Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3837 - Chương 3837: Về Thăm Người Thân (2)

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3837: Về Thăm Người Thân (2)
 

Tô Vũ nhìn Liễu Văn Ngạn: "Lão sư, ta có một điều không rõ, năm đó phụ thân ta tìm được ngài, ta đã nói chuyện ác mộng với ngài, với lịch duyệt của ngài thì hẳn ngài đã hiểu được nguyên do, vì sao ngài không cướp lấy cơ duyên của ta?"

Liễu Văn Ngạn mỉm cười: "Sao phải phát huy nhân tính ác độc đến mức tận cùng làm gì? Chính mình không muốn thì đừng khiến người khác như vậy, năm đó ta vốn không muốn giao thần văn của lão sư ra, mọi người đều muốn nhưng ta không đồng ý nên bọn họ đã giết cả nhà ta. Nếu ta cướp lấy cơ duyên của ngươi và giết ngươi thì cha ngươi sẽ biết, y sẽ đến liều mạng với ta, ta đây lại phải giết cha ngươi, nếu những người khác cũng biết thì chẳng lẽ ta phải giết nữa sao? Bản thân ta đã phải chịu nỗi khổ này rồi, sao phải khiến ngươi gặp tình cảnh ấy nữa?"

Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: "Năm đó Đại Hạ Vương cũng ở đây, ông ấy không muốn cướp lấy ư?"

"Đại Hạ Vương?"

Liễu Văn Ngạn cười lớn: "Hắn từng muốn làm vậy, hắn cũng muốn có một di tích, nhưng ta là người đọc sách, việc thuyết phục tên mọi rợ này không thành vấn đề. Đều là thần dân Đại Hạ phủ, chinh chiến vì hắn, sao phải để ý cơ duyên là của ai? Thật ra Hạ gia có nhân tính, nếu không Đại Hạ phủ đã không thiện chiến như thế"

Tô Vũ gật đầu, hắn nâng ly: "Vậy ta phải đa tạ ơn không giết của lão sư năm đó rồi"

"Nói nhảm gì đấy"

Liễu Văn Ngạn nở nụ cười.

Tô Vũ lại nói: "Lão sư biết chuyện của Diệp Bá Thiên rồi chứ?"

Liễu Văn Ngạn gật đâu: "Ông ấy đã chết!"

Tô Vũ nhíu mày.

Liễu Văn Ngạn không nhìn hắn: "Lão sư ta đã chết hơn 50 năm. Căn nguyên tán loạn trong vạn giới, không thể sống lại. Tô Vũ, Diệp Bá Thiên là lão sư ta, đừng gọi tên mãi như vậy, nên lễ phép một chút"

Tô Vũ nhíu mày: "Lão sư.."

Liễu Văn Ngạn mỉm cười hôi hắn: "Ngươi muốn nói gì? Lão sư ta vẫn chưa chết ư? Vậy ngươi hồi sinh ông ấy cho ta xem"

Tô Vũ trầm giọng: "Y nói ngài có thể hận y"

"Không hận!

Liễu Văn Ngạn xua tay: "Có một số việc là lựa chọn của bản thân ta. Không liên quan đến người khác. Tính cách ngươi quá xúc động, chuyện gì cũng phải tra rõ ràng đến cùng. Sao phải như vậy? Khi ta còn trẻ, có lẽ ta cũng từng xúc động, sau này ta mới hiểu được rằng cuộc sống bình đạm mới là chân thật"

Tô Vũ gật đâu: "Nếu lão sư nói vậy thì... Đúng, Diệp Bá Thiên đã hoàn toàn chết rồi!"

«Ù"

Liễu Văn Ngạn nói sang chuyện khác: "Ngươi ở bên ngoài có nghĩ tới chuyện tìm đạo lữ để nối dõi tông đường chưa? Sinh một đứa đi, ta sẽ dạy võ lòng cho con ngươi. Gần đây ta dạy đám trẻ kia, tuy vui vẻ nhưng thiếu mất cảm giác thành tựu. Bọn chúng không thông minh như ngươi. Ta dạy học, lão Triệu phụ trách dạy nghề rèn, Bạch lão sư của ngươi phụ trách làm nghiên cứu, Hồng sư đệ phụ trách dạy đánh nhau..."

Tô Vũ cười khổ: "Không có thời gian, cũng không có hứng thú!"

"Thực sắc tính dã"

Liễu Văn Ngạn thở dài một tiếng, ông cảm khái: "Đời này, sai lầm lớn nhất của ta là đã nói bừa vào lúc ngươi còn thanh xuân. So với việc này, những chuyện khác chẳng là gì âm"

cải Tô Vũ cười khổ: "Lão sư, đã là lúc nào rồi... Không được thì ngài tự sinh mấy đứa đi"

"Nói bừa"

Liễu Văn Ngạn cười một tiếng: "Nhưng cũng không phải là không được"

Tô Vũ không ngừng cười lớn: "Lão sư cứ tiến hành đi, ta thì tính sau. Chờ ta bình định tất cả họa loạn rồi sẽ xem xét"

"Haizz, đồ cứng đầu!"

Liễu Văn Ngạn uống rượu mà chẳng thấy ngon, ông liên tục thở dài: "Đáng tiếc! Cha ngươi cứ nhắc mãi chuyện này với ta, hơn nữa còn suýt nữa đã đánh nhau với ta, uống rượu vài lần, lần nào cũng mắng ta một trận, ta cũng hết cách"

Ông lắc đầu: "Ngươi ấy, chẳng ai cứu nổi ngươi!"

Tô Vũ trợn trắng mắt, có gì mà không cứu được?

"Lão sư, ta còn trẻ"

"Rồi rồi. Không nói chuyện thương tâm này nữa"

Liễu Văn Ngạn cười một tiếng rồi nói: "Chuyện bên này thì ngươi cứ yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu. Nhớ đi thăm phụ thân ngươi, y rất nhớ ngươi. Đúng rồi, còn nữa, ngươi bảo cục lông đừng liếm liếm suốt ngày nữa. Mấy ngày hôm trước, không biết có phải gia hỏa này này đói quá hay không mà chạy tới liếm đan lô của Nguyệt Hoa, cả lò đan dược bị liếm hết tinh hoa, liên tiếp hỏng mất mười mấy lò đan dược mới biết được là gia hỏa này giở trò quỷ, nó nấp ngay dưới bếp lò, nếu không phải liếm đến mức nước miếng nhỏ giọt thì không ai biết đâu"

Tô Vũ ngây người.

Đến mức này sao? Đói như vậy ư?

Khi ta rời đi đã để lại không ít đồ ăn cho nó, chẳng lẽ nó ăn xong cả rồi?

Hay thật, ăn giỏi hết phần người khác luôn!

Nhìn Phì Cầu người ta xem, mười vạn năm tự cấp tự túc mà nó vẫn chưa chết đói.

Haizz!

Tô Vũ mỉm cười gật đầu: "Được, ta đã biết, ta sẽ để lại thêm đồ ăn cho nó"

Hai người tiếp tục uống rượu ăn cơm.

Lát sau có người tới, kẻ đó vừa đến liền ngồi xuống ăn cơm, y lạnh mặt không thèm để ý tới Tô Vũ, sau khi ăn một lát mới kể khổ: "Nuôi phải đứa con bất hiếu, đã một năm không về, về rồi cũng chẳng thèm đi thăm cha nó mà lại đi uống rượu với một lão già, ai không biết chắc sẽ tưởng cha nó đã chết rồi"

Tô Vũ bất đắc dĩ, hắn không biết phải nói gì.

Một lát sau, Bạch Phong bụi bặm đây đầu tiến vào, anh cũng ngồi xuống liền ăn: "Đồ đệ ngoan, thắng chưa? Khi nào xong nhớ phá tam môn ra cho ta nghiên cứu đấy. Đúng rồi, thời không trường hà áp súc cũng đưa ta nghiên cứu một chút, ta cảm thấy gần đây ta đang gặp bình cảnh, rất cần những thứ này để nghiên cứu"

Tô Vũ cười gật đầu, đáp có lệ một câu coi như xong.

Người càng ngày càng nhiều.

Trong sân viện nho nhỏ, từng khuôn mặt quen thuộc tề tụ, một bàn đã không đủ, phải lấy thêm cái bàn khác.

Uống rượu, ăn cơm, oán giận, quát lớn, cười mắng...

Đây là cuộc sống hằng ngày ở nơi đây, Tô Vũ yên lặng ngắm nhìn, mặc kệ cục lông nhảy nhót trên đầu.

Có lẽ đây là kết quả mà hắn muốn.

Tô Vũ không biết bọn họ có thật sự vui về hay không, ít nhất đến hiện giờ hắn đang thấy bọn họ vui vẻ.

Trong căn nhà nho nhỏ văng vẳng tiếng cười nói.

Hắn bỗng cảm thấy mọi điều mình làm đều có ý nghĩa.

Trách nhiệm của Nhân Hoàng quá lớn, hắn không muốn gánh lấy.

Những người trước mắt này mới là trách nhiệm của hắn.

Tô Vũ yên lặng ăn uống, tâm trạng mỏi mệt dần dân thả lỏng.

Giờ khắc này, một cường giả 35 đạo như hắn lại uống say, hắn dựa trên ghế, ánh mắt lờ đờ mông lung cười ngây ngô.

Thật vui!

Nhìn Liễu lão sư bị ba vị sư mẫu vây quanh, hắn bỗng nhiên cảm thấy rất thú vị.

Bình Luận (0)
Comment