Khung hoảng sợ nhìn Tô Vũ, dù là khi bị Nhân Hoàng ảnh hưởng thì ông ta cũng chưa từng hoảng sợ, nhưng lúc này ông ta đã bị Tô Vũ dọa sợ rồi.
Má nó!
Đồ điên!
Ngươi yêu ta làm gì?
Tô Vũ tiếp tục cười, khí tức dần trở nên cường đại.
Giờ khắc này, mọi người đều đang chờ đợi quyết định của hắn.
Bọn họ sẽ tiếp tục đối đầu hay là thế nào?
Tô Vũ truyền âm cho Văn Ngọc: "Văn Ngọc, trên chiến trường chỉ có một người được ra lệnh, ngươi sẽ nghe ta chứ?"
Văn Ngọc liếc nhìn Nhân Hoàng bên cạnh, râu rĩ truyền âm nói: "Không gây bất lợi cho đại ca và đám Tinh Vũ đại ca thì ta nghe ngươi"
Tô Vũ khẽ gật đâu, vậy là đủ rồi!
Tô Vũ lại cất cao giọng hỏi: "Tử Linh tiền bối, trên chiến trường, nếu chỉ có một người đứng đầu, vậy thì ngài sẽ nghe ta hay nghe người khác?"
Tứ phương chấn động.
Hắn có ý gì?
Tô Vũ không muốn bảo vệ Ngục nhưng lại lo lắng đám người Nhân Hoàng nhúng tay nên cảnh báo trước ư?
Tử Linh Chi Chủ bình thản đáp: "Nghe ngươi"
"Nhân Hoàng, Văn Vương, Võ Vương"
Giọng Tô Vũ vang như tiếng chuông: "Ba vị đều là người tòng quân, trên chiến trường chỉ có một người chỉ huy, đó chính là Tô Vũ ta. Ba vị, nếu ta không cứu Ngục, ba vị sẽ không trở mặt với ta đấy chứ?"
Vài vị Đại Thánh Nhân Môn đều lộ vẻ khác thường, Tô Vũ định mặc kệ ư?
Cũng tốt! Như vậy sẽ tiết kiệm công sức mọi người, hơn nữa không chừng mấy người Nhân Hoàng sẽ nổi lên xung đột với hắn vì vấn đề này.
Giờ phút này, Nhân Hoàng thở dài lên tiếng: "Ta đã nói rồi, đây là thời đại của ngươi.
Chỉ cần không bắt đám huynh đệ của ta đi chịu chết... Vậy thì nghe ngươi!"
Đây là thời đại thuộc về Tô Vũ.
Còn Ngục...
Năm đó y đã che chở nàng, giờ y không có lý do bắt Tô Vũ phải làm vậy, hành động năm đó của y đã là làm trái thiên tư rồi.
Giọng Văn Vương và Võ Vương cũng đồng thời vang lên: "Do ngươi quyết định!"
Giờ khắc này, vị trí thủ lĩnh của Tô Vũ đã được mọi người công nhận.
Lúc trước, tuy rằng ý kiến của Tô Vũ rất quan trọng nhưng mọi người không nhất định phải nghe lệnh của Tô Vũ, mấy người Văn Vương là một đoàn thể riêng biệt, chỉ có lúc quyết định phương hướng chiến lược là sẽ hiệp thương cùng Tô Vũ.
Giờ khắc này, khí tức Tô Vũ ầm ẩm rung chuyển, thiên địa chấn động.
108 khiếu huyệt hợp nhất!
Thiên địa của Tô Vũ trở nên càng đáng sợ hơn.
Hắn đã 36 đạo!
Tô Vũ nhìn quanh một vòng, mọi người cũng nhìn về phía hắn, Tô Vũ đã chính thức bước vào hàng ngũ những người mạnh nhất.
Nhân Môn ngũ thánh, Nhân Tổ, Khung, Không, Thạch, Tử Linh Chi Chủ, tam môn, Thời Gian Chi Chủ.
Trong chư thiên vạn giới, tam môn thời đại với vô số cường giả, cuối cùng, người bước vào cảnh giới này, sống đến ngày hôm nay, tính cả Tô Vũ thì cũng chỉ có 15 người.
Ngũ thánh Nhân Môn biến sắc.
Tô Vũ nhìn về phía năm người, hắn cười nói: "Hoặc Thiên, Tắc Thiên... ba vị còn lại đều là chí cường giả, sao không giới thiệu một chút để cho ta biết chư vị là ai?"
Một kẻ vô cùng cường đại lên tiếng mang theo cảm xúc hỏi hộp bất an khiến kẻ khác phải sợ hãi: "Kinh Thiên Nhân Môn"
Kinh Thiên Đại Thánh!
Tô Vũ cười: "Không ngại tiết lộ thực lực chứ? Ta lười tra xét, tránh khiến chư vị nghĩ rằng ta đang khiêu khích"
"37 đạo"
Kinh Thiên không thèm để ý, Tô Vũ muốn dò la thì tự nhiên có thể tra xét được.
Ngay sau đó, một thanh âm uyển chuyển mềm như bông, ẩn chứa sự tưởng niệm truyền đến: "Tư Thiên, nô gia thực lực mỏng manh, chỉ là 36 đạo, vọng quân thương tiếc"
Tô Vũ mỉm cười gật đầu: "Ưu tư chi đạo nghe mà ngứa trong lòng, ta muốn ôm ngươi vào trong lỏng ngực, bảo hộ thương tiếc một phen.."
Không ít người lộ ánh mắt quỷ dị nhìn Tô Vũ, ngươi mắc mưu đấy ư? Đây không phải lời mà Tô Vũ có thể nói ra!
Tô Vũ cười: "Nhìn cái gì? Tư Thiên Đại Thánh đáng yêu như thế, nếu là ngày thường, ta nhất định sẽ ôm chặt, xé xác ra nghiên cứu thật kĩ một phen, để xem nàng làm thế nào mà có thể đáng yêu đến vậy"
Lời hắn nói khiến người ta không rét mà run.
Kê điên này, ngươi yêu đương như vậy ư?
Tư Thiên Đại Thánh xinh đẹp như hoa không biết mình nên nói gì, khóe miệng run run, gia hỏa Tô Vũ này... đừng nói gì cả thì sẽ tốt hơn.
Tô Vũ nhìn về phía người cuối cùng: "Các hạ thì sao?"
Người kia cũng có thực lực rất mạnh, hắn ta bình thản đáp: "Ác Thiên. 38 đạo!"
Đây là kẻ mạnh nhất ngũ thánh... không, hình như Tắc Thiên cũng là 38 đạo.
Tắc Thiên, Ác Thiên đều là 38 đạo, Kinh Thiên 37 đạo, Hoặc Thiên và Tư Thiên 36 đạo.
Đám người này thật sự rất mạnh!
Tô Vũ lại cười: "Ta có một điều không hiểu, bảy vị tu thất tình lục dục, còn Tắc Thiên Đại Thánh thì sao? Tên của ngươi khác bọn họ. Ngươi không ngại giải thích một phen chứ? Trong thất tình lục dục đạo, ngươi nắm giữ đạo nào?"
Tắc Thiên lắc đầu: "Nhân đạo không phải chỉ có thất tình lục dục. Ngươi phải biết rằng, Tắc trong xã tắc văn minh, người sở dĩ có vị thế cao nhất là vì có trí tuệ, có linh trí, có suy nghĩ và tư tưởng... Tắc là một loại tư tưởng.."
Tô Vũ gật đâu: "Hiểu rồi, ngươi nói phức tạp quá, nói thẳng ra thì ngươi là người đọc sách có trí tuệ và văn minh. Đúng không?"
Tắc Thiên mỉm cười: "Có thể xem là vậy!"
Tô Vũ cảm khái: "Hóa ra ngươi cũng thích làm người đọc sách, chẳng trách.."
Giờ phút này, Tô Vũ đã có thêm hiểu biết về tám thánh.
Đám người kia không nhất định phải mỗi người nắm giữ 1 đạo trong thất tình lục dục, có đại đạo cảm xúc cùng loại thì không cần nhiều người chia ra nắm giữ.
Còn Tắc Thiên thì không giống những Đại Thánh khác, hắn ta là trí tuệ và văn minh chỉ đạo trong nhân đạo.
Dường như Tô Vũ nghĩ tới gì đó: "Năm đó Nhân Tổ thông đồng cùng Nhân Môn là do Tắc Thiên ngươi xui khiến ư?"
Nhân Tổ liếc nhìn Tô Vũ, không nói gì.
Kinh Thiên Đại Thánh bình thản đáp: "Là bổn tọa liên hệ. Tiếc rằng cuối cùng lại là một lựa chọn sai lắm"
Tô Vũ gật đầu: "Không sai. Đúng là làm bậy!"
Mọi người càng cảm thấy kì quái.
Gia hỏa Tô Vũ này to gan thật, lời như vậy mà ngươi cũng dám phụ họa.
Tô Vũ nhìn Nhân Tổ: "Nhân Tổ tiền bối, vì sao năm đó ngươi phản bội Nhân Môn?"
Nhân Tổ không kiêng dè, ông ta nói thẳng: "Ta đứng đầu vạn giới, vì sao phải nguyện trung thành với Nhân Môn? Hơn nữa ai muốn làm thủ hạ của kẻ khác?"
Tô Vũ gật đâu, hắn lại hỏi: "Vậy vì sao năm xưa ngươi phản bội Thiên Môn?"
Nhân Tổ khẽ nhíu mày: "Không phải phản bội, ta chỉ đang cứu vớt thời đại kia. Thiên Môn không muốn hóa môn che chở thời đại, chỉ muốn tự mình thoát khỏi diệt thế.
Trong trận chiến cuối cùng, hắn đã có xu thế bại trận, chỉ có cách hóa môn phong ấn thời đại thì mới có cơ hội bảo tồn khai thiên bất diệt. Hắn là cánh cửa thứ ba, hắn phải hóa môn thì mới có thể cứu được mọi người... Nhưng hắn muốn chạy trốn. Ngươi nói xem, khi đó ta nên lựa chọn như thế nào?"
Tô Vũ hít sâu một hơi: "Đáng sợ thật!"
Hắn sợ cái gì?
Hắn là cánh cửa thứ tư!
Chẳng lẽ khi hắn có xu thế bại trận, không thể cứu vãn thì sẽ có người giống như Nhân Tổ, cảm thấy muốn bảo tôn thời đại này thì Tô Vũ phải hóa môn ư?