Tô Vũ không nán lại ở thượng du quá lâu.
Hắn nhanh chóng xuôi dòng trở về, không lâu sau đã lặng yên về tới vạn giới.
Sau khi tiến vào vạn giới, thân ảnh Tô Vũ chợt lóe rồi biến mất.
Một lát sau, Tô Vũ chui vào Nhân Cảnh.
Đám người Nhân Hoàng đã rời khỏi Nhân Cảnh.
Tô Vũ về Nam Nguyên, thân ảnh chợt lóe, hắn chui vào di tích văn minh giả, đi mãi đến cuối di tích, Tô Vũ xé rách không gian, trong vách tường di tích hiện ra một không gian nho nhỏ.
Tô Vũ chui vào tiểu không gian này.
Đây là không gian Tô Vũ sáng lập bằng thực lực lúc trước, nó không phải thiên địa, khi ấy hắn chỉ có thể sáng lập được đến vậy, nó không rộng lắm, đại khái chỉ bằng Nam Nguyên.
Trong không gian nho nhỏ này không có quá nhiều người.
Giờ phút này, tiếng đọc sách lanh lảnh truyền ra từ trong thư viện.
Tiếng rèn đúc leng keng leng keng văng vắng.
Tô Vũ xuất hiện ngoài thư viện.
Giờ phút này, trong thư viện nho nhỏ có những đứa trẻ đang học bài. Bọn chúng đã mất đi cha mẹ thân nhân trong chiến tranh, số lượng không nhiều, chỉ chừng trăm người. Nhưng ở đây lại có không ít lão sư.
Trên bục giảng, Liễu Văn Ngạn đang giảng bài.
Tô Vũ đứng ngoài cửa sổ, trong phòng học, dường như Liễu Văn Ngạn cảm ứng được gì đó, ông nhìn thoáng qua thì thấy Tô Vũ, ông khẽ gật đầu rồi tiếp tục giảng bài: "Khai Nguyên là giai đoạn cực kỳ quan trọng trong cuộc đời, sau khi khai Cửu Khiếu thì mới có thể tu luyện"
"Tu luyện là để bản thân trở nên cường đại, là quá trình tiến bộ và đột phá. Nhưng cường đại không phải kết quả cuối cùng của tu luyện, mục tiêu của cường đại là gì?"
Ông giảng bài cho những đứa nhỏ, nói vài đạo lý lớn mà bọn nhỏ chưa chắc đã hiểu, cũng có một vài ý tưởng mà chưa chắc Tô Vũ đã tán thành. Nhưng hắn không nói gì, chỉ yên lặng đứng chờ và lắng nghe.
Đây là Liễu Văn Ngạn mà hắn quen thuộc, dường như ông vẫn luôn như vậy chưa bao giờ thay đổi.
Năm 12 tuổi, Tô Vũ tiến vào học phủ trung đẳng Nam Nguyên, Liễu Văn Ngạn dạy dỗ hắn hơn 5 năm, nhưng trước 12 tuổi, Tô Vũ cũng từng nghe Liễu Văn Ngạn giảng bài để áp chế ác mộng. Ông cũng giảng những đạo lý lớn mà hắn nghe không hiểu như hiện tại.
Sau này khi hắn đã hiểu được một chút thì lại cảm thấy ông ấy cổ hủ.
Dù sau này tới Đại Hạ Văn Minh học phủ, biết thêm nhiều chuyện về ông thì Tô Vũ cũng vẫn cảm thấy ông quá cổ hủ. Nhưng đó là lão sư của hắn nên hắn không nói ra.
Đổi Tô Vũ là Liễu Văn Ngạn thì năm đó hắn sẽ không lựa chọn từ bỏ tất cả để kế thừa một thần văn, sau đó quy ẩn trong tiểu thành này.
Nói dễ nghe là kế thừa di chí của sư phụ.
Nói khó nghe thì là đang trốn tránh.
50 năm!
Để bảo hộ thần Văn này, người nhà, huynh đệ, bằng hữu của ông đã chết rất nhiều... Nó có đáng giá không?
Tô Vũ cảm thấy không đáng giá.
Ông quy ẩn nhiều năm, biết rõ Tô Vũ có vấn đề, thậm chí Hạ gia cho ông biết thì ông cũng nói rằng có lẽ Tô Vũ đã kế thừa di tích, nhưng ông không hề có ý định cướp đoạt cơ duyên này.
Tô Vũ bội phục ông, nhưng tới hôm nay, hắn vẫn cảm thấy ông là người do dự không quyết đoán.
Không biết bao lâu đã trôi qua, buổi học kết thúc.
Liễu Văn Ngạn mặc trường bào cầm sách, khí tức đây vẻ thư sinh, ông ra khỏi phòng học, Tô Vũ lập tức đi theo.
Liễu Văn Ngạn vừa đi vừa nói: "Sao ngươi lại tới đây? Bên ngoài không có việc gì ư?"
"Vạn giới không có việc gì, chỉ chờ tam môn mở ra"
Liễu Văn Ngạn cười hỏi: "Có nắm chắc không?"
"Không biết"
"Ngươi có thể làm được"
Liễu Văn Ngạn cười một tiếng, đi đến khu dân cư phía sau thư viện, ông lại hỏi: "Thăm những người khác chưa?"
Tô Vũ đáp: "Vẫn chưa, vừa tới đã bị bài giảng của lão sư hấp dẫn, ta như được trở về năm đó. Nháy mắt mà đã mười mấy năm rồi!"
"Đúng vậy, mười mấy năm rồi!"
Liễu Văn Ngạn nở nụ cười: "Gần đây ta thanh nhàn hơn nhiều, nhưng Bạch lão sư của ngươi phiền quá, thỉnh thoảng lại phát nổ một lần, ngươi củng cố không gian đi, ta sợ ngày nào đó ta sẽ bị hắn nổ chết"
Vừa dứt lời, một tiếng nổ lớn vang lên.
Tô Vũ nhìn về phía đó, một tòa nhà đã bị san bằng, tiếng mắng vang lên: "Má nó, lại thất bại"
Tô Vũ bật cười: "Y đang nghiên cứu cái gì?"
Liễu Văn Ngạn tùy ý trả lời: "Không rõ lắm, hình như là đang tiến hành thay đổi đạo tắc, toàn bày trò lung tung, nếu cứ tiếp tục như vậy thì nơi này sẽ bị hắn phá hết. Hắn chết thì không sao, nhưng không thể liên lụy đến đám nhỏ"
Tô Vũ quyết định: "Rồi ta sẽ củng cố không gian một chút"
Đột nhiên, một cái búa lớn bay thẳng đến chỗ Bạch Phong rồi nện xuống, Triệu Lập rống to: "Ngươi nổ nữa thì lão tử sẽ đập chết ngươi"
Triệu Lập hiện lên, ông vẫn còn đang phẫn nộ nhưng liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai người Tô Vũ. Ông hơi kinh ngạc, mở miệng nói: "Đừng đi vội, bổ sung thêm tài liệu cho ta đi. Gần đây chế tạo không thuận lợi, tài liệu sắp hết rồi"
Tô Vũ gật đâu: "Được. Lão sư bận tiếp đi, lát nữa ta sẽ đến gặp ngài"
«Ù"
Triệu Lập liếc nhìn Liễu Văn Ngạn một cái rồi không nói gì nữa.
Một lát sau, hai người tới một căn nhà nhỏ.
Mới vừa vào cửa, bên trong đã có tiếng nói vọng ra: "Về rồi à? Chuẩn bị ăn cơm..."
Tô Vũ dùng ánh mắt khác thường nhìn Liễu Văn Ngạn.
Liễu Văn Ngạn không thèm để ý, vừa vào nhà vừa nói: "Về rồi. Tô Vũ tới, chuẩn bị cơm cho hắn nữa"
Ngay sau đó, một người đi ra từ trong phòng.
Tô Vũ nở nụ cười.
Ngô Nguyệt Hoa thấy Tô Vũ cười như vậy thì cũng không thèm để ý, bà trấn định nói:
"Thấy hắn chỉ có một mình đáng thương nên ta làm đồ ăn cho hắn, các ngươi ăn đi, đồ ăn ở trên bàn. Ta đi đây"
Tô Vũ bật cười: "Sư nương không cần mất công, cùng ăn là được"
Ngô Nguyệt Hoa hừ một tiếng với Liễu Văn Ngạn: "Thôi, lát nữa có người khác sẽ đến, gặp nhau thì không ổn, ta đi đây"
Vừa dứt lời bà đã cất bước rời đi.
Tô Vũ nghĩ tới gì đó, hắn nở nụ cười chòng ghẹo: "Lão sư, đã đến đây rồi mà bọn họ còn tranh chấp ư?"
Liễu Văn Ngạn cười nói: "Ngươi không hiểu đâu, nhân sinh chỉ có chút niềm vui này thôi"
Ông cùng Tô Vũ vào phòng, trên bàn đã bày sẵn đỏ ăn và một bình rượu, Liễu Văn Ngạn cười nói: "Cuộc sống của ta không tệ lắm, có hâm mộ không?"
Tô Vũ gật đâu: "Có một chút. Nhưng nhà không lớn, người không nhiêu..."
"Cần nhiều người làm gì?"
Liễu Văn Ngạn không cho là đúng, ông tiếp đón Tô Vũ ngồi xuống rồi nhấp ngụm rượu, ông cảm thấy mỹ mãn mỉm cười: "Hôm nay ngươi tới đây khiến ta hơi ngạc nhiên đấy, đã hơn một năm không gặp ngươi rồi"
"Đi Thiên Môn một chuyến, mấy tháng bên kia bằng một năm bên này"
Tô Vũ cũng uống rượu: "Lão sư sống tốt là ta vui rồi. Lão sư không cảm thấy nơi đây buồn khổ là được"
"Không đến mức buồn khổ. Mang thêm sách vào đây cho ta, thêm chút hạt giống gì đó, ở đây có ăn có uống nhưng không có cảm giác thành tựu khi tự trồng trọt tự thu hoạch"
Tô Vũ nhìn ông: "Lão sư có muốn ra ngoài không?"
Liễu Văn Ngạn trầm mặc, một lát sau mới đáp: "Ban đầu thì có, sau đó không nghĩ nữa.
Kỳ thật cuộc sống này có lẽ là điều mà ta tha thiết ước mơ. Giống như 50 năm ta sống ở Nam Nguyên... Kỳ thật ta rất tưởng niệm quãng thời gian đó, nhưng ta biết mình còn vài việc vẫn chưa hoàn thành nên không thể không rời khỏi Nam Nguyên. Nếu có thể, có lẽ ta sẽ ở Nam Nguyên mai danh ẩn tích cả đời. Như vậy cũng rất tốt!"
Ông nói rất nghiêm túc.