Một lát sau.
Nhân Hoàng nhìn Tô Vũ, trầm giọng hỏi: "Tử Linh Chi Chủ đáp ứng giúp chúng ta trấn áp Địa Môn rồi ư?"
"Đúng"
"Khả năng xã giao của ngươi không rồi, có muốn sáng lập xã giao đạo không?"
Tô Vũ yên lặng nhìn Nhân Hoàng, nhìn chằm chằm vào ÿ.
Nhân Hoàng nghiêm túc nói: "Khá tương tự đại đạo trách nhiệm của ta, đều có thể lôi kéo bằng hữu, rất tốt"
Tô Vũ lười để ý, hỏi: "Ngài biết chuyện của Đại Chu Vương không?"
"Cái gì?
"Nhân Tổ ấy"
Nhân Hoàng bật cười: "Cái này à? Biết hay không có quan trọng gì? Chỉ cần ở vạn giới, chỉ cần là người thời đại này, chỉ cần là Nhân tộc, chỉ cần không tạo phản... thì đó chính là con dân của ta"
Lời này chứng tỏ có khả năng y đã biết từ trước.
Tô Vũ câm nín.
Ngài bao dung quá, mà đại đạo của ngài như vậy, bao dung cũng là bình thường.
Tô Vũ hỏi: "Hắn nói có khả năng thiên địa của Nhân Tổ ở trong Nhân Cảnh, có cần tìm không?
Nhân Hoàng lắc đầu: "Tìm không dễ đâu, có lẽ không tìm thấy được, thậm chí có khả năng Nhân Cảnh chính là thiên địa của hắn. Chẳng lẽ phải huỷ hoại Nhân Cảnh ư?
Ta không muốn tìm. Nếu Chu sáng suốt thì hắn sẽ biết rằng mình không có lựa chọn khác"
"Dựa theo lời mọi người nói, hắn đã phản bội Nhân Môn, phản bội Thiên Môn, chỉ có thể cấu kết cùng Địa Môn. Nhưng ở trong Địa Môn, tam môn không hề có ưu thế"
Y nhìn Tô Vũ: "Chúng ta ra tay mà còn cần dùng thủ đoạn uy hiếp sao? Có lẽ chỉ cần đến Địa Môn tâm sự với hắn là xong. Cũng không cần hắn thần phục chúng ta, chỉ cần hợp tác là được. Chúng ta có cơ sở để hợp tác với hắn"
Tô Vũ gật đâu.
"Lần này ngài, ta đều đi vào, Văn Vương và Võ Vương thì sao?"
Nhân Hoàng suy tư một phen: "Phải để lại người trấn thủ vạn giới, cũng phải để phòng biến cố xảy ra. Ta và ngươi sẽ đi, vậy mang theo Văn Ngọc, lão nhị và lão tứ không đi.
Nếu gặp phải lão tam... không biết hai người bọn họ sẽ như thế nào.."
Y thở dài: "Chỉ ba người chúng ta vào thôi"
Tô Vũ nhíu mày: "Có được không đây?"
Có phải quá coi thường Địa Môn hay không?
Hỗn Độn Chi Chủ có thể là cường giả 36 đạo.
Nhân Hoàng cười đáp: "Không sao cả. Nhiều người vào sẽ gây ra động tĩnh quá lớn. Vậy là đủ rồi, không được thì gọi thêm người vào, Địa Môn dễ vào hơn Thiên Môn"
Tô Vũ nhìn y: "Ngục có phải quân cờ của ngài không?"
"Không phải"
Nhân Hoàng lắc đầu, thở dài một tiếng: "Nàng có lý niệm của chính mình, không giống lý tưởng của ta, nàng cấp tiến hơn, cũng cố chấp hơn. Cụ thể ra sao thì đến đó rồi tính"
Tô Vũ gật đâu, một lát sau hắn nói: "Vậy lát nữa vào thôi!"
Nhân Hoàng muốn trợn trắng mắt, sao ngươi vội vàng quá vậy?
Vừa mới ra khỏi Thiên Môn chưa lâu, hôm nay mới là ngày thứ ba, Tô Vũ còn đến thượng du một chuyến, vậy mà bây giờ đã muốn vào Địa Môn ư?
Ngươi không nghỉ ngơi một chút sao?
"Sao lại vội vã như thế?"
"Ba ngày rồi. Binh quý thần tốc, đối với chúng ta mà nói, ba ngày rất quan trọng. Thiên Môn có khả năng sẽ đến vạn giới bất cứ lúc nào, tam môn đều sắp mở ra. Ngài không nóng vội ư?"
Ta mà không vội?
Nhân Hoàng muốn hộc máu, gần đây ta bận muốn chết.
Nhân Hoàng bất đắc dĩ nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp: "Được, ta đây sẽ sắp xếp một chút, buổi tối sẽ tiến vào"
Hai người nhanh chóng đạt thành nhất trí, buổi tối sẽ xuất phát.
Vừa vặn hôm nay là ngày thứ ba từ khi Tô Vũ ra khỏi Thiên Môn.
Đối với Tô Vũ mà nói, nghỉ ngơi ba ngày là đủ rồi.
Trong Địa Môn.
Thời gian qua, Địa Môn cũng có chút rung chuyển, sau khi người ngoại lai liên tiếp tiến vào, Địa Môn to lớn như vậy cũng có chút náo loạn.
Địa Môn không cường đại như Thiên Môn, điểm này đã được công nhận. Đương nhiên một phần nguyên do là vì năm xưa có quá nhiều cường giả chết trận trong trận chiến với thời đại Thiên Môn.
Thời đại khai thiên có rất nhiều cường giả.
Thời kì cuối thời đại trước, để tiến vào vạn giới, Địa Môn đã phong ấn thời đại hỗn độn, đốc toàn bộ lực lượng, vô số tồn tại đỉnh cấp bị giết khiến Địa Môn hiện giờ kém hơn năm đó không ít.
Giờ phút này, trong thời đại hắc ám, trong hư không vô tận, một hẻm núi tựa như vực sâu có vô số bóng người xuyên qua.
Dưới vực sâu có một tòa cung điện khổng lỗ như tồn tại từ tuyên cổ.
Lúc này, trong đại điện có thanh âm truyền ra: "Người đâu?"
Một lát sau, có người tiến vào đại điện.
Giọng nói trầm thấp truyền đến: "Thiên Môn rung chuyển, phe Tô Vũ chém giết nhiều vị chủ nhân cấm địa, nay bọn họ đã thoát khỏi Thiên Môn, trở về vạn giới. Chú, Tiên và nhiều vị cường giả bị giết. Phải đề phòng Tô Vũ tiến vào Địa Môn, tuần tra quanh Địa Môn, có động tĩnh lập tức bẩm báo"
"Rõ* Trong đại điện có rất nhiều người.
Các vị cường giả khí tức nội liễm đeo mặt nạ thoạt nhìn trông y như nhau, chỉ có chút khác biệt trên mỗi chiếc mặt nạ, có cái in một ngọn núi, có cái là một thanh kiếm, có cái là sương đen tràn ngập.
Trong Địa Môn có rất nhiều cường giả hoặc người phát ngôn của Nhân Môn.
Những người này đại biểu cho các thế lực bất đồng, là thuộc hạ của các vị Đại Thánh khác nhau, nhưng Nhân Môn có quy củ hơn Thiên Môn, Nhân Môn là lãnh tụ của cả thời đại Nhân Môn.
Sau khi mệnh lệnh phát ra, có người trầm giọng nói: "Cần khẩn trương như thế không?"
Không ai đề ý tới.
Trong một góc đại điện, một người nhẹ giọng cười đáp: "Cần không ư? Đương nhiên là có. Ta đã nhắc nhở chư vị từ lâu rồi, phải đề phòng vạn giới chủ động đánh vào, cẩn thận Tô Vũ chủ động đánh tới. Thậm chí ta đã nhắc nhở chư vị là nên liên hệ chủ nhân của các ngươi, báo cho những kẻ trong Thiên Môn, đề phòng đám người Tô Vũ xâm nhập. Nhưng không ai tin ta"
Một cường giả đeo mặt nạ hắc ám lạnh lùng nói: "Chu Tắc, nếu tình báo không sai thì Chú - người của Tắc Thiên Đại Thánh trong Thiên Môn cũng bị đánh chết. Nếu ngươi nhắc nhở từ sớm thì sẽ có kết cục hôm nay sao?"
Chu Tắc.
Tu giả mới xuống Địa Môn không lâu, y vừa tới thì đã bại lộ thân phận là người phát ngôn của Tắc Thiên Đại Thánh ở vạn giới, cụ thể là ý chí Tắc Thiên Đại Thánh đoạt xá hay phân thân, hay là tu giả lớn lên ở vạn giới hoặc là ý chí lực của cường giả dưới trướng Tắc Thiên Đại Thánh thì không ai biết rõ.
Chỉ biết là sau khi người này tiến vào đã nhắc đến Tô Vũ vạn giới vài lần, nhưng đó chỉ là một tu giả không đến 16 đạo nên không ai để ý đến.
Mãi đến ngày hôm nay, cái tên Tô Vũ đã vang vọng khắp tam môn. Dù là Nhân Môn thì thanh danh Tô Vũ cũng đã truyền lưu, đó là kẻ đã xâm nhập Thiên Môn, chém giết rất nhiều chủ nhân cấm địa, là một kẻ vô cùng đáng sợ.
Chu Tắc cười nói: "Ta đã nhắc nhở rồi nhưng không ai thèm để ý. Lần nào cũng thế, phải có thương vong thì mới hiểu được rằng những điều ta nói là đúng. Nhưng một lần bại trận cũng có khả năng định chắc kết cục vạn kiếp bất phục. Người hiểu thì vẫn sẽ hiểu. Còn kẻ không hiểu thì cứ chịu thiệt đi. Chú đã chết, không phải Tắc Thiên Đại Thánh sẽ coi trọng sao? Nhìn xem, giờ phút này có ai đám coi khinh Tô Vũ nữa không?"
Hoặc nên nói rằng, có kẻ nào dám khinh thị vị kia nữa không?
Õ đây, có ai đám nói mình mạnh hơn Chú và những kê đã chết kia?
Tô Vũ có thể giết chết những người đó thì cũng có thể giết chết những kẻ ở đây.