Lúc này Tô Vũ tiếp tục áp súc cánh cửa, lực lượng thiên địa điên cuồng co lại.
Đầu tiên phải nén tên khốn này vào đã rồi mới truyền tống gã đi.
Hắn làm vậy cũng có thể coi là thông đồng với địch đúng không?
Hành động này rõ ràng là đang giúp đỡ Thiên Môn!
Thôi, Thiên Môn đã giúp ta không chỉ một lần, ta cũng nên giúp đỡ Thiên Môn một chút, đôi bên cùng có lợi mà thôi.
Tô Vũ tiếp tục yên lặng quan sát, lúc này bên kia Thiên Môn đã bày xong thiên la địa võng.
Hai vị 36 đạo, một vị 34 đạo, một vị 32 đạo, ba vị 31 đạo, nhiều cường giả như vậy đang dùng cấm địa bố trí vòng phong tỏa, nếu như thế mà còn không đánh chết được gia hỏa này thì Tô Vũ sẽ phải khinh bỉ tu giả Thiên Môn.
Hắn liếc nhìn Nhân Tổ nơi xa, ông ta còn đang giằng co với Hoặc Thiên.
Tô Vũ không nói gì, ông ta giữ chân một vị Đại Thánh là đủ rỏi, hắn cũng hiểu một chút tâm tư của Nhân Tổ, nếu đám người Tô Vũ không nắm chắc hy vọng thắng lợi thì ông ta sẽ không liều mạng giúp hắn.
Lúc trước ông ta giết Thao Thiết, giúp Nhân Hoàng chữa thương xem như đầu tư giai đoạn đầu, nhưng ông ta không giết cường giả Nhân Môn, có lẽ ông ta không muốn liều chết đối đầu với cường giả Nhân Môn.
Hắn không thân thiết gì với Nhân Tổ, Nhân Tổ cũng không quen thuộc hắn, ông ta làm được đến bước này đã đủ khiến Tô Vũ thỏa mãn.
Giờ phút này, đại đạo chỉ môn đã áp súc đến cực hạn.
Kình Thiên vẫn còn đang điên cuồng công kích, gã ta phẫn nộ gào thét: "Ngươi vây nhốt bổn tọa thì làm được gì? Ngươi tiêu hao gấp đối ta, Tô Vũ, ngươi đang tự tìm đường chết đấy"
Dùng sức vây nhốt tiêu hao nhiều lực lượng hơn phá hủy nó.
Nếu Tô Vũ cứ tiếp tục làm vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ chết.
"Ngươi biết không, đây là cánh cửa thứ tư đấy!"
Tô Vũ bỗng nhiên nói một câu, Kình Thiên cười lạnh, biết thì sao?
Một cánh cửa không hoàn thiện mà thôi.
"Ngươi quên rằng ta cũng khai Thiên Môn ư?"
Kình Thiên biến sắc, gã không kịp nghĩ nhiều.
Tô Vũ khai Thiên Môn và ngưng tụ cánh cửa thứ tư... hai vấn đề này có liên quan gì đến nhau sao?
Tô Vũ thở dài, ngươi chết chắc rồi, ngu ngốc muốn chết, mất công ta nói rõ ràng đến Vậy.
"Ngươi cút đi!"
Một tiếng hét to khiến cả chiến trường bế tắc đều cả kinh.
Mọi người đều nhìn về phía Tô Vũ.
Giờ phút này, Kình Thiên bị cánh cửa bao vây, bên ngoài cánh cửa đột nhiên bộc phát ra một cỗ lực lượng truyền tống cường đại.
Kình Thiên kinh hãi.
Gã bị cưỡng chế nhét vào Thiên Môn giữa mày Tô Vũ.
Trong nháy mắt, gã ta đã bị truyền tống rời đi.
Đại đạo chỉ môn bao vây lấy gã đi qua thông đạo Thiên Môn của Tô Vũ trực tiếp chui vào Thiên Môn.
* Tới rồi!"
Đám người Thiên Môn kinh hỉ.
Một cỗ khí tức cường đại đang dịch chuyển đến chỗ bọn họ.
Ngay sau đó, một cánh cửa xuyên qua, cánh cửa bao vây lấy Kình Thiên đột nhiên biến mất.
Kình Thiên còn chưa kịp nói gì, hư ảnh Thiên Môn của Tô Vũ phía sau gã nhanh chóng tiêu tán.
Kình Thiên ngẩng đầu, một ngọn núi lớn ầm ầm giáng xuống.
Một chiếc sừng xuyên qua hư không lao đến, phụt một tiếng, lực lượng lôi đình mãnh liệt đánh Kình Thiên bay ngược, hộc máu không ngừng.
Gã đã chiến đấu cùng Tô Vũ rất lâu, hiện giờ đã suy yếu đi nhiều. Nơi đây lại có nhiều vị cường giả đang chờ đợi để ra tay, còn gã thì đột nhiên xuất hiện ở đây mà không chuẩn bị chút nào.
Oanh!
Núi lớn rơi xuống đập nát đầu gã.
Giờ phút này, những người khác đông loạt ra tay.
Tuy rằng bọn họ không cường đại bằng Kình Thiên nhưng gã đã trọng thương, hoàn toàn không đủ sức ngăn cản.
Đầu gã không kịp khôi phục mà đã rít gào: "Các ngươi dám... Nơi này là... Thiên Môn?"
Oanh!
Dám hay không cái gì?
Không và Thạch mặc kệ gã, gã đã sắp bị đánh chết rồi, có gì mà không dám?
"Giết!"
Âm ảm ảẳm.
Tiếng vang lớn liên tiếp vang lên, ngay sau đó, thân thể Kình Thiên bị đánh chia năm xẻ bảy, một đại đạo đặc thù hiện ra tỏa ra ánh sáng chiếu rọi, dường như ở trong đó ẩn chứa cơn phẫn nộ tới cực hạn.
Ánh mắt mấy người Thạch và Không sáng ngời.
Đây là đại đạo Nhân Môn.
Nhân Môn là một nơi rất đặc biệt.
Theo lý thuyết, bọn họ tồn tại trước khai thiên, khi đó không có lực lượng đại đạo trong thời không trưởng hà, không có khả năng khai đạo, nhưng tu giả Nhân Môn, đặc biệt là vị Đại Thánh này lại có đại đạo tương tự đại đạo của những người khác, dường như nó cũng đến từ thời không trường hà.
Chẳng lẽ sau này cường giả Nhân Môn đã tu luyện đạo trong trường hà ư?
Bọn họ mặc kệ vấn đề này.
Lực lượng đại đạo sặc sỡ bảy màu mang theo một chút lực lượng quang minh và khí tức phẫn nộ...
Mấy người không thèm nghĩ nhiều mà đã có quyết định.
"Trấn áp"
Ẩm.
Ý chí lực của Kình Thiên hiện ra, gã tuyệt vọng nổi giận gầm lên: "Không, ta là Đại Thánh Nhân Môn, ta phụng lệnh Thánh Thượng đến giết Tô Vũ"
Đám người Thiên Môn chẳng thèm quan tâm.
Chúng ta biết tên khốn Tô Vũ kia sẽ không tự tìm đường chết mà. Nếu không có địch nhân muốn giết hắn thì hắn sẽ làm vậy sao?
Mặc kệ đi! Dù sao chúng ta được lợi là được.
Âm âm ầm.
Cực lượng lôi đình cường đại bùng nổ, lực lượng sững sững như cự sơn trấn áp, hai đại cường giả 36 đạo ra tay toàn lực hoàn toàn đánh tan cỗ ý chí lực kia.
Thạch và Không đều vui mừng quá đối.
"Bảo tồn được rồi"
Lực lượng đại đạo được bọn họ bảo tồn hoàn chỉnh, cảm giác thật sung sướng.
Lần ôm cây đợi thỏ này đã mang đến thu hoạch lớn cho bọn họ.
Đây là đại đạo hoàn chỉnh của một tu giả 36 đạo.
Giờ phút này, dù là Thạch thì cũng luyến tiếc không nõ cho người khác.
Nó quá cường đại!
Chưa có lần nào giết cường giả mà có thể cướp được đại đạo hoàn chỉnh như vậy, lần này Tô Vũ đã tặng bảo vật cho bọn họ.
Kình Thiên vừa tiến vào thì đã bị giết ngay lập tức.
Tô Vũ truyền tống Kình Thiên xong, trong khi những người khác đang suy xét xem hắn nuốt Kình Thiên xong thì có bị căng bạo không thì Tô Vũ đã lập tức xuyên qua hư không, hắn rống to đồng thời vung đao, mang theo khí thế thẳng tiến không lùi: "Giết!"
Nhân Hoàng cũng đồng thời ra tay, Văn Ngọc không ra tay mà là dung nhập lực lượng thiên địa vào trong đao của Tô Vũ.
Sắc mặt Bi Thiên kịch biến.
Kình Thiên đâu?
Sao không phản kháng?
Gã bị Tô Vũ nạp vào trong cơ thể, sao gã lại không phản kháng?
Vì sao lại không phản kháng?
Vì sao?
Bi Thiên kêu gọi bi thiết, thiên địa cùng bi, lão vô cùng khó hiểu.
Tên khốn kiếp Kình Thiên đi đâu rỏi?
Gã đang làm gì?
Nhưng hiện giờ lão không có thời gian suy nghĩ, Tô Vũ đã đánh tới, hắn dung nhập lực lượng thiên địa của Văn Ngọc, khí tức nhanh chóng đạt tới 36 đạo.
Nhân Hoàng bùng nổ lực lượng thiên địa, Nhân Hoàng Ấn trực tiếp đánh ra mang theo lực lượng trấn áp vô cùng cường đại, trấn áp Bi Thiên.
"Khai thiên trảm"
Tiếng thét của Tô Vũ vang vọng thiên địa, đao chém xuống, một đao này khiến cho trời sụp đất nứt, toàn bộ Địa Môn như chỉ còn lại một đao này.
Thế cục biến hóa quá nhanh, nhanh đến mức không ai có thể tưởng tượng nổi.
Trong khi mọi người còn đang suy đoán Kình Thiên đã đi đâu thì đao của Tô Vũ đã rơi xuống.
Oanh!
Bi Thiên kêu thảm thiết, lão trực tiếp bị chém thành hai nửa.
Ngay sau đó, ba thiên địa bao quanh lập tức ma diệt tất cả ý chí.
Bi thương chỉ đạo hiện ra, thiên địa cùng bi.
"Ma diệt! Trấn áp!"
Tô Vũ hét lớn, ba thiên địa xoay tròn điên cuồng bùng nổ lực lượng.
Âm âm ầm.
Tất cả ý chí lực trên đại đạo đã bị ma diệt hoàn toàn.
Đại đạo bị Nhân Chủ Ấn của Tô Vũ trấn áp.
Oanh!
Đại đạo nạp vào thiên địa.
Trong thiên địa của Tô Vũ, thất tình lục dục đạo điên cuồng dao động, bắt đầu cắn nuốt.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Mọi người còn chưa đoán ra được Kình Thiên đã đi đâu.
Bên kia, Hỏng Thiên đang bị Khung áp chế lập tức biến sắc.
Gã không vui mừng nổi nữa.
Bi Thiên bị giết.
Kình Thiên không rõ tung tích.
"Buông xuống"
Gã rít gào rồi điên cuồng chạy trốn.
Dù có thêm người buông xuống thì cũng chưa chắc kịp thời chạy đến cứu viện.
Hiện nay tình cảnh của gã rất nguy hiểm.
Quả nhiên, ba cỗ khí tức bùng nổ phía sau gã và nhanh chóng áp sát, Tô Vũ quát:
"Khung, ngăn cản gã"
Khung chấn động, ông ta vội vàng bùng nổ toàn bộ thực lực, kiếm khí ngập trời.
Trong đầu ông ta chỉ có một ý niệm, đó là ngăn cản Hồng Thiên.