Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3833 - Chương 3833: Vận Mệnh.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3833: Vận Mệnh.
 

Sau khi bọn họ đã đi rồi, Tô Vũ tìm chỗ ngồi xuống, trước mặt hắn hiện lên một cái bàn trà.

Đại Chu Vương yên lặng ngồi xuống phía đối diện.

Dưới chân, nước trường hà còn đang chảy xuôi, Đại Chu Vương nhìn Tô Vũ pha trà, ánh mắt biến ảo, lâm vào trầm tư.

Tô Vũ pha trà xong thì rót cho y một ly, hắn hỏi: "Ngươi cố ý à?"

"Cái gì?"

Tô Vũ cười: "Cố ý bóp méo ký ức quá khứ của ta? Tinh nói rằng chưa từng nhắc đến chí cường 7 đạo, là ngươi làm đúng không? Ngày đó ta mang ngươi đi, ngươi đã cố ý xoay chuyển thời không để khiến ta nghi ngờ?"

Đại Chu Vương nâng ly trà lên uống một ngụm rồi mới đáp: "Bệ hạ suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là thủ đoạn không đủ cao minh, không thể xoay chuyển toàn bộ ký ức mà thôi"

Tô Vũ cười: "Sao lại vậy được? Ngày đó ta đâu quá cường đại"

Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi nhìn về phía Đại Chu Vương và nói: "Không ngại ta nói nhiều vài câu chứ? Có một số việc ngươi không nói rõ ràng, ta sẽ không làm ngơ như Nhân Hoàng, không thể coi như nó chưa từng xảy ra. Nhân Hoàng là người thông minh thích giả bộ hồ đỏ, nhưng ta thì không. Vậy nên cuộc sống của ta mệt hơn một chút, còn thích truy tra đến cùng"

Đại Chu Vương cười tự giễu: "Thật ra không có gì để nói. Ta vốn không phải người tốt, chỉ là... Haizz!"

Tiếng thở dài của y tràn đây bất đắc dĩ: "Chỉ là bị đồng hóa mà thôi"

Tô Vũ suy tư: "Ngươi đi theo Nhân Hoàng nhiều năm nên bị đồng hóa ư?"

"Có lẽ vậy"

Đại Chu Vương thở dài một tiếng: "Trách nhiệm đại đạo thật sự rất đáng sợ. Mọi chuyện không phức tạp như ngài tưởng tượng. Có vài người rời khỏi vạn giới nhưng vẫn muốn biết tin tức của vạn giới. Ta chỉ là nhãn tuyến được lưu lại"

Đại Chu Vương nhấp một ngụm trà: "Mục đích duy nhất của ta là ngồi xem phong vân, quan sát hết thảy, chú ý tất cả, không có nhiệm vụ gì khác. Kết quả, sau một thời gian dài đã sinh ra tâm tư khác... Vạn giới này, Hoàng Đình này thực sự rất tốt đẹp!"

Đại Chu Vương mỉm cười: "Chỉ đơn giản vậy thôi!"

Tô Vũ hỏi: "Năm đó, sao những kẻ trong Thiên Môn biết Nhân Hoàng muốn xuất kích, ngươi bại lộ tình báo ư? Nhưng năm đó ngươi không ở đây"

Đại Chu Vương lắc đầu: "Không phải ta! Chuyện đó không liên quan gì tới ta, ta không có quan hệ gì với Nhân Môn, chỉ là có chút liên hệ với vị kia mà thôi"

"Chu ư?"

"Đúng"

Đại Chu Vương gật đầu.

Tô Vũ tự hỏi một lát: "Vậy rốt cuộc ngươi có thực lực gì, đù là ta thì đến bây giờ cũng nhìn không thấu"

"Nhìn không thấu?"

Đại Chu Vương bật cười: "Ngài đánh giá ta quá cao, ngài nhìn không thấu là bởi vì ta vốn không ngụy trang gì cả"

Tô Vũ ngẩn ra.

Đại Chu Vương nhẹ giọng nói: "Ngài nhìn ra ta có thực lực gì thì đó chính là thực lực của ta. Ngài cảm thấy ta có thể ngụy trang trước mặt Nhân Hoàng bệ hạ ư? Khi Tinh xuất hiện, ta chỉ dùng khinh thiên chỉ đạo lừa gạt một chút mà thôi"

Tô Vũ nhíu mày: "Văn Ngọc nói, nàng đặt lực lượng quy tắc truy tung Nhân Hoàng trong Thời Gian Sách..."

Đại Chu Vương gật đầu: "Không sai. Nhưng có lẽ bệ hạ đã quên một chuyện, thân thể của Nhân Hoàng bệ hạ vốn ở vạn giới. Thân thể của Nhân Hoàng bệ hạ có khí tức nông đậm hơn. Ngày đó Thời Gian Sách bay thẳng đến chỗ thân thể, ta lo rằng sẽ có kẻ phát hiện nên mới cưỡng ép xoay chuyển phương hướng trước khi Tinh phát hiện, đánh nó rơi xuống khu vực Tinh Lạc Sơn"

Tô Vũ nhướng mày: "Đơn giản như vậy thôi sao?"

Đại Chu Vương gật đầu đáp: "Chỉ đơn giản vậy thôi"

"Ngươi là gì của Chu?"

Tô Vũ nhìn thẳng Đại Chu Vương.

Đại Chu Vương cười đáp: "Hậu duệ của hắn"

"Vậy ngươi cùng phe với Bách Chiến và Ngu ư?"

Đại Chu Vương lắc đầu: "Không phải. Bọn họ là bọn họ, ta là ta. Kỳ thật Ngu chỉ là quân cờ của Nhân Môn, sau này Chu đã thoát khỏi sự khống chế của Nhân Môn. Hắn tiến vào Địa Môn chính là để tránh sự khống chế của Nhân Môn. Cách Nhân Môn và Địa Môn, đối phương muốn khống chế hắn sẽ rất khó khăn"

Tô Vũ nhìn y: "Sau khi Nhân Hoàng rời đi, ngươi thật sự đã bị phong ấn ư?"

"Đúng vậy"

Đại Chu Vương bật cười: "Ngài coi thường Nhân Hoàng quá, trừ khi ta mạnh hơn Nhân Hoàng bệ hạ ở thời kỳ đỉnh cao, không thì sao ta có thể giấu giếm được ngài ấy? Rất nhiều điều đều là thật, chỉ là ngài chưa chắc đã tin mà thôi. Sau khi Nhân Hoàng đi vài năm, ta từng bồi hồi, từng mê mang, sau đó ta phát hiện không trở về quá khứ được ra"

nữa Tô Vũ nhíu mày: "Rốt cuộc Chu là người tốt hay xấu?"

"Đối với thời đại Thiên Môn, hắn là người xấu. Đối với thời đại này, hắn không tính là người xấu, tốt xấu thế nào thì góc độ bất đồng sẽ có cái nhìn bất đồng. Đối với hắn mà nói, thời đại này có thể xem như thời đại hắn khai sáng. Kỳ thật Nhân tộc quật khởi ở thời đại thái cổ cũng nhờ hắn xuất lực, sau đó để tránh sự khống chế của Nhân Môn nên mới lựa chọn rời khỏi vạn giới, tiến vào Địa Môn tị nạn. Hắn không thể vào Thiên Môn, không thể đến Nhân Môn, Địa Môn là nơi duy nhất hắn có thể thoát khỏi khống chế"

Tô Vũ khẽ gật đầu: "Ngươi là người hắn lưu lại để quan sát vạn giới ư?"

"Có thể xem là vậy. Trong quá trình này từng có nhiều lần biến hóa, tâm tính thay đổi không nhất thiết phải nói tỉ mỉ. Tới thời đại của Nhân Hoàng, ban đầu ta chỉ muốn quan sát một chút mà thôi... Kết quả bản thân lại rơi vào hố, sinh ra ý thức trách nhiệm muốn cứu vớt thời đại này. Kỳ thật chuyện này xảy ra sau khi thân thể Nhân Hoàng bệ hạ trở về, ban đầu ta luôn tọa trấn ở Nhân Sơn nên chịu ảnh hưởng càng lúc càng lớn, cuối cùng là như ngày hôm nay"

Tô Vũ khẽ nhíu mày: "Nói cách khác, có thể xem như ngươi bỏ gian tà theo chính nghĩa đúng không? Nhưng vì sao lại cố ý dẫn đường ta?"

"Ngài đang nói tới ký ức quá khứ ư?"

Tô Vũ nhìn y đáp: "Đúng. Chí cường 7 đạo... Ngươi nên biết khi ta đã tiếp xúc với Thiên Môn thì sẽ phát hiện ra vấn đề"

Đại Chu Vương mỉm cười: "Sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện thôi, có đôi khi ta cũng bối rối không biết nên nói hay không, nếu nói thì kết quả sẽ thế nào, nếu không quyết tâm được thì đành đợi ngài đến hỏi ta vậy"

Tô Vũ nhíu mày: "Còn một vấn đề, năm đó ngươi đe doạ Tinh, Tinh dung nhập Thời Gian Sách bản phụ vào trong cơ thể ta là trùng hợp hay do ngươi tính kế? Khi đó ta chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa chưa chắc ngươi đã biết Thời Gian Sách đó là thật hay giả, ngươi cứ đứng nhìn như vậy, sau này cũng mặc kệ không quan tâm ư?"

"Thật sự không phải kế sách của ta. Có một số việc đã được vận mệnh quyết định. Hơn nữa sau này ta không hề làm ngơ mặc kệ, ta vẫn luôn theo dõi. Ngài tưởng Liễu Văn Ngạn tiếp xúc với ngài là trùng hợp ư? Không đâu. Chỉ là Liễu Văn Ngạn lựa chọn mặc kệ mà thôi"

Tô Vũ ngẩn ra.

Đại Chu Vương cười nói: "Liễu Văn Ngạn là thiên tài thời đại ấy, ta ký thác kỳ vọng vào hắn, ngài tiếp xúc với hắn thì chắc chắn hắn sẽ phát hiện điểm dị thường, nếu năm đó Liễu Văn Ngạn lựa chọn giết chết ngài thì có lẽ kết quả đã khác. Ta không có năng lực để làm nên nghiệp lớn. Năm đó thực ra là ta muốn bồi thường Liễu Văn Ngạn, khi ngài gặp hắn, ta đã nghĩ rằng khi nào hắn sẽ giết ngài? Kết quả... ta không đủ tư cách bình phán hắn, nhưng hắn là quân tử, một người quân tử chân chính. Đáng tiếc là quân tử không thể sống tốt ở thời đại này"

Y cười tự giễu: "Hắn đã nhận ra ngài dị thường từ lâu rồi, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mưu hại ngài, chuyện này vừa tốt vừa xấu, bởi hắn đã bỏ lỡ cơ duyên rất lớn. Ngài có thể tiếp thu dung hợp Thời Gian Sách, hẳn là hắn cũng có thể làm được.

Hắn có thể tiếp thu thần văn cường đại thì cũng có thể tiếp thu Thời Gian Sách.

Khi biết hắn không động thủ, ta liền biết có một số việc đã là vận mệnh"

Trong đầu Tô Vũ hiện ra bộ dáng Liễu Văn Ngạn, hắn im lặng thật lâu.

Hóa ra việc ta tiếp xúc cùng Liễu lão sư cũng là tính toán của Đại Chu Vương, hắn nhìn Đại Chu Vương hỏi: "Nếu năm đó Liễu lão sư giết ta thì sao?"

Bình Luận (0)
Comment