Chỗ sâu trong Địa Môn.
Hỗn Độn Chỉ Chủ trở về địa bàn, gã lạnh lùng nhíu mày nhìn phương xa, gã muốn ra tay nhưng gã hiểu ý Địa Môn, hắn ta không cần bọn họ nhúng tay, cứ mặc kệ hai phe triển đấu.
Trong trận chiến lần này, thực lực Địa Môn yếu nhất.
Thao Thiết và Cổ Ngưu xem như chết một cách vô ích.
Đúng lúc này, Hỗn Độn Chi Chủ khẽ nhíu mày: "Có việc gì?"
Phía sau, Thiên Cổ nhanh chóng bay tới, lão trấn định hơn người bình thường rất nhiều, lão cũng nhìn về phía chiến trường: "Đại nhân, ý của Địa Môn đại nhân là mặc kệ bọn họ triển đấu ư?"
Hỗn Độn Chi Chủ khẽ gật đâu: "Đúng vậy"
Thiên Cổ nhíu mày: "Không thể kéo dài, nếu không phe Tô Vũ sẽ được lợi"
Hỗn Độn Chi Chủ ngạc nhiên: "Ngươi không hiểu. Ngươi quá yếu nên không rõ, nếu kéo dài thì kẻ xui xẻo sẽ chỉ là đám người Tô Vũ. Nhân Môn có tới 4 vị Đại Thánh, hơn nữa vẫn còn vài vị Đại Thánh khác chưa tới"
Hiện tại Địa Môn đang ngăn cần không có nghĩa là hắn ta sẽ ngăn cản mãi.
Nếu có Đại Thánh Nhân Môn bị thương hoặc gặp bất trắc thì có khả năng hắn ta sẽ cho phép vị Đại Thánh thứ năm buông xuống.
"Không không"
Thiên Cổ lắc đầu: "Đại nhân, ta hiểu Tô Vũ. Có lẽ hiện tại hắn không có cách nào để đối phó với đám Đại Thánh kia, nhưng nếu kéo dài thì sẽ có biến số"
Hỗn Độn Chi Chủ nhíu mi: "Ý ngươi là?"
"Nên suy yếu thực lực đám người Tô Vũ trước, giết Nhân Hoàng hay Văn Ngọc hoặc vị Thiên Môn kia đều được. Dù thế nào thì cũng phải khiến phe Tô Vũ tổn thất, nếu không cứ dây dưa mãi như vậy thì chắc chắn sẽ xảy ra biến cố"
Thiên Cổ nghiêm túc nói: "Đại nhân nên hiệp thương với Địa Môn đại nhân, đại nhân có thể chủ động ra tay ngăn cản một người hoặc là ngăn cản Nhân Tổ, để vị Đại Thánh mới tới kia tham dự chiến đấu. Cùng lắm thì phe Tô Vũ mất đi một người, sau đó đại nhân lại giúp đám người Tô Vũ ngăn cản cường địch. Như vậy mới có thể tiêu hao chiến lực hai bên, hiện tại hai phương đánh ngang tay chứ không hề tổn thất gì cả"
Lão cảm thấy Địa Môn và Hỗn Độn Chi Chủ tọa sơn quan hổ đấu là lựa chọn không sáng suốt, đáng lẽ nên suy yếu thực lực một phương trước.
Tốt nhất là phe Tô Vũ tổn thất, sau đó quay đầu giúp đám người Tô Vũ. Tô Vũ không thể không tiếp thu Hỗn Độn Chi Chủ hỗ trợ, từ đó đi suy yếu thế lực Nhân Môn.
"Nhưng."
Hỗn Độn Chi Chủ nhíu mày: "Nếu ta nhúng tay khiến bọn họ liên thủ đối phó với chúng ta thì sao?"
Thiên Cổ không còn lời gì để nói.
Tâm lý kiêng kị thế này chính là chướng ngại lớn nhất.
Hiện giờ là cơ hội tốt nhất để suy yếu thực lực hai bên.
Giờ phút này nên liều mạng được ăn cả ngã về không, tin chắc rằng bọn họ sẽ không liên thủ. Gã kiêng kị bọn họ như thế, vậy thì Địa Môn sẽ mất đi cơ hội và hy vọng phản công cuối cùng.
Thiên Cổ rất muốn phát điên rít gào.
Ngày xưa ta cũng có ý nghĩ như vậy, vậy nên ta đã bại, ngươi đừng như ta.
Nhưng lão không thể nói ra.
Lão chỉ là một tu giả 10 đạo, nếu lão gào lên với một vị cường giả 36 đạo thì chắc chắn Hỗn Độn Chi Chủ sẽ đánh chết lão.
Thiên Cổ đành phải nói: "Đại nhân hãy nghĩ cách thương lượng cùng Địa Môn đại nhân đi, không thể để yên như vậy. Đây là kiến nghị của ta, nếu đại nhân tin ta thì hãy thử „ xem Lão cung kính lui về phía sau, yên lặng nhìn bóng dáng Hỗn Độn Chi Chủ.
Địa Môn không nắm bắt cơ hội lần này thì nhất định sẽ xong đời.
Trong tam môn, có khả năng Địa Môn sẽ là kẻ đầu tiên xong đời.
Lão lại nhìn đám người Tô Vũ, đại chiến đã lan tràn ngàn vạn dặm mà vẫn không thể phân ra thắng bại. Lão tự hỏi, cuối cùng Tô Vũ sẽ ứng đối như thế nào?
"Hắn sẽ làm cách nào để nghịch chuyển thế cục?"
Thiên Cổ âm thầm thở dài, lão muốn Tô Vũ chết, nhưng lão lại nhận ra cường giả các phương đều quá mức cẩn thận.
Nhân Môn có vẻ cực kỳ coi trọng việc giết hắn nên đã phái đến 4 vị Đại Thánh, nhưng như vậy vẫn là không đủ.
Thật sự không đủ!
Sau khi lão trở về, Thần Hoàng Phi truyền âm: "Hỗn Độn Chi Chủ không muốn ra tay ư?"
"Đúng vậy, Địa Môn cũng không muối, sợ bị vây công"
Ánh mắt Thần Hoàng Phi lộ vê nôn nóng bất đắc dĩ: "Cố ky quá nhiều. Tiếc là chúng ta thấp cổ bé họng, thực lực mỏng manh, không thì đã có thể gom binh lực tiêu diệt Tô Vũ"
Thiên Cổ bất đắc dĩ.
Ta cũng biết vậy! Nhưng ta 10 đạo, ngươi 4 đạo, ai tin chúng ta? Ai nghe chúng ta?
Việc nhỏ thì không sao, nhưng chuyện này liên quan đến sinh tử tổn vong, sẽ không có ai tin tưởng chúng ta.
Ta biết rõ nếu tình thế kéo dài thì không phải chuyện tốt, nhưng ta không thể thay đổi bất cứ điều gì.
"Vậy nên, ngoại lực cuối cùng chỉ là ngoại lực!"
Thiên Cổ lại nói: "Đợi lát nữa Hỗn Độn Chi Chủ rời đi, chúng ta cũng nên đi thôi"
"Đi đâu?"
"Hỗn Độn hà"
Ánh mắt Thiên Cổ lập loè: "Nhân lúc các cường giả ác chiến, chúng ta đến Hỗn Độn Hà hấp thu Hỗn Độn căn nguyên, chính mình cường đại mới là quan trọng nhất. Có lẽ Hỗn Độn hà không quan trọng với đám cường giả 36 đạo này, nhưng với chúng ta thì đó là một bảo địa"
Thần Hoàng Phi ngầm hiểu khẽ gật đầu.
Hiển nhiên, bà cũng cảm nhận được nỗi bi ai và bất đắc dĩ khi thực lực quá yếu ớt.
"Khi nào Hỗn Độn Chi Chủ sẽ rời đi?"
Thần Hoàng Phi hỏi, Thiên Cổ bình tĩnh đáp: "Chờ đi, khi biến cố xuất hiện, hắn chắc chắn sẽ rời đi"
Rất có thể biến cố này sẽ do Tô Vũ tạo ra.
Lão không biết hắn sẽ làm gì nhưng lão tin chắc rằng hắn sẽ có biện pháp giải quyết Kình Thiên.
Giờ phút này, kẻ tin tưởng đám Tô Vũ có thể phiên bàn nhất chính là đảm người Thiên Cổ.
Đúng vậy, dù là Nhân Hoàng và Văn Ngọc thì hiện giờ cũng đều cảm thấy bất lực. Bởi vì bọn họ biết rõ tình huống của Tô Vũ, lật ngược thế trận ư? Phải làm thế nào?
Trong trận chiến này, kết quả tốt nhất là hai bên đều rút lui. Tuy y đã khôi phục thương thế nhưng nếu muốn giết Đại Thánh Nhân Môn thì không có khả năng.
Không ai biết có một đám địch nhân bị đuổi khỏi vạn giới của Tô Vũ lại ngốc nghếch tin tưởng Tô Vũ nhất định sẽ chiến thắng, có đôi khi, kẻ hiểu biết mình nhất chỉ có địch nhân của mình.