Chiến trường an tĩnh đầy quỹ dị.
Tô Vũ tiếp tục ăn Bất Lão Căn, hấp thu tiêu hóa thứ này cũng cần thời gian.
Nhưng đối với Tô Vũ mà nói, nó có quan trọng không?
Có phải Ngục Vương đã tính kế ngay từ ban đầu hay không có quan trọng không?
Suy luận của Tắc Thiên dựa theo những sự kiện đã xảy ra có khả năng là thật, có khả năng là giả... Nhưng tất cả đều không quan trọng.
Tô Vũ hắn không quan tâm!
Hắn cảm thấy những kẻ này đều không hiểu mình.
Không có mấy ai hiểu được Tô Vũ hắn.
Hắn sẽ căm phẫn ư?
Không đâu!
Hắn sẽ cảm thấy thất vọng buồn lòng bởi vì Ngục Vương tính kế phe Nhân Hoàng ư?
Cũng không!
Nếu là giả, vậy không cần phải nói nữa, nếu là thật, hắn chỉ muốn nói rằng đáng đời mấy người Nhân Hoàng, ai bảo các ngươi không giết nàng.
Vậy nên hắn chẳng có chút sự đồng tình nào!
Viêm Hỏa bị lừa thì liên quan gì đến ta?
Ta chỉ bội phục Ma tộc mà thôi, bọn họ bị lừa bị giết đều là xứng đáng, dù sao cũng là địch nhân của ta, bọn họ thê thảm thì liên quan gì đến ta?
Bách Chiến, Ngu bị lừa thì sao?
Dù Bách Chiến thật sự bị Chu sai sử, nói khó nghe thì Tô Vũ giết Bách Chiến là đủ rồi, Bách Chiến không hại chết Nhân tộc thời đại này, hắn ta hại chết đám đồ cổ triều tịch trước... chuyện này cũng có quan hệ gì với hắn đâu?
Vậy nên những người này thật sự không hiểu Tô Vũ.
Tô Vũ không hề quan tâm đến những vấn đề này.
Tô Vũ chỉ quan tâm một điều, Ngục Vương có biết những gì chỉ mạch Ngục Vương gây ra bên ngoài hay không, nếu nàng biết, Tô Vũ liền giết nàng, nếu không biết thì cần suy xét thêm, nhưng xem ra nàng đều biết cả.
Vậy là đủ rồi!
Mặc kệ người này nói ba hoa chích choè, gán bao nhiêu tội danh cho Ngục Vương, mặc kệ Ngục Vương biện giải thế nào, dù đám người Nhân Hoàng có cầu tình thì cũng chẳng có gì khác nhau.
Tô Vũ chỉ để ý một điều mà những người này đều xem nhẹ, bọn họ nghĩ quá nhiều, cho rằng có đám người Nhân Hoàng khuyên can thì Tô Vũ sẽ lựa chọn tiếp nhận Ngục Vương.
Bọn họ không hiểu hắn.
Đám người Nhân Hoàng làm gì, ra sao không quan trọng.
Như tình cảnh của Ám Ảnh và Vân Thủy Hầu lúc trước, mấy người Anh Vũ từng muốn cầu tình, kết quả Tô Vũ vẫn giết hết không chừa một ai.
Thực lực mạnh yếu không quan trọng. Vấn đề là ngươi có khiến ta khó chịu hay không.
Nếu có, vì sao Tô Vũ ta phải cộng sự với loại người này chứ.
Chỉ một nguyên nhân thế này thôi là đủ rồi.
Tắc Thiên nói rất nhiều nhưng Tô Vũ chỉ coi như mình đang nghe chuyện cười, tuy nhiên hắn không phản bác, bởi vì Tô Vũ cũng muốn mấy người Nhân Hoàng nghe được những lời này.
Tắc Thiên gán cho Ngục rất nhiều tội danh, Tô Vũ không biết là thật hay giả, hắn cũng không quan tâm, dù là giả thì hắn cũng sẽ coi là thật.
Quan trọng là để cho mấy người Nhân Hoàng nghe mà thôi!
Giờ phút này, Tô Vũ vẫn tiếp tục ăn Bất Lão Căn, hắn bình tĩnh nhìn phương xa, lên tiếng hỏi: "Ngục, ta cần hỏi ngươi một vấn đề, mấy năm nay, ngươi có liên hệ với đám người Nguyệt Chiến ở bên ngoài không?"
Hắn chỉ cần biết điều này thôi là đủ rồi!
"Trong 5 giây, nếu ngươi không trả lời thì coi như ngươi thừa nhận"
Tô Vũ yên lặng chờ đợi, Ngục Vương không hề mở miệng trả lời.
Tô Vũ không hỏi lại nữa, hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức mọi người cảm thấy hắn căn bản không coi trọng việc này.
Bên cạnh, Nhân Hoàng hơi biến sắc nhưng không nói gì.
Văn Ngọc truyền âm: "Làm sao bây giờ? Có ngăn cản Nhân Môn hay không? Tuy rằng ta chán ghét Ngục nhưng nếu nàng cắn nuốt đại đạo, khai thiên thành công thì có thể địch được Đại Thánh. Khi đó, dù những lời Tắc Thiên nói là thật hay giả thì đều sẽ khiến Ngục đối đầu với bọn họ"
Văn Ngọc có ý muốn ngăn cản bọn họ, cản trở cường giả Nhân Môn cho Ngục Vương có cơ hội khai thiên.
Lúc này, Tô Vũ đã ăn xong Bất Lão Căn, hắn no đến mức nấc một cái, khí tức sinh mệnh dật tán thơm ngào ngạt, Văn Ngọc cũng muốn ăn một miếng mà tiếc là Tô Vũ đã ăn hết rồi.
Tô Vũ ăn xong thì tiêu hóa lực lượng đại đạo.
Hắn đang tự hỏi một vấn đề rất nghiêm trọng nhưng lại bị mọi người xem nhẹ.
Chu Tắc vẫn luôn ở Bích Hoa Sơn.
Biết rõ đây là thông đạo cho Tắc Thiên Đại Thánh truyền tống buông xuống nhưng Chu chưa từng ngăn cản, nếu không, chỉ cần giết Chu Tắc thì Tắc Thiên chắc chắn sẽ không buông xuống được. Biết rõ sẽ có một vị Đại Thánh buông xuống, thông đạo đang ở ngay bên cạnh chính mình, vậy mà Nhân Tổ không giết y.
Mà hiện tại, thế cục hai bên đang giằng co.
Hiện tại có hai kết quả, thứ nhất, Tô Vũ ngăn cản Nhân Môn, Ngục Vương thành công.
Thứ hai, Tô Vũ không ngăn cản, ngũ thánh giết người.
Nếu không ngăn cản, Nhân Môn đoạt lại đại đạo, Vạn Đạo Thạch và Khai Thiên Kiếm, vậy phe Tô Vũ sẽ tổn thất lớn.
Về tình về lý, thậm chí xét từ ích lợi thì Tô Vũ đều nên ngăn cản, dù Ngục Vương có phản bội hay không thì nàng vẫn là huynh muội kết bái với đám người Nhân Hoàng, ít nhất nàng đáng tin cậy hơn Nhân Môn.
Tắc Thiên phân tích dài dòng một đống, nhờ vậy mà đã kéo dài thời gian giúp Tô Vũ, đồng thời cũng cho mọi người có thời gian phán đoán thế cục.
Mà thế cục này có vẻ là... Phe Tô Vũ nên lựa chọn giúp Ngục Vương.
Tác Thiên, Nhân Tổ, Ngục Vương...
Đùa bỡn nhân tâm...
Vô số ý niệm không ngừng hiện lên trong đầu Tô Vũ.
Có khi nào những kẻ này có mối liên hệ với nhau không?
Hắn nghĩ như vậy là vì Chu Tắc vẫn luôn ở chỗ Nhân Tổ.
Không chỉ như vậy, Tắc Thiên còn cố ý vô tình bỏ qua rất nhiều chuyện, tỷ như Trường Sinh Trúc Nhân Tổ dùng trước khi chứng đạo ở trong tay Ngu.
Tỉ như, Nhân Tổ từng giúp Ngục Vương đánh lui Hỗn Độn Chi Chủ, bảo vệ nàng bình an, Tắc Thiên giải thích là Nhân Tổ muốn đứng vững gót chân trong Địa Môn, tránh bị kê khác vây giết.
Nhưng Nhân Tổ đã tiến vào Địa Môn từ đầu thái cổ, còn Ngục Vương tiến vào ở những năm cuối thượng cổ, khoảng thời gian chênh lệch đến mười mấy 20 vạn năm, dù là trong Địa Môn thì cũng đến mấy vạn năm.
Ông ta đợi mấy vạn năm mới giúp Ngục Vương một lần là vì sợ bị vây giết ư?
Nhưng những vấn đề này đều bị hắn ta bỏ qua!
Trên chiến trường, trừ Địa Môn vẫn luôn muốn duy trì cân bằng thì việc Nhân Tổ tham chiến cũng là để duy trì cân bằng, khiến chiến lực hai bên không chênh lệch quá nhiều.
Nếu không, để phe Tô Vũ cảm thấy không thể địch nổi ngay từ đầu thì có khả năng bọn họ sẽ trốn.
Giả sử, lúc trước Nhân Tổ thật sự rút ra đại đạo thiên địa của Nhân Hoàng bồi dưỡng Trường Sinh Trúc cường đại, vậy chiến lực của ông ta sẽ tăng lên, đám người Tô Vũ sẽ gặp xui xẻo, thậm chí Nhân Tổ liên thủ với Nhân Môn giết bọn họ, khi ấy kết quả sẽ thế nào?
Còn có một vấn đề nữa, đó là Chu Tắc!
Trước khi vào cửa, Tô Vũ biết chiến lực Chu Tắc đại khái không đến nhị đẳng, nhiều nhất là tương đương Võ Vương khi đó, chỉ là cảnh giới tam đẳng đỉnh phong tiếp cận nhị đẳng, khoảng chừng 8 đạo.
Thân thể 8 đạo thừa nhận Tắc Thiên 38 đạo thì chắc chắn sẽ chết.
Tắc Thiên rất mạnh!
Ban nãy Viêm Hỏa 25 đạo thừa nhận thực lực 38 đạo mà còn tự thiêu đốt mình đến chết, nhưng lão không còn cách nào khác, nếu không dùng mạng đánh đổi thì rất khó thừa nhận được thực lực cường đại như thế.
Nhưng Chu Tắc lại không sao cả!
Thứ nhất, Chu Tắc là phân thân của đối phương, vậy nên không thành vấn đề bởi vì vốn là nhất thể.
Thứ hai, nếu Chu Tắc là tu giả vạn giới, vậy chứng tô đã có người giúp y cường hóa thân thể, hơn nữa đã tăng lên rất nhiều, đến mức đủ khiến y tiếp dẫn Tắc Thiên buông xuống.
Ai có thể bồi dưỡng một tu giả 8 đạo nhanh chóng cường hóa thân thể đến trên 25 đạo?
Tuy cường hóa thân thể không quá khó, nhưng để 8 đạo tăng đến 25 đạo thì cần một vị cường giả tinh thông thân thể đại đạo hỗ trợ, chia sẻ cảm ngộ, cung cấp tài nguyên, không tiếc bất cứ giá nào thì mới có thể thành công.
Dù là Tô Vũ thì cũng khó làm được việc này, bởi vì hắn không tinh thông thân thể đại đạo đến nông nỗi kia.
Trong chư thiên vạn giới này có lẽ chỉ có một người có thể làm được, bởi vì thân thể đại đạo của ông ta thật sự đã tu luyện tới cực hạn.
Đó là Nhân Tổi Nhưng những điều này lại bị người ta cố ý vô tình bỏ qua, bởi vì trong tình cảnh hiện tại, những việc này có vẻ đều chỉ là việc nhỏ.
Tô Vũ không thèm nghĩ nữa, đại khái cũng chẳng có ai để ý đến những vấn đề này.
Tô Vũ nhìn về phía Nhân Tổ, truyền âm hỏi: "Nhân Tổ tiền bối, có cứu Ngục hay không?
Nhân Tổ đáp lời: "Tùy các ngươi"
"Khung, có cứu Ngục hay không?"
Khung tức giận: "Ta chỉ cần Khai Thiên Kiếm"
Đừng nhiều lời! Đánh nửa ngày rồi, thế kiếm của ta đâu?
Đại đạo dương gian của ta đâu?
"Khung, ta yêu ngươi phết!
Khung không rét mà run, dại ra nhìn Tô Vũ. Tô Vũ tươi cười vô cùng xán lạn, hắn thích Khung, kiếm tu quá đáng yêu, vừa ngây ngốc vừa khả ái, nói làm là làm, không có nhiều tâm địa gian giảo.