"Chẳng kẻ nào tốt cả!"
Tô Vũ dửng dưng giải thích: "Hiện tại tình huống rất phức tạp, nếu suy đoán của chúng ta là thật thì tình thế phức tạp vượt quá sức tưởng tượng, thậm chí Thiên Môn và Địa Môn cũng không vô hại như biểu hiện bên ngoài, bọn họ đều có tính toán riêng.
Giả sử Địa Môn, Nhân Môn và Phệ Hoàng thuộc một trận doanh, Thiên Môn và thiên địa chỉ linh có thể cùng trận doanh hay không?
Đám người Tắc Thiên thì sao? Bọn họ cũng rất phức tạp.
Mà dù có phức tạp hay không thì chúng ta đều sẽ gặp xui xẻo"
Tô Vũ cười nói: "Nếu Địa Môn và Nhân Môn cùng phe, bọn họ muốn hủy diệt vạn giới, vậy thì Địa Môn chắc chắn sẽ đối phó với chúng ta"
Lam Thiên gật đầu.
Tô Vũ nói tiếp: "Nếu Thiên Môn và thiên địa chỉ linh cùng phe thì gã cũng sẽ đối phó với chúng ta, bởi vì đám khai thiên giả chúng ta đã bòn rút quá nhiều lực lượng từ thời không trường hà, bọn họ sẽ không cho phép nhiều khai thiên giả tồn tại, cướp đi đại lượng tu giả và lực lượng quy tắc!"
Lam Thiên gật đầu: "Vậy thì tình huống hiện giờ quả thật có hơi phức tạp. Ngươi chắc chắn chưa? Nếu điều này là đúng, Thiên Thánh và phong ấn chỉ môn đại biểu cái gì?"
"Đại biểu Thời Gian Chi Chủ! Có lẽ phong ấn chỉ môn thật sự tồn tại để phong ấn. Có lẽ Vạn phủ trưởng đại biểu cho Thời Gian Chi Chủ nhưng có khả năng bản thân ông không biết mà thôi, Thời Gian Chi Chủ không muốn thiên địa chỉ linh của chính mình sinh ra tham vọng cướp lấy thiên địa, cũng không hy vọng Lão Thất Nhân Môn giải phong, vậy thì cần một điểm trung lập tồn tại, đó là phong ấn chỉ môn!"
Càng suy đoán, lý lẽ càng trở nên rõ ràng...
Nói đến đây, Tô Vũ và Lam Thiên nhìn nhau.
Những gì bọn họ vừa suy đoán đều có khả năng tồn tại.
Tình thế trở nên rõ ràng hơn một chút.
Tô Vũ bật cười: "Đây chỉ là suy đoán, cụ thể thì không rõ lắm, mà không sao cả. Dù là ai ?
đối phó ai thì chúng ta cũng chỉ có một mục đích, đó là xử lý toàn bộ Lam Thiên mỉm cười gật đầu.
"Ta đây cần cường đại hơn nữa mới được"
Tô Vũ đứng dậy: "Có lẽ Thiên Môn và Địa Môn có tính toán riêng, vậy việc bọn họ luôn trốn tránh, che giấu không muốn ra tay đã có lời giải thích. Không đơn giản là bọn họ sợ chết, vẫn chưa khôi phục, mà là có khả năng hai kẻ này đều có ý đồ của riêng mình.
Thậm chí bọn họ hy vọng tam môn hội hợp, hoặc là bọn họ vốn không phải quân cờ của những kẻ kia, bản thân bọn họ cũng có tham vọng trở thành người thắng.
Bọn họ đang đợi Nhân Môn và thời gian chi thư xuất hiện!"
Tô Vũ đứng dậy nói: "Đi thôi, đến ký ức trường hà. Ta hiếm khi đến tương lai, hôm nay có thể nhìn xem sao. Tương lai đó chỉ là hư ảo nhưng lại là tương lai do thời không trường hà suy đoán, có thể tham khảo"
Tô Vũ cười nói: "Ta nên dung bao nhiêu tương lai thân, mượn lực bao nhiêu, khi nào mượn lực, có lẽ nó hữu dụng ở thời khắc mấu chốt, cũng có thể sẽ trở thành nguy cơ ở thời khắc nào đó, khi đó ta cần nhờ đến ngươi"
Lam Thiên gật đầu, nhìn về phía đám người ở Nhân Cảnh, hỏi: "Thật ra Văn Ngọc cũng có thể phối hợp với ngươi, gần đây ngươi không thân cận bọn họ, kể cả Văn Ngọc, Thời Gian Sách của nàng là căn nguyên giúp ngươi khởi bước!"
Tô Vũ suy xét một hồi mới nói: "Không giống nhau. Ta nói thật, nếu ta mà chết, mọi người đều biết không thể địch nổi đối thủ, vậy ngươi đoán xem đám người Nhân Hoàng sẽ làm gì?"
Lam Thiên suy tư: "Mang người của bọn họ rút lui, thoát khỏi nơi đây"
Tô Vũ cười: "Các ngươi thì sao? Nếu ta chết trận, các ngươi sẽ làm như thế nào?"
Lam Thiên cười vũ mị: "Đương nhiên là chết cùng Vũ ca ca, làm một đôi sung sướng..."
Âm!
Tô Vũ đánh bay y, một Lam Thiên khác hiện lên, Tô Vũ không thèm để ý, cười nói: "Đây chính là điểm khác nhau. Nói thật ra thì giao tình mấy vạn năm chẳng lẽ lại không bằng mấy ngày giao tình với ngươi sao? Ý ta không phải là bọn họ không tốt. Nếu ta liên thủ cùng một vị cường giả mấy vạn năm sau đối phó với cường địch, kết quả tên kia chết, ta cần quan tâm đến những người khác nữa ư? Đương nhiên là phải mang người của ta trốn chạy rồi, chẳng lẽ ta phải hi sinh các huynh đệ của mình để bảo hộ những người đó ư?
Đây là nhân tính, là hiện thực!
Tô Vũ vỗ vai Lam Thiên: "Đây là điều chính Nhân Hoàng đã dạy ta, thật ra ta cũng muốn thân thiết với bọn họ, nhưng Nhân Hoàng đã tự vạch trần hiện thực tàn khốc này cho ta biết. Ta hiểu ý hắn, hắn có thể cảnh báo ta trước như vậy đã là tốt lắm rồi"
Tô Vũ không cần tự mình phán đoán, Nhân Hoàng và Văn Ngọc đã dùng thái độ thành khẩn nhất để nói cho Tô Vũ biết suy nghĩ chân thật của bọn họ.
Lam Thiên không nói gì.
Tô Vũ mang theo Lam Thiên biến mất tại chỗ.
Một lát sau, hai người xuất hiện trong một tiểu giới ẩn nấp.
Tô Vũ vung tay lên, một trường hà hiện lên trước mắt, đây là ký ức trường hà, kỳ thật nó cũng là một bộ phận của thời không trường hà nhưng đặc biệt hơn.
Kỳ thật Tô Vũ chưa bao giờ đi đến tương lai, lần trước hắn chỉ bắt giữ tương lai thân trong khoảnh khắc ngay sau đó mà thôi.
Hôm nay hắn muốn chạy xa hơn để xem tương lai sẽ như thế nào, dù tương lai này chỉ là một loại suy đoán không chân thật, là một khả năng trong hàng tỉ loại khả năng.
Tô Vũ cùng Lam Thiên chui vào trường hà.
Một lát sau, một con sông lớn hiện lên.
Tô Vũ cảm nhận được rằng ký ức trường hà có điểm đặc thù, dù ở trong thời không trường hà nhưng dường như không thuộc về thời không trường hà.
Rất có thể đây là một loại năng lực của trường hà chỉ thư - đó là suy đoán! Giống như Vạn Thiên Thánh sử dụng Thông Thiên Kính suy đoán tương lai, chỉ là tương lai Vạn Thiên Thánh đoán được quá mức ngắn ngủi, hơn nữa chỉ có thể suy đoán tương lai của kê yếu.
Thượng du là quá khứ, hạ du là tương lai.
Tô Vũ không thèm để ý đến quá khứ. Quá khứ đã qua rồi, quá khứ thân có giới hạn, nhưng tương lai thân thì có khả năng vô hạn.
Giờ khắc này, Tô Vũ mang theo Lam Thiên bước lên ký ức trường hà, đi đến hạ du, sóng lớn ngập trời, mới vừa tiến vào hạ du, con sóng đã bao trùm thiên địa, con sóng càng lớn thì chứng tỏ sự tình càng lớn.
Tô Vũ đi một đoạn, một con sóng lớn hiện ra.
Tô Vũ và Lam Thiên lập tức tiến vào.
Tô Vũ thấy mình của tương lai cảm một thanh trường đao chém giết một vị cường giả...
Tô Vũ đoán rằng trong tương lai không xa, hắn sẽ chém giết Chu!
Tô Vũ nhướng mày, ta sẽ giết Chu Nhân Tổ ư?
Đây là một khả năng trong tương lai sao?
Giờ phút này, Tô Vũ ngẩng đầu nhìn lên, trong không trung có một cánh cửa khổng lồ có vẻ là Nhân Môn, đám người chém giết gần Nhân Môn, khi chiến tranh đang diễn ra kịch liệt, Nhân Môn buông xuống!
Quang ảnh chợt lóe rồi biến mất, Tô Vũ và Lam Thiên không chịu nổi lực lượng trùng kích kia, bị đẩy ra khỏi con sóng.
Lam Thiên nhìn về phía Tô Vũ: "Nhân Môn buông xuống, đại chiến bùng nổ, ngươi giết Chu!
Tô Vũ gật đâu: "Tiếp tục đi, ai biết đây là thật hay giả chứ"
Lam Thiên gật đầu, tiếp tục chui vào con sóng thứ hai.