Thiên Môn biến sắc: "Thạch, Không, Tô Vũ đang châm ngòi, các ngươi không hiểu sao?"
Thạch trầm giọng đáp: "Phẫn nộ đại đạo do chúng ta giết Kình Thiên lấy được. Hiện tại nếu muốn đổi thì đương nhiên là do chúng ta đổi lấy, sao lại không được?"
Thực lực của chính mình mới là quan trọng nhất.
Đạo của Nhân Tổ tốt hơn phẫn nộ đạo nhiều, nó rất hữu dụng với bọn họ.
Sắc mặt Nhân Tổ thay đổi liên tục, Thiên Môn trầm giọng: "Vậy thì không dùng phẫn nộ đạo, Tô Vũ, chúng ta sẽ dùng cái khác để đổi"
Bọn họ không thể trở mặt nhưng cũng không thể để hai kẻ này lấy được đạo của Chu, nếu không thì bọn họ sẽ tổn thất rất lớn, Chu không thể khôi phục 36 đạo, hơn nữa hai kê này trở nên cường đại cũng không phải chuyện tốt.
Tô Vũ đáp: "Cũng được thôi, ta cũng không yêu cầu nhất định phải là phẫn nộ đạo, ít nhất thì Thạch và Không cũng bảo vệ được phẫn nộ đạo rồi, hai vị phải cẩn thận đấy, Ngục rất cần đại đạo này. Hai vị cắn nuốt nó cũng không được gì nhiều, mà không cắn nuốt, chỉ giữ lại thì hãy đề phòng kẻo bị người ám toán"
Thạch lộ về âm trầm.
Tô Vũ tiếp tục nói: "Bọn họ cần thất tình lục dục đạo để hoàn thiện thiên địa của Ngục.
Vậy nên bọn họ nhất định phải có được phẫn nộ đạo"
Sắc mặt Thạch biến ảo nhưng không nói gì, hiện giờ hắn ta không biết mình nên xử lý thế nào, Tô Vũ đã định đổi nhưng rồi giờ lại đổi ý, vậy nên thứ này trở thành một củ khoai lang bỏng tay nằm trong tay bọn họ.
Đây là một phiền toái rất lớn!
Thiên Môn thở dài: "Như vậy đi, hai vị giữ một nửa lực lượng đại đạo của Chu, giao phẫn nộ đạo cho ta đi, nếu các ngươi thật sự đổi với Tô Vũ thì ta không ngại gì, nhưng hai vị cần suy xét đến ý kiến của những người khác"
Nơi xa, Chu phẫn nộ, nhưng đây là quyết định của Thiên Môn, hơn nữa bây giờ chỉ có cách này là vẹn toàn nhất, ông ta không nói cái gì nữa.
Lần này lực lượng bị Tô Vũ ăn cắp một chút rồi lại bị bọn họ lấy đi một ít, vậy lực lượng thiên địa của ông ta còn lại bao nhiêu, thiên địa sáng lập ra cũng trở thành vô dụng.
Nhưng có lẽ đây đã là kết quả tốt nhất.
Thạch và Không liếc mắt một cái, có lẽ đây là biện pháp giải quyết vấn đề này thích hợp nhất, nếu không, bọn họ mà đắc tội những người kia thì cũng không tốt.
Nhưng hai người vẫn có chút không cam lòng.
Nhận được một nửa này thì có khả năng hai người đều không thể tăng lên, vẫn chỉ là 36 đạo nhưng tiến bộ thêm một chút mà thôi, hiển nhiên Thiên Môn cũng muốn áp chế bọn họ.
Nhưng giờ phút này bọn họ không có lựa chọn nào khác.
Tô Vũ mỉm cười: "Cũng được, dù sao ta đã giúp hai vị giữ được một nửa, hai vị cần phải cảm ơn ta, lần sau mời ta ăn cơm nhé"
_ Thạch và Không không nói lời nào.
Tô Vũ này đúng là một kê thối nát tận xương. Mọi người đều biết hắn muốn làm gì, biết hắn xấu xa độc ác nhưng vẫn phải làm theo ý hắn.
Thạch và Không không biết là hắn đang châm ngòi sao?
Không, bọn họ hiểu chứ! Nhưng để bản thân có thể mạnh lên thì sao phải bỏ qua cơ hội này làm gì?
36 đạo cũng không phải kẻ yếu.
Nếu Địa Môn và Thiên Môn muốn trở mặt thì cũng phải suy xét kĩ càng, hơn nữa bọn họ mới là người đã giết Kình Thiên.
Đúng lúc này, thiên địa của Nhân Hoàng chấn động một chút, ngay sau đó, lực lượng trách nhiệm đại đạo thổi quét tứ phương, Thiên Môn khẽ nhíu mày, vung tay lên cản lại cỗ lực lượng đại đạo đặc thù kia.
Thứ này chẳng tốt lành gì, nó chẳng khác gì độc dược.
Nhân Hoàng mở mắt, hiện giờ y đã 36 đạo.
Y hít sâu một hơi, mỉm cười nhìn những người khác: "Đa tạ. Cuối cùng cũng bước đến cảnh giới này, ước nguyện đã thành"
Tô Vũ không chút do dự chia lực lượng đại đạo của Nhân Tổ thành hai nữa, hắn bình thần hỏi: "Phẫn nộ đạo đâu?"
Thạch lấy ra phẫn nộ đạo, nó bảy màu sặc sỡ giống như câu vỏng, Tô Vũ mỉm cười vung tay lên, một nửa lực lượng đại đạo lao về phía bọn họ, Thạch cũng nhanh chóng tung ra phẫn nộ đạo.
Một nửa còn lại, Tô Vũ tiện tay ném về phía Địa Môn.
Ánh mắt Địa Môn lóe lên.
Chu biến sắc, trong lòng thầm mắng.
Tô Vũ khốn kiếp!
Tới lúc này rồi mà hắn còn muốn gây chuyện, hiện giờ lực lượng đại đạo của ông ta tràn đầy dương khí, bừng bừng phấn chấn, cái mũi Địa Môn hơi nhúc nhích, hắn ta rất muốn ăn, nếu ăn vào thì chắc sẽ không tôi.
Chu tấn tốc bay về phía lực lượng đại đạo, Thiên Môn nhẹ giọng nói: "Địa Môn, Chu cần khôi phục chiến lực 36 đạo"
Không có cỗ lực lượng này thì Chu không thể khôi phục 36 đạo.
Địa Môn ngượng ngùng: "Biết rôi, ta có làm gì đâu, các ngươi lo lắng như vậy làm gì?"
Làm như ta sẽ xuống tay vậy!
Thật là...
Gia hỏa Tô Vũ này thật sự quá xấu xa.
Chu bắt lấy lực lượng đại đạo rồi mới nhẹ nhàng thổ ra, ông ta nhanh chóng dung hợp vào thiên địa, tuy rằng khí tức không ngừng cường đại hơn nhưng lại dừng ở 35 đạo đỉnh, không thể tiến bộ thêm.
Ông ta tức giận nhìn Tô Vũ rồi lại nhìn Thạch và Không, rõ ràng bọn họ lấy được phần nhiều hơn một chút, vậy nên ông ta mới không thể khôi phục 36 đạo.
Thiên Môn bất đắc dĩ thở dài: "Thạch, các ngươi nhường ra một chút cho Chu khôi phục 36 đạo"
Thạch không hài lòng.
Vốn dĩ đã không vui vì phải dùng một đại đạo đổi lấy nửa đại đạo, hiện tại còn phải nhường ra thêm.
Thiên Môn bức bối nói: "Tô Vũ cố ý phân cho các ngươi nhiều hơn, hai vị, hãy lấy đại cục làm trọng"
Chúng ta biết! Nhưng chúng ta đã nhường ra phẫn nộ đại đạo để đổi lấy hơn nửa đại đạo, có vấn đề gì sao?
Thạch và Không đều không tình nguyện.
Tô Vũ mặc kệ bọn họ, hắn cười một tiếng, phẫn nộ đại đạo bay thẳng vào trong thiên địa và dung nhập.
Lúc này, Khung đã khôi phục bộ dáng vốn có, ông ta nhanh chóng trở về, chờ mong nhìn Tô Vũ rồi lộ vẻ thất vọng: "Đạo của Chu có còn không?"
Đã bảo là cho ta cơ mài Khí tức Khung rung chuyển, đạt tới 38 đạo lực lượng.
Nếu hấp thụ thêm đại đạo dương gian thì có lẽ ông ta thật sự sẽ đạt tới cấp bậc như Tử Linh Chi Chủ.
Tô Vũ cười đáp: "Đành chịu thôi, chờ một chút đi. Chờ Ngục khai thiên thành công, cắn nuốt thất tình lục dục đại đạo, đến lúc đó nàng có thể là một cường giả 38 đạo, không phải Nhân Tổ vẫn còn sống sao? Ông ta cũng là một cường giả 36 đạo. Bên chúng ta tạm thời không có ai cần dương khí để sống sót, nếu lấy được thì đều là của ngươi. Không ai cạnh tranh với ngươi cả. Ngươi có vui không?"
Dứt lời, hắn cười tủm tỉm nhìn Thạch và Không: "Hai vị, có ai muốn một phần không?
Chu và Ngục là hai miếng mỏi ngon, Khung nhận một phần, các ngươi cũng có thể phân một phần"
Tác Thiên bình thản lên tiếng: "Tô Vũ, đừng quên các ngươi cũng đều có dương gian „ đạo:
Ngươi đang nói gì vậy?
Tô Vũ cười nhạo: "Ta không sợ chết, dù chết thì cũng không lưu lại đại đạo, ta mà thấy tình thế không ổn thì sẽ lập tức tự bạo, nổ chết đám khốn kiếp các ngươi. Vì sao các ngươi không dám tự bạo? Tại vì các ngươi đều trông chờ vào may mắn, nghĩ rằng mình có thể sống, sẽ không chết. Như Chu vậy, đã tới nông nỗi đó rồi mà vẫn không tự bạo, cuối cùng đúng là có cơ hội sống sót. Vậy nên các ngươi kiên trì đến cùng có lẽ là đúng, nhưng ta sẽ không làm vậy đâu. Nếu ta cảm thấy nguy hiểm thì sẽ lập tức tự bạo để chơi với các ngươi"
Sắc mặt mọi người biến ảo.
Đúng vậy, vì sao những người khác hiếm khi tự bạo còn phe Tô Vũ đã có không ít lần tự bạo.
Bởi vì một khi đám người Tô Vũ cảm thấy không thể địch lại, sắp chết thì rất có thể sẽ lập tức tự bạo. Còn những người khác thì đều trông chờ vào may mắn, biết đâu mình có thể sống sót.
Tô Vũ lại nói: "Tư Thiên, không ai giúp ngươi, ngươi không tự bạo thì còn chờ ai cứu ngươi ư?"
Oanh!
Tư Thiên nổ tung.
Kinh Thiên hộc máu bay ngược, phẫn nộ nhìn chằm chằm Tô Vũ, may mà Tư Thiên tiêu hao quá lớn, uy lực tự bạo không quá mạnh, đại đạo chưa mất hết nhưng cũng chỉ còn lại chừng một nữa.