Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3838 - Chương 3838: Về Thăm Người Thân (3)

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3838: Về Thăm Người Thân (3)
 

Rượu không say người tự say.

Say bởi vì thân nhân, bằng hữu, đồng bọn của hắn đang ở đây.

Lão sư, bạn thời thơ ấu, phụ thân...

Bọn họ đều đang ở đây!

Trong không gian nho nhỏ mà lại có hương vị gia đình.

Hắn càn quét vạn giới, hoành hành tam môn, khiến vô số người sợ hãi, nhưng dù bên ngoài có tốt thế nào thì đó cũng không phải là nhà.

Được bao quanh bởi tiếng nói cười của bọn họ, giờ phút này Tô Vũ rất vui vẻ.

Không biết bao lâu đã trôi qua, bốn phía trở nên an tĩnh.

Đám người Liễu Văn Ngạn nhìn Tô Vũ dựa trên ghế đi vào giấc ngủ, không ai nói chuyện nữa, bọn họ cẩn thận đi ra ngoài.

Sau khi bọn họ rời đi, Tô Vũ đột nhiên mở mắt.

Hắn muốn ngủ một hồi, nhưng không có tiếng người ồn ào thì lại không buồn ngủ.

Trên đỉnh đầu, cục lông đã ngủ say.

Nó không liếm thần văn, nhưng giờ liếm Tô Vũ thì cũng chẳng khác gì. Tô Vũ là hóa thân của đạo, là hóa thân của thiên địa, hắn cũng rất thơm. Cục lông liếm đã ghiền nhưng Tô Vũ lại cảm thấy đỉnh đầu hơi ướt, tên kia lại chảy nước miếng rồi.

Trong phòng, ly chén hỗn độn nhưng không ai dọn dẹp, sợ quấy rầy Tô Vũ ngủ.

Tô Vũ dựa trên ghế không động đậy, lười biếng thoải mái ngả người.

Có một khắc, Tô Vũ đã nghĩ rằng hay mình cứ ở lại đây, để Văn Vương và những người khác không tìm thấy mình, đóng cửa sống cuộc đời chính mình mong muốn...

Nhưng hắn không thể làm vậy!

Nhân Hoàng đã thương lượng chuyện đến Địa Môn cướp lấy Vạn Đạo Thạch, y cần khôi phục để cùng đối phó với Nhân Môn.

Hơn nữa, nếu không chiến đấu thì hắn tiến bộ bằng cách nào?

Hắn mới 35 đạo, không phải là vô địch.

Văn Ngọc đưa ra phương pháp hợp nhất đại đạo, hợp nhất khiếu, đến bây giờ Tô Vũ mới chỉ dung hợp 36 khiếu mà thôi, cách mục tiêu 720 khiếu huyệt còn rất xa.

Không phải là không thể khổ tu nhưng biện pháp tốt nhất là chiến đấu không ngừng, dung hợp đại đạo trong trận chiến.

Tô Vũ hắn không có thời gian khổ tu!

Vậy nên hắn cần phải chiến đấu để cường hóa bản thân.

Ít nhất cho đến hiện tại, con đường hắn chọn vẫn luôn thuận lợi, hắn không gặp phải bình cảnh nào, vẫn luôn tiến bộ.

Hắn có nhiều việc cần phải làm, muốn nghỉ ngơi nhưng không thể an tâm.

Cuối cùng Tô Vũ vẫn đứng dậy.

Trên đỉnh đầu, cục lông trở mình chép miệng, thỏa mãn ngủ say.

Tô Vũ cười cười, Phì Cầu thức mười vạn năm mới được ngủ, ngủ một phát là bất tỉnh nhân sự.

Ngươi thì sao? Ăn vui ngủ khỏe!

Tên nhóc nhà ngươi hạnh phúc hơn Phì Cầu nhiều. Hình như còn béo hơn trước, cái tên Phì Cầu này nên nhường cho ngươi mới phải.

Ở trong phòng một lát rồi Tô Vũ mới ra ngoài.

Liễu Văn Ngạn không còn ở đây. Những người khác cũng giải tán, cả cha hắn cũng đi rồi.

Nhưng Trần Hạo vẫn còn ở lại, thấy Tô Vũ đi ra, Trần Hạo cười nói: "Không ngủ thêm một lát ư?"

"Vậy là được rồi"

Trần Hạo nở nụ cười: "Liễu lão sư đi dạy rồi, ông ấy bảo ta nhắn ngươi là nếu ngươi phải đi thì không cần từ biệt. Khi nào mệt mỏi thì lại trở về, ngươi mà trở về thì các vị sư nương đều sẽ xuống bếp làm đỏ ăn ngon"

Tô Vũ nở nụ cười, nhìn thoáng qua Trần Hạo và khẽ gật đâu: "Đã biết. Đúng rồi, ngươi...

Hay để ta xem có cô nương nào có độ tuổi thích hợp với ngươi không rồi mang vào đây cho ngươi có mục tiêu theo đuổi nhé?"

Trân Hạo cười gượng: "Thôi, giải quyết vấn đề của ngươi trước đi"

Tô Vũ cười lớn.

Sau khi hàn huyên vài câu với Trần Hạo, Tô Vũ không dùng đến lực lượng thiên địa mà là dùng lực lượng khiếu huyệt để củng cố toàn bộ không gian.

Sau khi bận việc một lát, Tô Vũ để lại vài thứ, không từ biệt những người khác đã trực tiếp biến mất khỏi không gian.

Từ biệt chỉ để sau này đoàn tụ.

Nhưng hiện giờ thế cục rung chuyển, Tô Vũ không biết lần đoàn tụ tiếp theo là khi nào, đến bao giờ hắn mới có thể trở lại.

Mục tiêu của hắn quá lớn, hắn phải cẩn thận đề phòng. Tô Vũ cũng chưa cho đám người Nhân Hoàng biết hắn giấu người ở đâu.

Mỗi người đều tư tâm, hơn nữa nơi này là ký thác của Tô Vũ, nếu không gian này hủy diệt, Tô Vũ không còn gì ký thác, có lẽ khi đó Tô Vũ sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ.

Trong không gian.

Bạch Phong bận rộn nghiên cứu, cảm nhận được không gian dao động, anh nhìn về phía Ngô Lam đang bận việc cách đó không xa, cười nói: "Đi rồi"

«Ù"

Ngô Lam tiếp tục tiến hành thí nghiệm.

Bạch Phong hỏi: "Không chào hỏi câu một câu, không thấy tiếc nuối sao?"

Ngô Lam ngẩng đầu nhìn thoáng qua anh rồi tiếp tục cúi đầu, không thèm để ý.

Bạch Phong cười không ngừng: "Tiểu tử kia chẳng hiểu gì cả, thôi, mặc kệ hắn. Tiểu Ngô, gần đây tỷ tỷ ngươi đang bận gì vậy?"

Ngô Lam ngẩng đầu nhìn anh, sau một lúc lâu mới đáp: "Tỷ ta nói, chừng nào ngươi lợi hại như Tô Vũ thì sẽ suy xét"

Bạch Phong bĩu môi: "Tỷ tỷ ngươi đừng nhớ thương đồ đệ ta nữa. Nhớ thương ta một chút không tốt hơn à?"

Bạch Phong cười một tràng rồi lại nói: "Mà thôi, nữ nhân nhiều mà. Tỷ tỷ ngươi không cần ta thì ta cần gì để ý đến nàng"

Ngô Lam mặc kệ anh, tiếp tục làm nghiên cứu, tuy hiện giờ mọi người không có liên hệ gì với ngoại giới nhưng nàng không hề nhàn rỗi.

Mỗi người ở đây đều không để mình nhàn rỗi, mỗi người đều có chuyện cần làm.

Dù vài nghiên cứu có vẻ ấu trĩ đối với cường giả đạt đến cảnh giới như Tô Vũ, nhưng bọn họ vẫn kiên trì đi trên con đường này.

Cùng lúc đó.

Trong một tiểu viện, Trần Vĩnh nhìn đỏ đệ múa đao trong sân, y nở nụ cười tiếc nuối nhưng nhanh chóng giấu nó đi, y lên tiếng: "Gia Gia, chiến pháp ngày càng tỉnh vi, lần sau sư đệ ngươi trổ lại, ta sẽ nhờ hắn chỉ điểm người một chút, ngươi sắp vượt qua ta rồi"

Ngô Gia yên lặng gật đầu, tiếp tục múa may trường đao, luyện khai thiên chiến pháp, mồ hôi đổ như mưa. Thực lực nàng không mạnh nhưng xuất đao lại vô cùng trầm ổn, so với sự xúc động lúc trước thì Ngô Gia hiện giờ đã ổn trọng hơn nhiều.

Trần Vĩnh yên lặng nhìn đồ đệ được mình nuôi dưỡng như nữ nhi, trong lòng có muôn vàn suy nghĩ.

Giờ khắc này, mọi người đều nghĩ đến Tô Vũ.

Bấy giò, Tô Vũ lại bước lên hành trình, tỉnh thân toả sáng.

Hắn không đi tìm đám người Văn Vương.

Tô Vũ tươi cười xuất hiện ở chiến trường Chư Thiên.

Tiếp theo, tử khí lan tràn.

Một lát sau, dưới chân hắn hiện lên một cái động lớn.

Trong nháy mắt, một tiếng quát vang lên: "Ngươi tới làm gì?"

"Tử Lão, ta đến thăm ngài, sao lại không thích ta như vậy? Mới mấy ngày mà thôi, mấy ngày hôm trước hai ta vẫn là bạn tốt mà"

Tô Vũ cười sang sảng.

Trong Tử Linh Giới Vực.

Sau khi Tử Linh Giới Vực hợp nhất song thiên, tử khí đã nông đậm hơn trước, trong tử khí lại ẩn chứa một chút sinh cơ.

Vẫn có Tử Linh du đãng khắp nơi, ngày xưa trong hai mắt bọn chúng đều không có thần thái nhưng hiện nay dường như đã có chút linh trí.

Một tòa cung điện Tử Linh khổng lô huyền phù trong không trung.

Giờ phút này, Tử Linh Chi Chủ đầu đội vương miện màu đen nhìn về phương hướng nào đó, hắn ta khẽ lắc đầu.

Tô Vũ trở lại vạn giới kiêu ngạo hơn nhiều.

Đúng là... chẳng thể nói nổi gia hỏa này.

Một lát sau, một thân ảnh màu trắng hiện lên trong bóng đêm, trông có vẻ không phù hợp với nơi đây, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện đối phương đã hoàn mỹ dung nhập vào trong thiên địa.

Lúc này, Tô Vũ sửng sốt nhìn một người bị treo trong hư không và đang bị đánh.

Người ra tay còn là Minh Thổ vừa trở về không lâu.

Thấy Tô Vũ, Minh Thổ hơi khom người.

Tô Vũ nhìn Lưu Hồng bị đánh, ngạc nhiên hỏi: "Hắn làm sao vậy?"

Sao lại đánh Lưu Hồng làm gì?

Ta nhờ Tử Linh Chi Chủ chiếu cố người của mình, với tính cách của Lưu Hồng thì chắc chắn sẽ tự nhận là người của ta, vậy tại sao vẫn bị đánh?

Phía dưới, Lưu Hỏng bắn ánh mắt cầu viện về phía Tô Vũ.

Cứu mạng!

Minh Thổ Đại Đế vội đáp: "Hỏi bẩm Kiếp Chủ, người này to gan lớn mật, chủ thượng vừa trở về, người này liền tới cửa tự tiến cử làm quân sư cho chủ thượng, bảo chủ thượng phải cung cấp lực lượng sinh tử cho hắn tu luyện, còn nói Kiếp Chủ là do hắn dạy ra, hắn có kinh nghiệm phong phú.."

Những chuyện sau đó không cần kể nữa, Tử Linh Chi Chủ nghe lời gã mới là lạ, hình như treo gã lên đánh cũng chẳng có vấn đề gì.

Khi cần lớn mật thì lá gan Lưu Hồng thật sự rất lớn.

Tô Vũ nở nụ cười: "Được, ta đã biết rỏi, tiếp tục đánh đi, đánh xong thì sai hắn làm việc"

"Rõ"

"Bệ hạ.."

Lưu Hồng lộ vẻ mặt thê lương.

Đừng! Ta đã bị đánh vài ngày rồi, tuy rằng không chết nhưng rất đau.

Tô Vũ cười nhạt: "Coi như đây là một bài học đi. Đừng thấy ai cũng lừa"

Ngươi to gan quá rồi đấy! Ta còn chưa lừa dối Tử Linh Chi Chủ... Khụ khụ, chưa luận đạo mới đúng.

Hắn mặc kệ Lưu Hồng, đằng nào gã cũng không chết được.

Sau khi Tử Linh Chi Chủ biết người sống ở đây đều là người của Tô Vũ thì mặc kệ, Tô Vũ cũng không quản nhiều.

Bình Luận (0)
Comment