Địa Môn phẫn nộ, cường giả Nhân Môn cũng vô cùng phẫn nộ.
Bi Thiên và Kình Thiên chết thì thôi, Hồng Thiên vốn có thể không chết, kết quả lại bị một kẻ điên tiêu diệt, phải đến đâu để đòi lí lẽ cho vấn đề này?
Hỗn Độn Chi Chủ thì càng xui xẻo hơn.
Gã chỉ muốn ngăn cản một chút rồi chạy lấy người, kết quả gã không thua trong tay Tô Vũ mà là chết trong tay tên Viêm Hỏa ngu ngốc kia.
Kinh Thiên và Tắc Thiên nhanh chóng hội hợp, Hoặc Thiên cũng rời xa Nhân Tổ, nhanh chóng tụ tập với bọn họ.
Ä rất phẫn nộ.
Trong một ngày, ba vị Đại Thánh đã bị giết.
Địa Môn cũng xui xẻo, hai vị siêu hạng bị giết, một vị cường giả 36 đạo bị giết, Địa Môn bị thương nặng, thời đại Địa Môn yếu nhất đã bị đánh thành tàn phế.
Sắc mặt 3 vị Đại Thánh rất khó coi.
Giờ phút này, hư không dao động.
Địa Môn không có thời gian và tinh lực để ngăn cản nữa.
Tại hai nơi dâng lên hai cỗ khí tức cường đại.
Đại Thánh Nhân Môn lại buông xuống.
Hai vị Đại Thánh cuối cùng đã đến.
Tám thánh tề tụ, chỉ tiếc là ba vị đã chết.
Giờ khắc này, đám người Tử Linh Chi Chủ đánh mở Địa Môn, khí tức diệt thế thổi quét tứ phương, tràn vào vạn giới.
Địa Môn tức giận rít gào: "Khí tức tận thế bao trùm vạn giới là do các ngươi tự chuốc lấy, cứ chờ xem! Thiên Môn và Nhân Môn sẽ sớm buông xuống thôi, không đến 1 tháng nữa tam môn sẽ hoàn toàn sống lại"
Khí tức tận thế của thời đại Hỗn Độn lan tràn vạn giới, điều này chứng tỏ vạn giới sắp chính thức nghênh đón thời đại tận thế, tam môn sắp mổ ra, thời gian vốn có thể trì hoàn thêm vài năm nhưng hiện tại thời không trường hà vạn giới đã bị nhuộm thành màu đen, trường hà không ngừng rung chuyển.
Điều này chứng tỏ tận thế đã sắp đến, thậm chí có nơi đã bắt đầu xuất hiện tung tích Phệ Hoàng.
Dấu hiệu diệt thế càng thêm rõ ràng.
Địa Môn giận không thể át, không có hứng thú ngăn cản nữa, hắn ta bị thương không nhẹ, giờ ngăn cản cái píp.
Thời đại Địa Môn kết thúc rồi!
Thời đại được che chở lại bị bàn phá, giờ còn cố làm gì nữa.
Giờ phút này Địa Môn dứt khoát không thèm phong ấn thời đại, để mặc khí tức dật tán, đông thời khí tức vạn giới cũng lan đến, vô số cổ thú thê lương gào rống.
Khí tức vạn giới quấy nhiễu bọn họ, tam môn vừa mở ra, nếu bọn họ không thể nhanh chóng cướp lấy dương khí vạn giới thì sẽ sớm ngã xuống.
Giờ khắc này, Tử Linh Chi Chủ và mấy người Văn Vương đứng trước cánh cửa hắc ám đều biến sắc.
Địa Môn đã mở ra!
Tên kia không phong ấn thời đại nữa!
Dù sao cũng đã bị thương, Địa Môn không thèm trầm miên mà là cưỡng chế sống lại, khí tức càng ngày càng mạnh nhưng kèm theo chút hương vị suy yếu.
Đến lúc này, cuối cùng Tử Linh Chi Chủ cũng thấy được tình huống bên trong cánh cửa.
Năm vị Đại Thánh, Nhân Tổ cộng thêm Ngục Vương đứng trước Vô Gian Địa Ngục cùng với Khung, Nhân Hoàng, Tô Vũ, Văn Ngọc, đây là tất cả cường giả siêu hạng ở đây lúc này.
Bên trong cánh cửa có đến 11 vị chí cường giả!
Bên này, Địa Môn hóa thân thành một cánh cửa nho nhỏ chạy khỏi vị trí vốn dĩ của mình, hắn ta giằng co cùng mấy người Tử Linh Chi Chủ, nơi đây cũng có đến 4 vị siêu hạng.
Bởi vì tên tiểu nhân vật Viêm Hỏa quấy rồi khiến toàn bộ thế cục biến hóa nhanh chóng.
"Đáng chết"
Địa Môn lại mắng một tiếng.
'Thật xui xẻo!
Tâm mắt Địa Môn dường như nhìn về phía Ngục Vương, vừa phẫn nộ vừa bực bội mắng chửi: "Thằng ngu! Rõ ràng là nữ nhân này chỉ lợi dụng ngươi, vậy mà ngươi lại coi là thật"
Hiển nhiên Ngục Vương chỉ lợi dụng ngươi mà thôi, một Hoàng giả Ma tộc như ngươi không nhận ra sao?
Lão biết, nhưng lão muốn làm theo ý mình, sự cố chấp của lão khiến Địa Môn không biết nói gì hơn.
Lúc này, khí tức hai vị Đại Thánh mới buông xuống khiến thiên địa chấn động, bọn họ vô cùng cường đại, đều có thực lực trên 36 đạo.
Ba người Tắc Thiên đứng yên chờ đợi, năm vị Đại Thánh nhanh chóng hội tụ.
Tắc Thiên lắc đầu, bình thản nói: "Gặp phải gia hỏa như vậy đúng là xui xẻo. Nếu biết sớm thì nên để Hoặc Thiên đi đối phó, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn"
Hồng Thiên chết quá nghẹn khuất. Đáng lẽ gã sẽ được cứu thoát, cuối cùng không ngờ lại bị Viêm Hỏa giết chết, nguyên nhân chỉ đơn giản là vì gia hỏa đó muốn thấy Ngục Vương cười một lần.
Tắc Thiên cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Lần này Địa Môn và Nhân Môn đều tổn thất nặng nề.
Tuy 5 vị Đại Thánh mạnh nhưng đám người Tô Vũ có Nhân Tổ, Tô Vũ, Tử Linh Chi Chủ, Khung và cả Nhân Hoàng đều có thể chiến Đại Thánh, Văn Vương và Văn Ngọc cũng là khai thiên giả 34 đạo.
Chưa kể còn có Võ Vương là cường giả siêu hạng và Ngục Vương đang đứng sững sờ ở bên kia.
Hiện tại Địa Môn cô độc một mình, không biết hắn ta nghĩ sao, giờ hắn ta mặc kệ mọi chuyện cũng là bình thường, dù có thể hắn ta sẽ ra tay nhưng chưa chắc đã đối phó với đám người Tử Linh Chi Chủ.
Thế cục trở nên phức tạp!
Năm vị Đại Thánh đều nhíu mày.
Ba vị Đại Thánh ngã xuống, Kình Thiên chết ngoài ý muốn, Hồng Thiên chết nghẹn khuất, cái chết của Bi Thiên có vẻ bình thường, ít nhất là bị mấy người liên thủ vây giết.
Nhân Môn hạ lệnh đánh chết Tô Vũ, kết quả tới hiện tại bọn họ tổn thất thảm trọng mà còn không thể thành công.
Năm vị Đại Thánh nhìn nhau, giờ phải làm sao đây?
Tiếp tục ư?
Nhưng bọn họ không chiếm ưu thế gì, chỉ có điều Địa Môn đã bị đánh vỡ, khí tức diệt thế tràn ra vạn giới, không lâu nữa bọn họ có thể trực tiếp buông xuống, không cần qua bước trung chuyển nữa.
Nhân Môn vẫn còn siêu hạng, bọn họ có thể trực tiếp buông xuống.
Lúc này mới chỉ có vài vị Đại Thánh buông xuống mà thôi, Nhân Môn vẫn còn có các cường giả khác.
Lúc này, thế cục biến hóa cũng khiến Tô Vũ rất ngạc nhiên.
Chỉ vì Viêm Hỏa mà Địa Môn bị thương, do đó đám người Tử Linh Chi Chủ mạnh mẽ công phá Địa Môn, kết quả như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Tâm mắt Tô Vũ hướng về phương xa, ở đó có Ngục Vương.
Hiện tại ở trước mặt Ngục Vương có chừng ba lực lượng đại đạo đang dao động.
Có lẽ đám người Nhân Môn muốn đoạt lại nhưng vì kiêng kị đám người Tô Vũ nên chưa hành động.
Tô Vũ nhíu mày.
Ban nãy Viêm Hỏa không ra tay với bọn họ nhưng điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nếu Viêm Hỏa thật sự ra tay với hắn thì hắn cũng không sợ. Viêm Hỏa giết được Hồng Thiên và Hỗn Độn Chi Chủ là bởi vì lực lượng Địa Môn quá mạnh áp chế được hai người này. Nhưng lực lượng Địa Môn không áp chế được cánh cửa thứ tư là hắn.
Tô Vũ không biết vận dụng lực lượng môn không có nghĩa là không thể chống đỡ lực lượng môn.
Nếu Viêm Hỏa thật sự muốn ra tay với Tô Vũ, có lẽ lão còn chưa kịp giết Tô Vũ thì đã tự thiêu đốt hết rồi.
Giờ khắc này, Tô Vũ bận tâm về Ngục Vương hơn.
Nếu Ngục Vương cắn nuốt đại đạo, tuy những đại đạo này không quá hoàn chỉnh nhưng Ngục Vương vốn có thực lực trên 32 đạo, năm xưa còn từng học thời gian vạn đạo của Thời Gian Sư, nàng sẽ không khai thiên vào lúc này chứ?
Nếu nàng khai thiên, thực lực sẽ còn mạnh thêm ba phần, có lẽ có thể tiến vào 36 đạo hay thậm chí là mạnh hơn.
Nếu nàng khai thiên, hắn có nên ngăn cản không?
Hắn nên giết nàng hay không?
Ánh mắt Tô Vũ biến ảo không ngừng.
Lần này Viêm Hỏa ra tay chưa chắc đã là chuyện tốt.
Nhân Môn mất đi một vị cường giả nhưng Địa Môn không phong bế nữa, tận thế đã đến vạn giới sớm hơn dự tính, thời gian dành cho Tô Vũ không nhiều, nếu không, Địa Môn sẽ không cưỡng chế sống lại, hơn nữa sẽ không để mặc hai vị Đại Thánh buông xuống.
Hồng Thiên và Hỗn Độn Chi Chủ chết đi khiến thế cục càng thêm khó đoán.