Đến lúc này, tám thánh Nhân Môn có hai vị phản bội, sáu vị đã chết.
Thạch và Không rơi vào đường cùng, lại phân ra chút lực lượng đại đạo cho Chu mới giúp ông ta miễn cưỡng khôi phục 36 đạo. Sau khi dung hợp thiên địa mà ông ta không tăng lên chút nào, thực lực còn suy yếu đi một chút.
Thạch và Không tiến bộ thêm một chút, hiện giờ cách 37 đạo không xa.
Trong phe Tô Vũ, Nhân Hoàng tiến vào 36 đạo, Khung đột phá 38 đạo.
Bản thân Tô Vũ cắn nuốt phẫn nộ đạo nhưng không thể thăng cấp, hắn chỉ cường hóa thất tình lục dục đạo của mình, không tiếp tục hợp khiếu.
Phe Tô Vũ có 7 người, một vị 39 đạo, một vị 38 đạo, hai vị 36 đạo, hai vị 34 đạo, một vị 32 đạo.
Đối diện, Địa Môn và Thiên Môn thực lực không rõ, chưa đạt tới đỉnh.
Tắc Thiên 38 đạo, Kinh Thiên 37 đạo, Không, Thạch, Chu đều là 36 đạo, Ngục Vương còn đang khai thiên, sau khi Chu và Thiên được cứu về, nàng đã khôi phục vẻ lạnh băng lúc trước, đại đạo không sụp đổ nữa, hiện giờ cũng đang tiến dần đến 36 đạo.
Ngoài ra phe đối phương còn có Nhật và Nguyệt đều là tu giả 32 đạo.
Tô Vũ đang cắn nuốt phẫn nộ đạo, đại đạo của Thần Tổ và Đao Tổ, nhưng hắn không thăng cấp, hắn chỉ đang cường hóa ba đại đạo trong thiên địa của chính mình.
Đến lúc này, trận chiến này đã xem như hạ màn.
Tô Vũ vui sướng cười một tiếng, hắn không nói gì, nhanh chóng mang người trở về Nhân Cảnh.
Giờ phút này, hàng rào thượng giới đã hoàn toàn rách nát.
Thời đại Thiên Môn và thời đại Địa Môn dung nhập khiến vạn giới trở nên ảm đạm, đàn Phệ Hoàng xuất hiện, cũng có tán tu trong Thiên Môn và cổ thú trong Địa Môn lén lút rời khỏi địa bàn.
Bọn họ không dám tham dự trận chiến của cường giả, nhưng lúc này rất nhiều tu giả quá khứ trốn vào vạn giới, tìm kiếm cơ hội.
Loạn thế thật sự đã đến!
Đám người Thiên Môn, Địa Môn, Tắc Thiên nhanh chóng hội hợp, đám người nhìn Ngục Vương khai thiên, hỏi lâu sau, Tắc Thiên bình thản nói: "Đại đạo của Bi Thiên, Tư Thiên, Hoặc Thiên, Ác Thiên, Hồng Thiên vẫn còn đây, tuy rằng đại đạo của Tư Thiên và Bi Thiên hơi yếu nhưng cũng đủ để sáng lập ra thất tình lục dục đạo cường đại.
Nhưng... có nên giao cho Ngục không?"
Giờ phút này, Ngục Vương đã đạt tới 35 đạo nhưng đây là cực hạn.
Nếu không bỏ thêm đại đạo vào thì nàng sẽ dừng lại ở đây, không thể bước vào 36 đạo.
Nhưng nếu thêm đạo vào, hành động của Ngục Vương lúc trước khiến mấy người đều không an tâm, Ngục Vương không còn là kẻ vô tình vô dục nữa.
Tác Thiên bình tĩnh đề nghị: "Ta cũng có thể nạp đạo.."
Địa Môn bỗng lên tiếng: "Vẫn nên để Ngục tiến hành đi"
Thiên Môn cũng gật đâu: "Để Ngục nạp đạo"
Tắc Thiên thầm mắng.
Đám khốn kiếp này không tín nhiệm mình, nếu hắn ta có thể cắn nuốt những đại đạo kia thì chắc chắn có thể đạt tới 40 đạo.
Quả nhiên Tô Vũ nói đúng, nhiều người thông minh cũng không phải chuyện tốt.
Rắn không thể mất đầu, nhưng trong một liên mình mà kẻ nào cũng là người nắm quyền thì càng không thể được.
Kê có thể khai thiên địa, phong ấn thời đại, trở thành chúa tể một thời đại thì sao có thể là kẻ ngốc, Thiên Môn và Địa Môn đều hiểu rõ tình thế.
Dù Ngục có thế nào thì cũng chỉ đến vậy, còn Tắc Thiên thì mới là người cần đề phòng.
Tắc Thiên bất đắc dĩ, hắn ta ném từng đại đạo vào thiên địa của Ngục Vương, nàng nhanh chóng cắn nuốt, trong chớp mắt, Ngục Vương đã bước vào 36 đạo và còn tiếp tục tăng lên, nhưng những người ở đây đều không hưng phấn chút nào.
37 đạo, 38 đạo...
Mãi cho đến 38 đạo, Ngục Vương mới ngừng lại, nàng vẫn chưa đạt tới trình độ như mong muốn, thiếu mất phẫn nộ đạo, một nửa đạo của Bi Thiên và một nửa đạo của Tư Thiên. Nếu có đủ những thứ này và bản thân Ngục Vương không dao động thì đã có hy vọng đạt tới 40 đạo.
Thật đáng tiếc!
Có lẽ chỉ có Chu cảm thấy vậy, còn Tắc Thiên thì không tiếc lắm.
38 đạo cũng được.
Nếu nàng đột phá 40 đạo, với biểu hiện trước đó của nàng thì mọi người sẽ cảm thấy nghi ngờ cảnh giác.
Tắc Thiên nhìn về phía Nhân Cảnh: "Lần này đám người Tô Vũ không thiệt hại gì, ngược lại còn là phe được lợi lớn nhất, cả Tô Vũ và Nhân Hoàng đều tới 36 đạo, Khung tới 38 đạo"
Trước khi vào đây, hai kê này chỉ có 35 đạo mà thôi.
Khung vốn là người trong Thiên Môn, vậy mà bây giờ ông ta như một con chó săn tung ta tung tăng đi theo Tô Vũ, Thiên Khung Sơn cũng bị ông ta kéo đi rồi, rõ ràng là không định trở về Thiên Môn nữa.
Địa Môn thở dài: "Đừng nói nữa, mấy gia hỏa này hiếm khi bại trận hay chịu thiệt, ta vốn cho rằng gặp phải tình huống này thì hắn sẽ thua và chết... Kết quả hắn đã kiếm lời lớn lại còn chạy thoát"
"Hai vị cần bao lâu để khôi phục?"
Tắc Thiên không nói gì.
Địa Môn tự hỏi một phen rồi đáp: "Chỉ sợ phải cần ít nhất 1 tháng"
Thiên Môn khẽ gật đầu: "Tuy chúng ta vốn đã sắp sống lại, nhưng sống lại trước thì vẫn bị tổn thương"
Tắc Thiên nhíu mày: "Hy vọng biến cố thế này sẽ không xảy ra nữa"
Mấy người không nói gì.
Biến cố đã xảy ra rất nhiều lần rồi!
"Khôi phục xong lập tức tấn công vạn giới"
Vừa dứt lời, Tắc Thiên đã biến mất. Bọn họ phải đánh hạ vạn giới rồi cắn nuốt đại đạo dương gian của đám người Tô Vũ, giúp mọi người đều cường đại hơn, nếu không, thì bọn họ không thể đấu với Nhân Môn.
Nhưng hắn ta lo rằng sẽ lại có thêm biến cố xảy ra trong khoảng thời gian này.
Hắc ám, tận thế.
Thời không trường hà rung động bị khí tức hắc ám bao phủ, vô số Phệ Hoàng xuất hiện, lực lượng diệt thế, kiếp nạn thổi quét vạn giới, tiếng kêu thê lương ai oán vang lên khắp nơi, thiên địa rung chuyển.
Đó là vạn giới lúc này!
Dù đám người Tô Vũ không thiệt hại gì nhưng Thiên Môn và Địa Môn buông xuống vẫn khiến vạn giới tiến vào thời kỳ tận thế. Không chỉ như vậy, một số cổ thú Địa Môn và tán tu Thiên Môn đã trốn vào vài biên giới trong lúc bọn họ đại chiến, giờ phút này đám người kia còn chưa dám ra tay, nhưng khi hỗn loạn bắt đầu, e rằng bọn họ sẽ lập tức động thủ.
Còn Nhân Cảnh thì đương nhiên là không có kẻ nào dám đến!
Khi Lam Thiên tranh đấu với Thiên, những người đó cũng không dám tới, bởi vì tình cảnh hiện tại quá đáng sợ.