Tô Vũ tò mò nhìn Nhân Tổ.
Nhân Tổ thấy hắn nhìn mình thì chậm rãi nói: "Ta chưa bao giờ phái người tiếp dẫn ta trở về vạn giới"
Đúng lúc này, Tắc Thiên đưa tay trảo một cái, một người bị hắn ta lôi ra từ trong hư không: "Còn nhớ nàng không? Nàng là Ngu. Ngu, ngươi nói xem, Nhân Tổ bảo ngươi tiếp dẫn hắn sao?"
Lúc này, trông Ngu hơi suy yếu, không còn vẻ kiệt ngạo lúc trước, ả nghe vậy thì nặng nề đáp: "Đúng. Năm đó ta lưu thủ Nhân Cảnh, ban đầu nhiệm vụ là quan sát vạn giới, bảo hộ Cự Nhân tộc. Sau đó có một ngày, ta nhận được huyết mạch triệu hoán đến trước Địa Môn, nhận được tin tức Nhân Tổ phóng ra, bảo ta hãy nghĩ cách tiếp dẫn ngài trở về vạn giới. Khi đó chỉ mạch Ngục Vương đang canh giữ gần Địa Môn, vậy nên chúng ta nhanh chóng đạt thành thỏa thuận. Chúng ta tưới Địa Môn, duy trì thực lực vạn giới cân bằng, phương nào cường đại thì phải đi suy yếu phe đó"
"Vì sao? Vì sao phải suy yếu thực lực các phương trong vạn giới?"
Ngu trầm giọng đáp: "Bởi vì nếu cân bằng vạn giới bị đánh vỡ, dù là phe Nhân Hoàng trở về hay phe vạn tộc trở về thì cũng sẽ không cho phép chúng ta tiếp dẫn tồn tại cường đại như Nhân Tổ thoát khỏi Địa Môn. Vậy nên, năm đó Bách Chiến thế lớn, Nhân tộc cường đại, ta đã liên thủ với chi mạch Ngục Vương chấn nhiếp Bách Chiến, cuối cùng áp chế Nhân tộc, tránh việc bọn họ đánh vỡ phong ấn, nghênh đón Nhân Hoàng"
Tắc Thiên nở nụ cười: "Tô Vũ, ngươi nghe chưa? Ngươi hỏi Nhân Tổ xem hắn có từng phóng thứ gì ra không? Năm đó Địa Môn chưa mở ra, không có huyết mạch Địa Môn, muốn tới gần Địa Môn thì hắn ta sẽ không cho phép, vậy thì phóng cái gì ra được.
Ngươi hỏi Địa Môn xem Nhân Tổ đã bao giờ tới gần hắn ta chưa? Hắn ta sẽ để cường giả 36 đạo như Nhân Tổ tới gần sao? Nếu vậy, kẻ có thể phóng hình ảnh qua Địa Môn mà còn lừa gạt được Ngu thì hình như chỉ có kê vừa mới chết kia thôi"
Nơi xa, Địa Môn cười thâm thúy lên tiếng: "Chu chưa từng tới gần ta, trừ lần hắn tiến Vào ra, giờ xem ra chân tướng thú vị thật đấy"
Tô Vũ tiếp tục ăn Bất Lão Căn, hắn không ngờ thứ này dễ ăn đến vậy.
Tô Vũ mỉm cười: "Tắc Thiên, ngươi đã nói nhiều rồi, để ta tổng kết cho ngươi nhé. Thứ nhất, Thời Gian Sư bị tính kế, có người phản bội nàng, bán đứng nàng, đúng không?"
"Đương nhiên"
"Thứ hai, Viêm Hỏa đi theo Ngục, Ngục tiếp nhận lão là bởi vì lão có huyết mạch Địa Môn, Ngục đã biết chuyện này từ lâu, thậm chí cố ý tìm cơ hội khiến Viêm Hỏa ái mộ nàng. Để có cơ hội như thế thì cũng cần tính kế đúng không?"
"Không sai"
"Thứ ba, năm đó nàng giết minh tộc chứ không giết Nhân tộc là vì muốn khiến tam môn biết rằng nàng phản bội Nhân tộc mà không muốn mấy người Nhân Hoàng trừng trị nàng, bọn họ nể tình huynh muội nên sẽ không giết nàng, nàng dừng ở đúng giới hạn bao dung của bọn họ, đúng không?"
"Đúng"
"Thứ tư, vạn giới duy trì cân bằng nhiều năm, phương nào cường đại thì sẽ gặp xui xẻo là bởi vì Ngu và Chi mạch Ngục Vương liên thủ âm thầm duy trì cân bằng, mà có người giả mạo Nhân Tổ khiến Ngu nghĩ lầm là Nhân Tổ lệnh cho bọn họ làm vậy?"
"Đúng"
"Thứ năm, nếu không có tình cảnh ngày hôm nay.."
Tắc Thiên cười: "Không đúng, Địa Môn là mục tiêu nằm trong kế hoạch. Các ngươi tiến vào quấy rầy kế hoạch, không thể không ra tay trước, không thì có khả năng kế hoạch bắt đầu trước khi Địa Môn sống lại mới đúng? Có lẽ có người còn đang tiếc nuối vì các ngươi tới sớm như vậy, nếu chờ thêm một chút thì có lẽ thiên địa của Địa Môn sẽ bị cắn nuốt hết rồi"
Tô Vũ vuốt cằm: "Ra tay với Nhân Môn mà không ra tay với chúng ta là vì cần chúng ta ngăn cản cường địch cho nàng vào lúc này đúng không? Bởi vì có huynh đệ kết bái của nàng ở đây ư?"
"Đúng vậy, còn có thể thuận tay bán một ân tình cho Tô Vũ ngươi, có người giúp ngươi giải quyết hai vị cường giả, ngươi không cảm kích chút nào sao?"
Tắc Thiên tươi cười xán lạn: "Suy đoán của ta rất có đạo lý đúng không? Tô Vũ, ngươi là người thông minh. Ngươi và nàng không có bất cứ mối quan hệ gì, vậy nên ngươi mới là kẻ tỉnh táo nhất ở đây, những lời này ta nói cho đám người Nhân Hoàng nghe thì cũng vô dụng. Vậy nên ta chỉ đang nói cho ngươi nghe mà thôi"
Tô Vũ võ tay: "Nếu đây là sự thật thì quả là lợi hại. Một vở kịch kéo dài vô số năm tháng.
Tắc Thiên, sao ngươi lại xấu xa đến vậy, giờ phút này nói ra thì không phải sẽ khiến nàng thất bại trong gang tấc sao?"
Tắc Thiên đáp lại: "Chỉ là ta thấy không đáng cho kẻ ngu ngốc kia mà thôi. Thực ra để nàng thành công cũng không hẳn là chuyện xấu, thậm chí có thể ly gián ngươi và Nhân Hoàng. Nhưng kẻ ngốc kia chết đi bi ai như thế mới khiến ta lựa chọn vạch trần vào lúc này"
"Ta đây có phải cảm tạ ngươi không?"
"Không cần đâu. Ta đã nói đến mức này rồi, giờ chúng ta muốn lấy lại đại đạo của Hồng Thiên và Bi Thiên, ngươi có ngăn cản ta không?"
Tô Vũ vừa ăn Bất Lão Căn vừa cười đáp: "Ngươi có thể chờ ta một hỏi không, đợi tiến vào 36 đạo đã rồi ta sẽ suy xét chuyện này. Sẽ nhanh thôi, chỉ cần ba phút, ngươi cứ tỏa định nàng đi, ngươi thấy thế nào?"
Tắc Thiên mỉm cười.
Vài vị Đại Thánh khác lộ ánh mắt khác thường.
Ngươi... kiêu ngạo quá rồi đấy!
Tô Vũ lên tiếng: "Đừng nhìn ta như vậy, các ngươi không ngăn cản ta thăng cấp được đâu. Ta binh hùng tướng mạnh, không sợ các ngươi. Vậy nên chờ thêm vài phút cũng không sao cả, không phải sao?"
Tắc Thiên khẽ cười: "Được, ta chờ ngươi"
Tô Vũ cười lớn: "Không hổ là bạn học cũ của ta. Ngươi là Tắc Thiên, Chu Tắc hay là Vạn Minh Trạch thì cũng như nhau, đều là bạn học cũ của ta cả, vẫn đáng tin cậy như thế"
Tắc Thiên Đại Thánh mỉm cười không nói gì.
Giờ khắc này, toàn bộ chiến trường bình tĩnh một cách quỷ dị.
Từ đầu đến cuối, Ngục Vương chưa từng nói gì, bởi vì đôi khi có nói ra thì cũng chẳng ích gì.
Nhân Môn am hiểu khống chế nhân tâm khi đối mặt với Tô Vũ thiết huyết vô tình và cũng giỏi ăn nói, tất cả ngôn từ đều trở nên vô giá trị.
Giờ khắc này, mọi người chỉ có thể chờ đợi quyết định từ Tô Vũ.
Nếu hắn muốn ra tay ngăn cản, Nhân Môn sẽ không thể ngăn cản Ngục Vương khai thiên nuốt đạo.
Nếu hắn không ngăn cản... năm vị Đại Thánh Nhân Môn có thể dễ dàng chém giết Ngục Vương.