn đã có người âm thầm động tay động chân"
Tô Vũ gật đâu: "Ngày đó người gặp được một người, rơi vào đường cùng mới lựa chọn dung nhập Thời Gian Sách vào trong cơ thể ta, người nọ có thực lực gì?"
Tinh hồi tưởng, sau một lát mới trả lời: "Cường giả 17 đạo, lúc ấy hình như đối phương đang bị phong ấn, cụ thể thế nào thì nhìn không thấu, về cơ bản là vậy. Mạnh hơn hình chiếu của ta một chút"
Tô Vũ nhíu mày: "Thật ư? 17 đạo mà ngươi gọi người ta là chí cường giả ư?"
"Cái gì?"
Tỉnh ngạc nhiên: "Tuy 17 đạo khá mạnh nhưng không đến mức là chí cường giả, đối với ta, kê không đến 32 đạo thì không phải chí cường"
Tô Vũ nhíu mày: "Ngươi nghiêm túc ư?"
Tinh bất đắc dĩ: "Ta không hiểu ý ngươi, hãy nói thẳng đi"
Tô Vũ vung tay lên, hình ảnh ngày đó xuất hiện.
Bóng dáng Tỉnh hiện lên: "Đường đường là chí cường 7 đạo mà chưa gặp địch nhân đã bỏ chạy. Nếu người này ở thời đại của ta thì chỉ là tiểu nhân đáng chết"
Tinh nhíu mày: "Hình như ta đã nói vậy nhưng không phải là chí cường 7 đạo, 7 đạo sao tính là chí cường? Để ta ngẫm lại xem.."
Ông ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Chắc ta đã nói rằng đường đường là cường giả 17 đạo.
Ta đâu phải tu giả chưa hiểu việc đời, sao lại nói là chí cường 7 đạo?"
Ánh mắt Tô Vũ lóe lên: "Còn nữa, lúc ấy ngươi còn nói rằng, 'bị hắn làm phiền, không thể trấn áp Thiên Môn nữa, ta phải đi rồï, ngươi và Thiên Môn cùng phe, sao phải trấn áp Thiên Môn?"
Tỉnh thở dài: "Thiên Môn là Thiên Môn, thủ lĩnh là thủ lĩnh"
Tô Vũ sửng sốt.
Đám Nhân Hoàng cũng kinh ngạc.
Chẳng lẽ Thiên Môn không phải là Nhân sao?
Nhân chính là Thiên Môn, có gì khác biệt ư?
Tinh thở dài: "Không giống nhau. Thủ lĩnh và môn là nhất thể nhưng cũng không phải.
Sau khi thời đại diệt vong, thiên địa mất khống chế, cánh cửa tự nhiên hình thành. Nói cách khác, môn hình thành từ thiên địa của thủ lĩnh nhưng nó mở hay đóng thì không do thủ lĩnh khống chế. Chỉ khi hoàn toàn mở ra, tân thời đại nghênh đón diệt thế thì thủ lĩnh mới có thể khống chế thiên địa"
Ông nhìn về phía đám người Tô Vũ: "Thiên địa biến thành cánh cửa chứng tỏ sắp diệt thế. Năm đó thủ lĩnh không hiểu rằng chỉ có cánh cửa mới có thể phong ấn thời đại.
Chỉ có khai thiên giả có thiên địa biến thành cửa thì mới có thể che chở một thời đại ở thời khắc cuối cùng. Vậy nên dù là thủ lĩnh thì cũng không có biện pháp tùy ý mở cửa"
Ánh mắt Tô Vũ lập loè: "Ý ngươi là, khi cánh cửa hình thành chứng tỏ thời đại này đã nghênh đón phút huy hoàng cuối cùng đúng không?"
Tinh gật đầu: "Đúng vậy. Vậy nên chúng ta không thể tùy ý ra vào Thiên Môn. Thủ lĩnh trầm miên thật ra là quá trình giành quyền khống chế cánh cửa, lấy lại quyền khống chế thiên địa. Khi ngài ấy hoàn toàn khống chế, lúc đó chúng ta có hy vọng trở về lần nữa"
Tô Vũ thở hắt ra: "Thú vị đấy. Theo cách nói của ngươi thì thiên địa thành môn là cơ hội duy nhất để thời đại bảo tồn ư?"
"Hẳn là vậy..."
Thật ra Tỉnh cũng không hiểu nhiều về phương diện này.
Tô Vũ mỉm cười: "Vậy ta là hi vọng cuối cùng của thời đại này sao?"
Mọi người nhìn về phía hắn, Tô Vũ bình tĩnh nói: "Thiên địa của ta đã thành cửa, có thể coi là cảnh cửa thứ tư. Nó hình thành tự nhiên, ta không cố ý hóa nó thành cửa, đo thiên địa tự biến thành. Nếu vậy, nếu ta chết thì thời đại này sẽ không còn cơ hội phong ấn ư?"
Đám người nhìn hắn, Nhân Hoàng cũng kinh ngạc: "Thiên địa của ngươi hình thành cánh cửa ư?"
Tô Vũ gật đâu: "Vậy nên về sau phải bảo vệ ta cho kỹ, nếu ta mà chết, chúng ta chiến bại thì cũng chẳng có cơ hội phong ấn thời đại đâu"
Nhân Hoàng nhướng mày: "Chẳng trách lúc trước lại có chút động tĩnh, Địa Môn nói có thể là cánh cửa thứ tư xuất hiện, ta không biết ai đã gây ra động tĩnh lớn như vậy. Nếu kẻ đó là ngươi thì không thành vấn đề"
Tinh cũng rất kinh ngạc, ông trầm giọng: "Thiên địa của ngươi hình thành cánh cửa thứ tư. Điều này chứng tỏ... Các ngươi không có cơ hội, không thể giải trừ nguy cơ diệt thế. Hiện giờ chỉ có thể dựa vào thủ lĩnh.."
Tô Vũ trợn trắng mắt.
Ta phục ngươi rồi!
Thế này mà ngươi cũng có thể mượn cơ hội phát huy à?
Tô Vũ mỉm cười: "Tuy ngươi lớn tuổi nhưng ngươi thật sự không hiểu chân tướng. Cánh cửa là gì? Nếu ngươi nói đó là phong ấn thì cứ coi như phong ấn đi, nhưng có ai lại phong ấn thời đại của chính mình không? Phong ấn tam môn, phong ấn tất cả những người không thuộc về thời đại này, phong ấn đám người quấy rối. Kỳ thật có lẽ cánh cửa không liên quan gì đến chuyện phong ấn"
Tô Vũ tự tin cười nói: "Ta đang nghĩ, tu luyện ra thứ này thì có phải sẽ triệu hoán được Thời Gian Chi Chủ hay không?"
Hắn bật cười ha hả: "Các ngươi nói xem, có khi nào Thời Gian Chi Chủ sẽ đi ra từ trong cửa không?"
Thấy những người khác nhìn mình, hắn nhún vai: "Nhìn cái gì? Có lẽ Thời Gian Chi Chủ cần vài cánh cửa tụ tập lại thì mới có thể triệu hoán hắn thì sao?"
Nhân Hoàng thở dài: "Đừng nói như vậy, nếu nó thành sự thật, chúng ta đánh tới cuối cùng rồi bỗng nhiên gia hỏa này chạy ra thì sẽ rất phiền toái. Chúng ta cứ coi như hắn đã chết rồi đi, đừng tự tìm phiền toái cho mình"
Thời Gian Chỉ Chủ mạnh thế nào?
Ai biết được!
Một cái thời không trường hà đã đủ để chấn nhiếp vô số người, dù là Tử Linh Chỉ Chủ thì cũng không thể sáng lập ra trường hà cường đại như thế, có lẽ chênh lệch giữa hai người họ còn rất xa.
Vậy nên không cần coi tồn tại như vậy thành kẻ địch giả tưởng.
Tô Vũ đứng dậy: "Được rồi, ta đã biết cơ bản tình hình Địa Môn, cũng hiểu được vấn đề của Tinh. Giờ ta sẽ đến thượng du trường hà một chuyến"
Nhân Hoàng nhìn hắn, Tô Vũ cười hỏi: "Nhân Hoàng muốn đi cùng không?"
Nhân Hoàng tự hỏi một phen rồi đáp: "Thôi, ngươi đi đi. Nhưng ta tin y, y không có vấn đề gì"
"Hy vọng là vậy!"
Tô Vũ bay lên: "Các ngươi tự làm chuyện của mình đi, Tinh là tổ tông của Nhân Hoàng nên ta sẽ không xen vào. Đám tán tu kia nên giết hay thả hoặc dung thì ta cũng không có ý kiến"
Dứt lời, hắn bước một chân vào thời không trường hà.
Nhân Hoàng thấy hắn nói đi là đi ngay thì không nhịn được phải lên tiếng: "Mang Thái Sơn cùng đi, Trấn Võ Vương đang ở đó"
Tô Vũ sửng sốt dừng bước, hắn cúi đầu nhìn xuống phía dưới, trâm ngâm một lát mới nói: "Hay ta chuyển lời để Trấn Võ Vương tự trở về nhé. Võ Hoàng đang ở đó, ta sợ lão sẽ tuyệt vọng tự bạo, vậy thì không ổn đâu"
Phía dưới, Võ Vương câm nín, liên quan gì đến ta, ngươi nhìn ta làm gì?
Hắn rầu rĩ nói: "Muốn báo thù thì tùy hắn. Thứ một quyền cũng có thể đánh chết thì ta lười chú ý"
Tô Vũ mỉm cười, không nói gì thêm, sau đó hắn đạp không rời đi.