"Ngu xuẩn ư?"
Viêm Hỏa gật đầu: "Có lẽ vậy. Nhưng ngươi cũng thế"
Lão cười khẽ: "Ngục, nhân gian mà ngươi muốn tạo ra rốt cuộc là như thế nào? Tới hôm nay ta vẫn không hiểu"
Ngục Vương tự hỏi, sau một hỏi lâu, nàng đáp: "Vô dục vô cầu, vô tình vô đạo, quy tắc nghiêm ngặt, pháp nặng hơn tình. Không phân thân sơ, không quản sang hèn, chỉ có pháp"
Viêm Hỏa khẽ nhíu mày: "Phần sau không thành vấn đề. Ta nghĩ đám người Nhân Hoàng phản đối vế trước đúng không? Vô tình vô đạo... Ngục, con người có thất tình lục dục là lẽ thường, ngươi đang vi phạm cương thường"
Ngục Vương đạm mạc nói: "Nhân Môn tồn tại ở tâm ở tình. Nếu muốn diệt sạch Nhân Môn thì chỉ cần đoạn tình đoạn đạo thì Nhân Môn sẽ tự diệt. Diệt tam môn thì phải vô tình vô đạo, nếu không, sớm hay muộn Nhân Môn cũng sẽ sống lại"
Viêm Hỏa thở dài: "Quá khó khăn, cũng không hiện thực"
Ngục vẫn bình thản: "Sự thành do người. Trước đây đám người Tinh Vũ không làm được, sau này cũng không thể. Không phân thân sơ, không quản sang hèn. Nếu năm đó ta đã bị bắt vì giết người thì nên bị trừng phạt mới đúng. Cuối cùng bọn họ vẫn khác ta"
Viêm Hỏa bật cười: "Ngươi nghĩ rằng năm đó khi bọn họ bắt ngươi thì nên giết ngươi ư?"
"Vì sao không giết? Không thể không giết. Tình lớn hơn pháp, thiên hạ tự loạn.vạn tộc phản Nhân tộc là vì Tinh Vũ quá trọng tình, bao che ta, bao che Thái Sơn và đám người Văn Đạo. Văn Ngọc gặp nạn, hai Nhân Vương tự ý rời đi, đáng lẽ phải giết để răn đe cảnh cáo. Làm Nhân Vương thì phải gìn giữ cương thổ, đây là chức trách bổn phận.
Bọn họ rời đi như vậy, chẳng những Tinh Vũ không truy cứu mà còn âm thầm đưa Thái Sơn đến Thiên Môn trợ chiến.
Minh Hòa tự tiện nâng Tinh Thần Hải, thưởng Tinh Thần đại lục cho thê tộc, đó là trái pháp luật. Tinh Vũ không để bụng, coi đó như giai thoại, tùy ý tuyên dương trong đại điện Nhân Hoàng, lớn tiếng nói giỡn, không có phép tắc. Có công không thưởng, có tội không phạt. Dùng tình thống trị thiên hạ, Tinh Vũ làm sai, vạn tộc phản Nhân tộc là lẽ thường"
Viêm Hỏa nở nụ cười: "Nghe ngươi nói mới thấy Tinh Vũ không tốt lành gì. Nhưng danh tiếng của hắn rất tốt"
Ngục Vương đạm mạc đáp: "Quân vương không trọng danh tiếng, dùng pháp trị thiên hạ mới là chính đạo. Dùng tình trị thiên hạ chỉ là đường ngang ngõ tắt mà thôi"
"Vậy nên ngươi vô tình vô đạo ư?"
Viêm Hỏa cảm khái: "Hôm nay ngươi nói không ít, nhiều hơn ngày xưa, tuy rằng không đồng ý với quan điểm của ngươi... Nhưng thôi, ta vẫn ủng hộ ngươi"
Viêm Hỏa bật cười: "Đúng, có đạo lý, ngươi nói không sai. Pháp lớn hơn tình... Có lý.
Đám người Tinh Vũ không hiểu tâm tư ngươi, xứng đáng bị vạn tộc tạo phản. Nhưng thực lực hiện tại của ngươi không đủ. Không thể tranh phong với bọn họ. Ta ủng hộ ngươi sáng tạo người gian như vậy. Ngục, hãy kiên trì tín niệm của chính mình. Đừng vì thực lực yếu mà thỏa hiệp"
Ngục Vương lên tiếng: "Ta cũng từng trái pháp luật"
"Không giống nhau. Ngươi chỉ đang hoàn thiện pháp đạo của ngươi trong quá trình sáng tạo thiên hạ của pháp thôi. Nhưng ngươi muốn người người vô tình vô dục thì ngươi nên trải nghiệm nó đã thì mới biết được phải đoạn tuyệt như thế nào. Vậy nên ngươi nên học cách cười trước"
Viêm Hỏa lại nói: "Nhiều năm qua ngươi chưa từng cười dù chỉ một lần, ngươi cũng không biết vui mừng là gì, vậy thì sao ngươi có thể khiến người khác vứt bỏ niềm vui?
Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đừng áp đặt điều mà ngươi còn không hiểu, như vậy sẽ không được ủng hộ đâu, ngươi phải hiểu trước thì mới có thể thiết trí pháp đạo"
Thời khắc này, chiến trường phương xa vô cùng kịch liệt.
Đám người Tô Vũ vốn chiếm ưu thế lại sắp lâm vào nghịch cảnh, bởi vì Kinh Thiên và Tắc Thiên đều sắp tới.
Đến giờ bọn họ vẫn chưa thể giải quyết Hỏng Thiên và Hỗn Độn Chi Chủ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ổn.
Viêm Hỏa thở hắt ra: "Ta phải đi rồi, Ngục... Mấy năm nay ta sống rất thỏa mãn, chỉ có một điều tiếc nuối là ngươi không cười với ta, cũng không khóc vì ta lấy một lần"
Lão tươi cười xán lạn: "Ma tộc tùy tâm sở dục, tộc của ta không quen dùng âm mưu quỷ kế, Ma tộc ta chỉ thích tùy tâm, không thích bị quy củ trói buộc, Ngục... có lẽ ta không thể sống trong thế giới do ngươi sáng tạo, nó quá cứng nhắc, không phù hợp tâm ý của ta. Nhưng ta vẫn duy trì ngươi!"
"Đừng đánh bừa, ta đi đây. Ngươi không thắng được bọn họ đâu, sau khi lấy được đại đạo thì hãy trốn đi, chờ đợi đến thời khắc cuối cùng rồi ra ngoài, nếu không, Tô Vũ và đám người Tinh Vũ ngụy quân tử kia chưa chắc đã bao dung ngươi"
Ngục Vương quay đầu lại nhìn về phía lão: "Ngươi muốn đoạt đạo cho ta ư?"
"Đương nhiên"
Viêm Hỏa nhìn bên kia: "Không kịp nữa rồi, nếu trì hoãn thì hai người Kinh Thiên sẽ tới nơi. Ngục, nói thật đi, năm đó ngươi có tra đến ta hay không?"
"Không"
"Ngươi không thể gạt ta một lần sao?"
Viêm Hỏa bất đắc dĩ lắc đầu: "Chẳng cảm động chút nào cả, thật đáng tiếc!"
Dứt lời, lão bay về nơi xa, tiếng cười văng vắng truyền lại: "Ngục, có lẽ năm đó ngươi không thèm để ý, nhưng hôm nay ta thả chạy đám người đó, ngươi lại không trừng phạt ta, cuối cùng pháp vẫn không thể lớn hơn tình. Ngươi lại làm trái luật rồi"
Ngục Vương yên lặng đứng nhìn.
Lúc này, Tô Vũ vô cùng phẫn nộ, chém một đao khiến Hỗn Độn Chi Chủ lùi lại, hắn tức giận mắng một tiếng: "Lão già này, ngươi chán sống rồi"
Hỗn Độn Chi Chủ vẫn luôn chuẩn bị ra tay, gã đứng cách nơi đây không xa, khi bọn họ muốn giết Hồng Thiên, gã lập tức bay đến ngăn cần, hai cường giả 36 đạo liên thủ khiến mấy người Tô Vũ không thể nhanh chóng đánh chết bọn họ.
Kinh Thiên và Tắc Thiên đã sắp đuổi tới nơi, cơ hội sắp không còn nữa, Tô Vũ có thể không phẫn nộ sao.
Đáng chết!
Nếu Hỗn Độn Chi Chủ không quấy rối thì Hồng Thiên chết chắc rồi.
Sau khi chém giết 3 vị Đại Thánh, Tô Vũ căn bản không sợ những người này.
Hắn phẫn nộ, Khung cũng giận không thể át, hùng hùng hổ hổ.
Ba vị Đại Thánh buông xuống, hai người đã chết, kẻ thứ ba là đối thủ của ông ta mà vẫn tung tăng nhảy nhót, ông ta tức muốn hộc máu, liên tiếp xuất kiếm muốn chém chết Hồng Thiên.
Tuy rằng Hồng Thiên Đại Thánh bị bọn họ vây giết, Nhân Hoàng và Khung liên thủ tấn công gã, nếu kéo dài lâu thì có khả năng gã sẽ ngã xuống, nhưng không phải hiện tại gã còn chưa chết sao?
"Hỗn Độn. Đa tạ!"
Tuy cả người Hồng Thiên đẫm máu nhưng gã vẫn cười lớn, vui mừng dị thường. Trong tình thế này mà Hỗn Độn lại ra tay ngăn cản Tô Vũ và Văn Ngọc, nếu không thì gã chết chắc rồi.
Hỗn Độn Chi Chủ không nói gì, gã nên rời đi vì Kinh Thiên và Tắc Thiên sắp tới.
Các ngươi tiếp tục đấu đi, tốt nhất là hai phe lưỡng bại câu thương, đó là kết quả mà gã mong nhất.
Gã vừa chiến vừa lui.
Đúng lúc này, một cỗ khí tức không quá cường đại nhanh chóng xuất hiện gần bọn họ.
Viêm Hỏa tươi cười nhìn về phía bên này.
Có người không biết Viêm Hỏa, có người thì biết, Nhân Hoàng đang vây nhốt Hồng Thiên bỗng nhiên sửng sốt, y nhíu mày nhìn lão.
Ngục muốn nhúng tay sao?
Hỗn Độn Chi Chủ cũng nhíu mày, Viêm Hỏa tới đây, chẳng lẽ Ngục cũng muốn nhúng tay ư?
Viêm Hỏa không để ý đến bọn họ, lão quay đầu nhìn về phương hướng Vô Gian địa Ngục.
Lão mỉm cười cảm khái: "Thế gian này không thú vị. Tính kế, lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt. Quả nhiên Ma tộc không xứng sinh tôn ở đây"
Tiếng cảm khái mang theo cảm xúc vô hạn.
Thế giới này không thú vị, người duy nhất lão say mê lại không cười không khóc, thật đáng bi ai.
Lão nhìn Tô Vũ hỏi: "Có thể lưu lại một phần đại đạo của Bi Thiên Đại Thánh cho ta không?"
Tô Vũ sửng sốt.
"Ta lấy thứ khác đổi với ngươi. Có bi có hỉ mới là sinh linh..."
Tô Vũ đang tự hỏi, người này là Viêm Hỏa Ma Hoàng ư? Lão điên rồi à?
Trong lúc nhiều cường giả đang đại chiến như vậy mà lão dám tới đây nói nhăng nói cuội?
Tô Vũ hắn là một tên điên. Nhưng kẻ điên cuồng như lão cũng rất hiếm thấy.
"Ta coi như ngươi đã đáp ứng"
Viêm Hỏa mỉm cười.