Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3900 - Chương 3900: Dương Gian Đại Đạo.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3900: Dương Gian Đại Đạo.
 

Tô Vũ không nói gì, sau một lúc lâu hắn lấy ra một đại đạo trong hư không, vo tròn rồi phong ấn lại, sau đó dùng sức ném về phía Ngục Vương: "Một đoạn đây, ta nói được thì làm được"

Quang đoàn bị hắn ném ra biến thành Nhân Tổ, khí tức suy yếu, lực lượng đại đạo bị Tô Vũ lấy đi rất nhiều, hơn nữa quang đoàn này không phải toàn bộ lực lượng đại đạo mà chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi, cùng lắm chỉ có 25 đạo.

Lực lượng đại đạo còn lại ở trong tay Tô Vũ đang không ngừng dao động, giấy giụa, sôi trào.

Tô Vũ không nói nhiều, ném Vạn Đạo Thạch cho Nhân Hoàng, Nhân Hoàng nhíu mày:

"Ngươi dùng đi"

Tô Vũ lắc đầu: "Không cần"

Vạn Đạo Thạch chỉ là lĩnh ngộ mà thôi.

Tô Vũ không cần thứ này, hắn có con đường của riêng mình, Thời Gian Sư từng suy đoán con đường cho hắn, hiện giờ Tô Vũ đã hợp nhất 108 khiếu đại đạo, đạt tới 36 đạo, nếu muốn đạt tới 37 đạo thì có lẽ hắn cần hợp nhất 144 khiếu huyệt hoặc có thể là 180 đạo. Mà hợp nhất không phải chỉ phụ thuộc vào cảm ngộ mà còn cần có lực lượng quy tắc mới làm được.

Vậy nên Nhân Hoàng dùng thứ này sẽ thích hợp hơn.

Nhân Hoàng đã có đủ cảm ngộ và thực lực, nhiều năm trước y từng suýt bước vào 36 đạo, chỉ là đến giờ đại đạo bị thương còn chưa khỏi hẳn, Vạn Đạo Thạch có lợi cho việc khôi phục thương thế của y, nhờ đó y sẽ bước vào 36 đạo.

Nhân Hoàng không nói gì nữa, Vạn Đạo Thạch lập tức dung nhập vào thiên địa, y khoanh chân ngồi xuống, toàn thân được hào quang ngũ sắc bao vây.

Tô Vũ bình thản hỏi: "Còn muốn đổi nữa không? Không đổi thì Chu cũng còn sống. 25 đạo cũng đủ dùng rồi"

Đổi không?

Hiện tại không đổi thì Chu vẫn tồn tại, chỉ có thực lực là yếu đi rất nhiều mà thôi.

Tác Thiên thở dài, không đổi có được không? Chu 25 đạo thì làm được gì?

Đến nông nỗi này rồi, kháng cự cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Tắc Thiên bình tĩnh ra điều kiện: "Tô Vũ, bảo Lam Thiên rút lui, trả thiên địa cho Chu đi. Giờ ngươi đã thắng rồi, ngươi muốn dùng hàng tỉ sinh linh Nhân tộc để đánh cuộc sao? Lúc trước ngươi đến đường cùng, giờ thì không, ngươi hãy bảo Lam Thiên rút lui, Thiên sẽ mang theo thiên địa của Chu rút lui trở về"

Tô Vũ đáp: "Không vội. Hiện tại rút lui, Chu khôi phục tới 36 đạo thì ta còn lấy được những thứ khác không? Đừng nói nhảm, giao Khai Thiên Kiếm ra đây thì ta bảo Lam Thiên rút lui. Nếu muộn thêm chút nữa thì không kịp nữa đâu"

Một thanh kiếm bị Ngục Vương trực tiếp ném ra.

Ngục Vương không cò kè mặc cả, nếu đã làm thì phải dứt khoát, không cần nói nhiều với Tô Vũ.

Khung hưng phấn.

Ngay sau đó, trường kiếm bay vụt đến.

Khung bắt lấy, khí tức lập tức tăng mạnh, tiểu kiếm ảm đạm có vài vết nứt bộc phát ra quang huy lộng lẫy.

Bản thể của Khung hiện lên.

Đó là 1 thần văn chữ Khung.

Thần văn chữ Khung lập tức in dấu lên trường kiếm, để lại một chữ trên chuôi kiếm, trường kiếm nhanh chóng sống lại, tiếng cười của Khung vang vọng thiên địa.

Âm ẩm âm.

Khí tức thanh kiếm trở nên cường đại, trong nháy mắt đã đạt tới 37 đạo, kiếm khí tung hoành thiên địa.

"Ha ha ha"

Khung cười to: "Tô Vũ, ngươi giỏi lắm!"

Ông ta vui mừng hưng phấn.

Kiếm của ông ta đã trở lại!

Dường như thanh trường kiếm này cũng rất vui, nó bay lượn khắp nơi.

Tô Vũ hô lên: "Lam Thiên, thả mẹ Ngục, đừng cưỡi bà ta nữa không là Chu tức giận bây giờ"

Chu đang suy yếu cũng không thể không quay đầu phẫn nộ nhìn Tô Vũ.

Tô Vũ nở nụ cười, làm mặt quỷ chế nhạo.

Trong Nhân Cảnh, một tiếng nói vang lên: "Bây giờ thả ra ư? Nhưng ta không cưỡi nàng, là nàng cưỡi ta còn đánh ta. Tỷ tỷ, đừng đánh nữa, xin hãy tha mạng"

Âm ẩm âm.

Thiên địa chấn động.

Dưới mặt đất Nhân Cảnh đột nhiên hiện ra một tòa thiên địa, nó nhanh chóng rút ra.

Trong thiên địa có hai bóng người, một người là Thiên, đó là một nữ nhân trông có vẻ khác lạnh lùng nghiêm túc, một người là Lam Thiên mang bộ dáng tiểu bạch kiểm, quả thật y đang bị Thiên đè đánh.

Sắc mặt Thiên không ngừng biến hóa, khi thì lãnh túc, khi thì điên cuồng...

Lam Thiên không đánh nhau, y vẫn luôn cưỡng chế dung hợp tiến vào.

Giờ khắc này, sắc mặt Thiên vô cùng khó coi, bà ta thê lương hét lên: "Bảo hắn nhanh rời khỏi thiên địa!"

Ngay sau đó, giọng nói vũ mị đột nhiên truyền ra từ miệng bà ta: "Không cần, để hắn ở lại được không, ta không nõ xa hắn.."

Tô Vũ ho nhẹ một tiếng: "Lam Thiên, chúng ta phải giữ lời hứa. Tuy rằng Thiên không nỡ xa ngươi nhưng ngươi hãy ra ngoài đi. Dù sao người ta cũng đã có gia đình, có đạo lữ, ngươi làm như vậy không ổn đâu"

"Tô Vũ"

Chu tức sùi bọt mép: "Ngươi đủ chưa?"

Tô Vũ mỉm cười: "Đủ rồi, đừng nóng giận, giận quá hại thân. Ngươi dùng lực lượng thiên địa củng cố Nhân Cảnh cho ta, ngoài ra, hãy từ bỏ thân thể đạo tróc, sau đó ta sẽ cho thiên địa của ngươi trở về"

Chu hừ lạnh một tiếng, ông ta nhìn về phía Nhân Cảnh, trầm giọng nói: "Tróc thân thể „ đạo:

Ông ta không muốn nói gì với Tô Vũ nữa.

Ngay sau đó, Thiên quát lớn một tiếng, một đại đạo hoàn toàn bị tách khai, một lát sau, một thiên địa hóa thành hư ảnh, xuyên qua vạn giới, bay về phía Nhân Tổ.

Nhân Cảnh nhanh chóng ổn định lại.

Thiên địa của Nhân Tổ chôn giấu trong Nhân Cảnh, Nhân Cảnh không phải là thiên địa của ông ta.

Giờ phút này, trên không Nhân Cảnh, khuôn mặt khổng lô của Lam Thiên bao trùm vạn giới lộ về không cam lòng và luyến tiếc, u oán nói: "Tỷ tỷ, lần sau ta lại đến chơi với ngươi nhé"

Thiên địa của Nhân Tổ rung động một chút.

Một lát sau, thiên địa của Nhân Tổ bay đến bên cạnh ông ta, Chu nhanh chóng nạp thiên địa vào trong đại đạo của mình, đại đạo dung hợp thiên địa, thực lực 25 đạo nhanh chóng tăng lên, trong chớp mắt đã đạt tới 32 đạo, nhưng tăng đến lúc này thì đột nhiên ngừng lại.

Ông ta phẫn nộ nhìn Tô Vũ: "Trả lực lượng đại đạo còn lại cho ta"

Đang lẽ nếu ông ta dung hợp thiên địa thì sẽ đạt tới 38 đạo lực lượng, nhưng hiện giờ lực lượng thiên địa và đại đạo đã bị lấy đi quá nhiều.

Một nữ nhân ung dung hoa quý xuất hiện bên cạnh Nhân Tổ, trên khuôn mặt còn vương lại sự thống khổ, đôi khi ánh mắt thay đổi một chút, mọi người đều hiểu rằng bà ta đã bị Lam Thiên tra tấn không nhẹ.

Giờ phút này, Thiên Môn nói: "Trả lại tất cả những gì còn lại đi, chúng ta dùng phẫn nộ đạo để đổi lấy"

Một bên là phẫn nộ đạo 36 đạo, một bên là lực lượng đại đạo còn lại của Nhân Tổ với thân thể đại đạo là chủ, lực lượng còn lại không nhiều lắm, hơn nữa thất tình lục dục đạo hữu dụng với bọn họ hơn.

Nhưng lúc này Tắc Thiên cũng không ngăn cản việc trao đổi này.

Bởi vì đạo của Nhân Tổ có dương khí!

Nếu để Khung nuốt nó thì mới phiền toái, hiện tại Khung đã sắp đạt tới 38 đạo, nếu nuốt dương gian đạo của Nhân Tổ thì có khả năng sẽ đạt tới thực lực như Tử Linh Chi Chủ.

Thực lực của ông ta mạnh không phải do khai thiên mà hoàn toàn là nhờ nội tình.

Ông ta là kiếm khai thiên của Thời Gian Chi Chủ, trong vạn giới này, có ai có nội tình thâm hậu hơn ông ta không?

Vậy nên bọn họ tình nguyện dùng phẫn nộ đạo để đổi, ít nhất, phẫn nộ đạo sẽ không khiến phe Tô Vũ được lợi quá nhiều.

Tô Vũ mỉm cười: "Hay là thôi đi? Không phải là Chu vẫn còn sống sao? Đã 32 đạo rồi, để ý chút lực lượng đại đạo này làm gì?"

Thiên Môn lạnh lùng chất vấn: "Ngươi muốn nuốt lời ư? Tô Vũ, hiện giờ chúng ta chỉ đang đề phòng Nhân Môn chứ không phải là không làm gì được ngươi, chúng ta đã làm đúng yêu cầu ngươi ngươi, ngươi nhất quyết muốn làm thế ư?"

Tô Vũ đáp: "Không phải, chỉ là ta thấy Thạch và Không luyến tiếc thôi. Các ngươi nhất quyết muốn lấy phẫn nộ đạo để đổi ư? Đây là chiến lợi phẩm mà bọn họ phải mạo hiểm mới lấy được, các ngươi hơi quá đáng rồi đấy"

Thiên Môn hơi chấn động, phía sau, Thạch và Không đều lộ về âm trầm.

Đúng vậy, phẫn nộ đạo đang nằm trong tay Thạch.

Những người này chưa từng hồi ý kiến bọn họ mà đã tự quyết định dùng nó để đổi người.

Tô Vũ dùng thủ đoạn ly gián hết lần này đến lần khác.

Tô Vũ lại nói: "Nếu dùng phẫn nộ đạo để đổi đạo của Nhân Tổ thì ta sẽ giao lực lượng đại đạo đó cho Thạch và Không"

Tô Vũ cười thâm thúy: "Đây là dương gian đại đạo đấy"

Ánh mắt Thạch và Không khẽ dao động.

Đó quả thật là bảo vật! Nếu cắn nuốt thì Thạch hoặc Không đều sẽ tăng lên một đạo lực lượng, tiến vào 37 đạo, cũng có khả năng cả hai người đều đột phá 37 đạo.

Hai người lập tức động tâm.

Tô Vũ cười tủm tỉm: "Cho các ngươi, để các ngươi thăng cấp thì không ai dám động vào các ngươi, đám người kia đắc tội hai vị cường giả 37 đạo, rồi ta nhúng tay thêm một chút... Vậy thì bọn họ sẽ gặp xui xẻo đấy! Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình. Người khác cường đại chỉ là hư vô. Chỉ có bản thân cường đại mới là thực sự. Các ngươi không mạnh thì ban nãy đã bị ta giết rồi, cứ nhìn kết cục của Thần Tổ và Đao Tổ đi. Hiện tại, đại đạo nằm trong tay các ngươi, có đổi hay không hãy tự mình suy xét. Bỏ lỡ lần này thì không có lần khác đâu"

Thạch lập tức trả lời: "Đổi"

"Ngươi đám..."

Chu gầm lên với Tô Vũ rồi nhìn về phía hai kẻ kia, giận dữ hét: "Các ngươi dám"

Thiên Môn cũng biến sắc: "Thạch, Không, Tô Vũ đang châm ngòi, các ngươi không hiểu sao?"

Bình Luận (0)
Comment