Trong cửa, vị Đại Thánh thứ tư buông xuống.
Kẻ này lập tức xuất hiện trước mặt Nhân Tổ, đó là một nữ nhân quyến rũ, ả nhẹ giọng cười nói: "Chu, ngươi biết là bọn họ không thể thắng mà, ban nãy ngươi thật sự muốn giết Tỉnh Vũ đúng không? Hay để ta giúp ngươi nhé, chúng ta cùng giết hắn, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Hoặc Thiên. Không ngờ ngươi lại đến đây, ta cho rằng Kinh Thiên sẽ tới"
Hoặc Thiên Đại Thánh cười quyến rũ: "Hắn muốn đến nhưng ta cảm thấy ta tới sẽ tốt hơn, năm đó hắn dẫn ngươi đến gia nhập chúng ta, kết quả ngươi lại phản bội, hắn muốn giết ngươi từ lâu rồi. Chu, ta tới đây thì chúng ta có thể hòa bình hợp tác, nếu Kinh Thiên tới thì không có đường sống đâu"
Năm xưa, khi Chu liên thủ Nhân Môn, ông ta đã liên lạc với Kinh Thiên Đại Thánh.
Sau này Chu trốn vào Địa Môn, Kinh Thiên Đại Thánh đã vô cùng giận dữ, nhiều lần muốn liên hệ với ông ta, thậm chí muốn buông xuống đánh chết ông ta nhưng bởi vì Địa Môn nên mãi không thực hiện được.
Nhân Tổ mỉm cười nhìn Hoặc Thiên: "Ngươi tới đây thì có thể thay đổi điều gì chứ?"
Hoặc Thiên lộ vẻ mặt tiếc hận: "Dù đám người Tô Vũ thật sự có thể giết một người của chúng ta thì sao chứ? Tám vị Đại Thánh Nhân Môn mới có một nửa đến đây mà thôi, mệnh lệnh của Thánh Thượng là nếu có người chết thì vị Đại Thành tiếp theo sẽ buông xuống, dù Đại Thánh chết sạch thì vẫn còn các cường giả Hợp Nhất. Dù đám người Tô Vũ mạnh mẽ thế nào thì kết cục cuối cùng cũng chỉ có con đường chết mà thôi"
Nếu 4 vị Đại Thánh chết thật thì vẫn còn 4 vị khác.
Từng kẻ tới đây, xa luân chiến, phe Tô Vũ chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.
Nhân Môn đang đứng ở thế bất bại.
"Vậy ư?"
Nhân Tổ nhìn về phía Tô Vũ: "Nếu hắn càng đánh càng mạnh thì sao?"
Cơ sở để các ngươi chiến thắng bằng xa luân chiến là phe Tô Vũ càng ngày càng suy yếu. Nhưng nếu Tô Vũ càng đánh càng cường đại hơn thì sao?
Các ngươi sẽ làm thế nào?
Hoặc Thiên nhẹ giọng đáp: "Trong tám vị Đại Thánh, mấy người chúng ta chỉ là 36 đạo, kê mạnh còn chưa tới đâu. Nếu Tô Vũ càng đánh càng mạnh thì cường giả mạnh hơn sẽ buông xuống, Địa Môn sẽ không ngăn cản!"
Hai người tán gẫu với nhau, không hề giao thủ.
Mấy người Tô Vũ cũng không thèm để ý.
Ít nhất thì Nhân Tổ đã phá Trường Sinh Trúc để giúp Nhân Hoàng nhanh chóng khôi phục, hơn nữa ông ta cản lại vị Đại Thánh mới tới này đã là đủ rồi.
Tô Vũ không trông đợi ông ta thật sự giúp đỡ giết người.
Đến bây giờ Tô Vũ nghĩ lại tình cảnh ban nãy vẫn thấy sợ, không dám hy vọng Nhân Tổ trợ giúp hắn nữa.
Giờ phút này, Tô Vũ vừa chiến vừa quan sát tứ phương, ánh mắt ngưng trọng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được.
Dù Nhân Hoàng khôi phục chiến lực, y và Văn Ngọc có thể thoải mái ngăn cản Bi Thiên hơn trước nhưng muốn giết lão thì rất khó.
Còn bản thân Tô Vũ thì không có thủ đoạn mạnh mẽ, thực lực hắn không đủ cường đại để giết một vị cường giả 36 đạo. Dù hắn khai thiên địa, từng chiến đấu với cường giả 35 đạo, dù hợp nhất song thiên và có rất nhiều thủ đoạn, không bị phẫn nộ chi đạo ảnh hưởng thì vẫn vô dụng.
Hắn không có thủ đoạn đủ cường hãn để một kích giết chết một vị 36 đạo.
Tô Vũ từng giết không ít siêu hạng, thậm chí kẻ mạnh nhất là Chú 34 đạo, nhưng hắn giết được lão ta là vì khi đó lão đã trọng thương.
Hắn từng một mình giết Long có 32 đạo, tuy rằng không hoàn toàn đánh chết nhưng chứng tỏ Tô Vũ có thực lực giết tu giả 32 đạo, nhưng đối đầu với kẻ 36 đạo thì không được.
Đối diện, lúc này Kình Thiên Đại Thánh đã yên tâm hơn, gã ta đã nhận ra nhiều năm không chinh chiến khiến mình quên đi bản năng chiến đấu, nhưng sau một thời gian đấu với Tô Vũ, gã ta cảm thấy mình càng đánh càng thuận tay.
Giờ không phải là Tô Vũ dùng gã để rèn luyện nữa mà là gã đang mượn tay Tô Vũ để nhớ lại thủ đoạn chiến đấu.
Kình Thiên không phẫn nộ, gã ta mỉm cười nói: "Tô Vũ, cứ triển đấu như vậy đi. Chỉ cần câm chân được ngươi thì chúng ta sẽ thắng lợi"
Nhân Hoàng khôi phục thì sao?
35 đạo chỉ là 35 đạo!
Y liên thủ cùng Thời Gian Sư thì có thể áp chế Bi Thiên nhưng nếu muốn giết lão thì mơ đi.
Tới tình trạng này, tồn tại ngang nhau khó giết chết được đối phương.
Tô Vũ không làm được, vài vị Đại Thánh Nhân Môn cũng không thể.
Giờ phút này, khiếu huyệt trong người Tô Vũ vẫn đang dung hợp nhưng tốc độ không còn nhanh như trước, hắn đã dung hợp được 82 khiếu huyệt, tuy nhiên vẫn còn cách mục tiêu dung hợp 108 khiếu huyệt rất xa.
Làm sao bây giờ?
Đối phương có thể liên tục tăng binh, nhưng bọn họ thì không thể.
Nếu kéo dài quá lâu, e rằng Nhân Tổ lại nổi lên tâm tư khác, hắn cũng sợ Khung đánh lâu mất kiên nhẫn rồi lựa chọn từ bỏ. Dù sao bọn họ cũng không cùng một phe.
Hơn nữa, lúc này trong Địa Môn vẫn còn hai vị cường giả là Hỗn Độn Chi Chủ và Ngục, dù Ngục chỉ có 32 đạo nhưng nếu nàng nhúng tay thì vẫn có khả năng thay đổi thế cục.
"Ngục sẽ giúp Nhân Hoàng chứ?"
Tô Vũ suy tư, ngay sau đó ánh mắt hắn trở nên sắc bén.
Không được! Nếu Ngục giúp Nhân Hoàng thì sau này sao hắn có thể giết nàng? Hắn mà làm vậy thì sẽ hoàn toàn xé rách mặt với Nhân Hoàng.
Như thế thì Tô Vũ không thể thực hiện hứa hẹn, hắn đã nói với Nhất Nguyệt rằng mình chắc chắn sẽ giết Ngục.
Vô số ý niệm hỗn loạn trong đầu, ầm, Tô Vũ vừa phân tâm một chút liền bị Kình Thiên đánh trúng, một chưởng được ngọn lửa bao phủ đánh tới, lửa giận đốt tâm.
Tô Vũ vô cùng đau nhức, hắn lập tức tỉnh táo lại.
Càng thống khổ, càng phẫn nộ thì hắn càng thanh tỉnh.
Kình Thiên khẽ nhíu mày.
Người bình thường trúng một chưởng này thì đã phát điên rồi, vậy mà Tô Vũ lại tỉnh táo hơn, chẳng trách gia hôa này lại bị Thánh Thượng kiêng kị.
Kình Thiên không nói gì, gã ta không buông tha, lại nhanh chóng tấn công.
Cự chưởng được phẫn nộ chỉ hỏa bao phủ liên tiếp đánh ra, đấu pháp của gã ta lúc này thuần thục hơn trước nhiều, Tô Vũ bị đánh không ngừng lùi lại. Trước đó Tô Vũ áp chế gã, đến bây giờ đổi thành gã áp chế ngược lại.
Đây là lần đầu tiên xảy ra tình huống Tô Vũ chiếm thượng phong rồi lại bị người ta phản áp chế.
Trong tình huống bình thường, khi hắn đã áp chế được đối thủ thì đối phương gần như không có cơ hội lật ngược thế cục, nhưng hôm nay hắn lại thành đá mài đao cho Kình Thiên, giúp gã ta khôi phục chiến lực.
Kình Thiên liên tục rống lên, phẫn nộ chỉ hỏa điên cuồng thiêu đốt, quyền pháp chưởng pháp lô hỏa thuần thanh.
Gã ta trừng mắt quát to: "Tô Vũ, đa tạ ngươi giúp ta luyện tập, nhiều năm không chiến đấu đúng là có cảm giác hơi lạ lẫm. Đây cũng là một bài học cho chúng ta, xem ra sau này chúng ta phải chiến đấu nhiều hơn"
Nơi xa, khí tức Nhân Hoàng không ngừng tăng cường, y cùng Văn Ngọc liên thủ đối địch, ban đầu hai ngươi ở thế hạ phong nhưng bây giờ đã đánh ngang tay với Bi Thiên.
Khung liên tiếp huy kiếm, tuy rằng ông ta cường đại nhưng không thể hoàn toàn áp chế Hồng Thiên, ông ta càng ngày càng mất kiên nhẫn, bị hỉ đạo của Hỏng Thiên làm cho tâm phiền ý loạn, dần dần rơi vào hạ phong.
Ba chiến trường đều bất lợi, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ trận chiến này sẽ kéo dài lâu.
Chỉ lo Nhân Môn lại phái thêm người tới, cũng sợ Địa Môn nhúng tay.