"Tử!
Lực lượng cường đại Địa Môn trực tiếp nổ tung.
Nơi xa, Địa Môn kêu thảm thiết, tức giận điên cuồng mắng: "Tổ tông nhà ngươi. Ngươi giết người thì cứ giết đi, bạo lực lượng quy tắc của lão tử làm cái gì?"
Bởi vì như vậy sẽ giết người nhanh hơn, ta không có thời gian, ta còn muốn trở về nhìn nàng một lần, dù vô số năm qua ta vẫn luôn ngắm nhìn nhưng nàng lúc nào cũng lạnh mặt, ta không thoải mái chút nào.
Oanh!
Hồng Thiên bị uy lực tự bạo của lực lượng Địa Môn đánh trúng, gã thống khổ gào rống, sau đó bị một quyền đánh nát thân thể, Viêm Hỏa mặc kệ thân thể dẳn suy tàn, lão vẫn điên cuồng tấn công, người chưa chết thì tiếp tục dùng lực lượng Địa Môn tự bạo, dù sao đây cũng không phải lực lượng của lão.
Lão muốn mượn hoa hiến phật, giết Hồng Thiên rồi tặng nàng hoan hỉ đạo.
Âm âm ầm.
Thanh âm chấn động liên tiếp vang lên, một vị cường giả 38 đạo đang tự bạo lực lượng để khiến Hồng Thiên trọng thương, vậy thì phải ngăn cản như thế nào?
Trên trán Hồng Thiên hiện ra một cánh cửa, đó là Nhân Môn, gã muốn chạy trốn, dù chỉ có một chút ý chí chạy thoát thì cũng được, nhưng Viêm Hỏa không cho gã cơ hội.
Oanh!
Lão đánh ra một quyền, cánh cửa hoàn toàn vỡ nát.
Nửa người dưới của Viêm Hỏa hoàn toàn biến mất, hai tay tóm đầu Hồng Thiên, ngay sau đó lão rống to rồi rút ra một đại đạo bảy màu sặc sỡ.
Âm âm ầm.
Thiên địa chấn động, khí tức trên người Viêm Hỏa nhanh chóng giảm xuống.
Lão tươi cười xán lạn, mặc kệ tình cảnh của mình hiện tại.
Cỗ lực lượng Địa Môn cuối cùng dũng mãnh trào ra phong ấn đại đạo.
Lão mặc kệ đám người Tô Vũ, điên cuồng xuyên qua hư không, lao về phía Vô Gian Địa Ngục, bay được một nửa, hai tay lão biến mất, lại bay tiếp, lão chỉ còn lại đầu là nguyên vẹn, còn lại thì đã bị đốt cháy hết.
Lão há miệng thở dốc, rống to một tiếng rồi tiếp tục bay đi.
Ta có thể trở về.
Oanh!
Đầu bắt đầu thiêu đốt.
Dần dân, ý chí của lão trở nên mơ hỏ, bốn phía trở thành hắc ám.
Khi tầm mắt rõ ràng trở lại, lão đã ở nơi cách Vô Gian Địa Ngục không xa.
Miệng của lão đã biến mất.
Giờ khắc này, một thân ảnh hiện lên, đôi mắt nhìn hắn vẫn vô tình như cũ.
Dù vậy, Viêm Hỏa vẫn mỉm cười, ba đạo lực lượng hiện lên trước mắt.
"Cho ngươi..."
Ngục Vương nhìn lão, dù ba đại đạo kia đều cực kỳ cường đại thì nàng cũng không quan tâm, nàng yên lặng nhìn Viêm Hỏa thiêu đốt hầu như không còn, sau một hỏi lâu, giọng nói trầm thấp của nàng vang lên: "Ngươi là tên ngốc!"
"Ừ! Ngươi nói rất đúng"
Viêm Hỏa cười: "Dung đạo đi, ta muốn nhìn ngươi khóc, nhìn ngươi cười.."
Lời còn chưa dứt, ý chí đã bắt đầu sụp đổ.
Không còn kịp nữa rồi!
Bỗng nhiên, lão cảm thấy tiếc nuối vô hạn, nàng không kịp dung đạo, không còn kịp nữa rồi!
Bỗng nhiên ý chí cảm thấy hơi lạnh lẽo, một giọt chất lỏng giống như nước mắt nhỏ xuống.
Lão dùng chút ý chí thanh tỉnh cuối cùng nhìn lên.
Đôi mắt lạnh nhạt kia đã có một chút thay đổi, một giọt nước mắt chậm rãi lăn xuống.
Viêm Hỏa bỗng nhiên bật cười điên cuồng.
"Ta thắng ngươi!"
"Ta không hối hận"
Một tiếng cười to văng vắng khắp chư thiên.
Nàng khóc vì ta!
Nàng vẫn chưa dung đạo!
Ngục Vương đưa tay ra nhưng chỉ bắt được một sợi tro tàn gần thiêu đốt hết, nàng cứng đờ đứng lặng tại chỗ, bỗng nhiên cảm thấy... có vài thứ một khi đã bỏ lỡ thì sẽ không có lần tiếp theo.
Nàng miễn cưỡng nở một nụ cười cứng đờ trông còn khó coi hơn khóc.
Ngươi thấy sao?
Ta cười rồi!
Ta cười vì ngươi!
Vô tình vô dục...
Vì sao người nhất quyết muốn phá võ đạo của ta?
Giờ khắc này, khắp chốn chìm trong tĩnh mịch, Tô Vũ cũng quên giao chiến, hắn nhất thời không biết nên biểu đạt ý nghĩ của mình như thế nào.
Viêm Hỏa... Đã chết!
Kê xa lạ này đã khiến Tô Vũ vô cùng chấn động.
Lần trước hắn chấn động là do Huyết Hỏa của Ma tộc.
Ma tộc...
Hắn bỗng nhiên không biết nên đánh giá Ma tộc như thế nào.
Tô Vũ từng giết rất nhiều Ma tộc, có thể nói rằng trong trận chiến nào cường giả Ma tộc cũng đều là kê chết đầu tiên, nguyên nhân là bởi vì Ma tộc dám chiến.
Ma tộc không giỏi tính kế nhưng lần nào cũng xung trận.
Tô Vũ vẫn luôn cảm thấy Ma tộc rất ngốc.
Có đôi khi, Ma tộc rất khó thuyết phục, biết rõ là sẽ chết mà cứ nhất quyết đi chịu chết, tỷ như lần gặp Huyết Hỏa trong Tinh Vũ phủ đệ năm đó, kẻ đó cũng kiên quyết tử chiến đến cùng chứ không muốn rút đi.
Cuối cùng, gã đã chết trong tay Tô Vũ, cũng là người mạnh nhất Tô Vũ từng giết năm đó.
Trong 3 tộc Thần Tiên Ma, Thần tộc điệu thấp, tới bây giờ, rất nhiều cường giả Thần tộc còn sống, Tiên tộc nổi bật, Tiên tộc am hiểu cổ động nhân tâm và cũng rất thiện chiến, nhưng Tiên tộc thường không phải kẻ đầu tiên chết đi.
Chỉ có Ma tộc trận nào cũng chết, hơn nữa còn là chết không hối hận.
Năm đó phần lớn Huyết Hỏa Ma tộc đều như thế, năng chinh thiện chiến, kết quả thương vong vô số, mãi cho đến khi Huyết Hỏa ngã xuống cả tộc mới hoàn toàn xuống đốc.
"Cái này là gì?"
Chứng kiến cảnh Viêm Hỏa ngã xuống, Tô Vũ nhíu mày.
Hiến thân vì tình yêu à?
Nhưng nhiều năm qua ngươi được cái gì?
Tên ngu xuẩn!
Là hậu duệ của Địa Môn, nếu ngươi thông minh thì nên liên hợp cùng Địa Môn, giải phong ấn cho hắn ta thì may ra sẽ có kết cục tốt, thậm chí là giúp Ma tộc lớn mạnh, kết quả ngươi lại chạy tới dây dưa cùng Ngục Vương.
Năm đó ngươi đi theo Ngục Vương tiến vào trong cửa, bây giờ lại đoạt đạo cho Ngục Vương mà chết.
Tô Vũ thở dài than thở thay Viêm Hỏa.
Ngu ngốc!
Ma tộc có quá nhiều kẻ ngốc.
Ma tộc rất mạnh, từ vạn giới đến thế giới trong Môn đều rất mạnh, thậm chí còn có quan hệ với Địa Môn, Viêm Hỏa có thể là kẻ duy nhất mang huyết mạch truyền thừa từ Địa Môn, bởi vì Ma tộc không thể khai Địa Môn nhưng huyết mạch của Viêm Hỏa - Thánh tộc lại có thể làm được.
Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ huyết mạch của Viêm Hỏa rất nông đậm.
Kết quả lão tự hại mình, hại Địa Môn chỉ vì Ngục Vương.
Lão có thể đạt được thực lực giết chết hai vị Đại Thánh thì sao phải vậy.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên một tiếng vang lớn vang vọng thiên địa.
Thế giới trong Địa Môn chấn động kịch liệt.
Tiếng rống giận của Địa Môn vang vọng tứ phương: "Viêm Hỏa, ngươi là tên ngu xuẩn!"
Địa Môn tức muốn chết.
Quả thật huyết mạch của Viêm Hỏa khá tinh thuần. Trước khi Địa Môn bị phong ấn, bản thể của hắn ta là Ma Diễm Thú - là một loại cổ thú vô cùng cường đại ở thời đại Hỗn Độn, hoành hành tứ phương trong Hỗn Độn.
Kỳ thật Địa Môn cũng không biết Viêm Hỏa lấy đâu ra huyết mạch kế thừa, sau này hồi tưởng mới đoán ra, có thể là Hỗn Độn Hỏa Diễm hắn ta lưu lại trước khai thiên đã phu hóa và ra đời Viêm Hỏa. Cũng có khả năng là bậc cha chú của Viêm Hỏa có người sử dụng ma diễm khai thiên ở thời đại đó.
Địa Môn biết đến Viêm Hỏa, còn khá quan tâm đến lão bởi dù sao lão cũng kế thừa lực lượng huyết mạch của hắn ta. Õ thời đại này hay thời đại khác, Địa Môn đều không lưu lại huyết mạch, chỉ có Viêm Hỏa... Kết quả, hắn ta bị gia hỏa này hại thảm, nguyên nhân còn rất oan ức, bởi vì lão ra tay vì Ngục Vương...
Địa Môn giận nhưng không thể làm gì, bởi vì nhân lúc lực lượng của hắn ta bị rút ra, đám người Tử Linh Chi Chủ đã điên cuồng công kích khiến bản tôn Địa Môn phải hiện Ta.
Đó là một cánh cửa chân chính huyền phù giữa thiên địa, lúc này, trên cánh cửa xuất hiện nhiều vết nứt.
Địa Môn tức phát điên rồi.