Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3950 - Chương 3949: Trận Chiến Cuối Cùng...

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3949: Trận Chiến Cuối Cùng...
 

Trong Vũ Hoàng đại điện, mọi người đều đang tu luyện.

Gần đây mấy người Văn Ngọc đã sửa sang thiên địa, cường hóa và chải vuốt thiên địa đại đạo, muốn tiến thêm một bước, nhưng sau khi tới 36 đạo thì rất khó để tăng lên.

Võ Vương cũng vậy.

Sau vài ngày, hắn ta vẫn là 35 đạo, không tiến bộ chút nào.

Sau khi Tô Vũ vào cửa, mọi người đều mở trợn mắt, bọn họ nhanh chóng đứng dậy.

Tô Vũ trở về Nhân Cảnh vào giờ phút này e rằng là muốn động thủ.

Nhân Hoàng đứng dậy, trầm giọng hỏi: "Ngươi muốn động thủ ngay bây giờ?"

Tô Vũ khẽ gật đâu: "Thiên Địa nhị môn nói là cần một thời gian nữa mới có thể khôi phục nhưng thực tế thì ai biết thế nào. Hơn nữa, hiện tại chúng ta đều tới cực hạn, không thể tăng thêm nữa. Còn bọn họ, nếu bọn họ hoàn toàn khôi phục thì sẽ càng mạnh hơn"

Chờ đợi thêm chẳng có ích gì với phe Tô Vũ.

Giọng Tử Linh Chỉ Chủ lộ rõ vẻ trầm trọng: "Ta phải nói trước, dù bọn họ còn chưa khôi phục thì ta cũng không thể địch nổi hai người kia liên thủ"

Tử Linh Chi Chủ 39 đạo cực kỳ cường đại, nhưng dù nhị môn chưa khôi phục thì hắn ta vẫn sẽ bại khi hai kẻ đó liên kết.

Khung thấy Tô Vũ nhìn mình thì buồn bực: "Đừng nhìn ta, ta không đấu được với nhị môn đâu, đối phó với Ngục hoặc Tắc Thiên thì còn được"

Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi nói: "Ta đối phó Ngục và Chu. Cứ giao hai người này cho ta. Võ Vương đối phó Nhật Nguyệt, giết được thì cứ giết! Văn Vương, Văn Ngọc, Nhân Hoàng, ba người liên thủ đối phó Tắc Thiên và Kinh Thiên. Khung, ngươi phối hợp với Tử Lão ngăn cản nhị môn"

Mọi người khẽ biến sắc, ba người Văn Vương đều là khai thiên giả 36 đạo, nếu liên thủ thì có thể đối phó với Kinh Thiên và Tắc Thiên, tuy rằng đối phương có một người 38 đạo, một người 37 đạo thì về cơ bản vẫn có thể đánh ngang tay.

Võ Vương đối phó với 2 cường giả 32 đạo sẽ không thua.

Khung và Tử Linh Chi Chủ liên thủ ngăn cản nhị môn tuy hơi khó khăn nhưng không phải là không thể.

Còn Tô Vũ, hắn phải đối phó với hai kẻ không phải cường giả bình thường mà là hai vị khai thiên giả, hơn nữa còn có thực lực 38 đạo và 36 đạo.

Nhân Hoàng nhíu mày: "Tô Vũ, ngươi lo rằng chúng ta sẽ không thể xuống tay với Ngục sao? Ngươi..."

Tô Vũ lắc đầu: "Không phải, chỉ là ta nắm chắc phần thắng khi đối phó với Ngục và Chu hơn các ngài thôi"

Tô Vũ nhìn bọn họ, sau một lúc lâu mới nói: "Lần ra tay này có lẽ chính là trận chiến cuối cùng! Sau khi giết Ngục, chúng ta sẽ chiếm thượng phong, phải tử chiến đến cùng nhân lúc nhị môn chưa hoàn toàn khôi phục, tuyệt không lùi bước. Nếu trong chúng ta có người bị giết... Đó có thể là cuộc chiến cuối cùng!

Ta cần phải ra tay càng sớm càng tốt, nếu không, tình cảnh của chúng ta sẽ càng khó khăn"

Văn Vương nhíu mày: "Ngục liên thủ cùng Chu không yếu hơn Tắc Thiên và Kinh Thiên. Hai người bọn họ đều là khai thiên giả, có lẽ còn mạnh hơn hai kẻ kia"

Vậy một mình Tô Vũ sẽ phải đối phó với địch thủ còn cường đại hơn đối thủ của 3 người bọn họ.

Hiện tại không thể so với trước đây, thế cục lần này rất nguy hiểm.

Ngoài ra còn có rất nhiều nhân tố cần suy xét, ví dụ như Thạch có trở về hay không, Nhân Môn có buông xuống hay không, Siêu Hạng trong Nhân Môn có buông xuống sớm hay không. Bọn họ đại chiến, nếu người chết nhiều thì Nhân Môn buông xuống trước cũng là chuyện bình thường.

Tô Vũ nhìn về phía mấy người, hỏi: "Vậy thì còn lựa chọn nào khác sao?"

Có không?

Hiện tại không ra tay thì cứ chờ đợi thôi ư?

Chờ nhị môn hoàn toàn khôi phục ư?

Nhân Hoàng ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn nói: "Có lẽ ngươi đúng, nhưng chờ đến khi nhị môn khôi phục thì cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội. Nếu Nhân Môn thật sự tồn tại, khi y buông xuống, chưa chắc y sẽ đối phó với chúng ta. Có lẽ khi đó sẽ xuất hiện thế chân vạc"

Có thế lực thứ ba thì thế cục sẽ không còn ranh giới rõ ràng nữa.

Tô Vũ nhìn Nhân Hoàng, khuôn mặt lạnh lùng hiếm thấy: "Ta không muốn ký thác hy vọng lên bất cứ kẻ nào! Trong mọi trận chiến ta tham gia, ta đều khống chế thế cục trong tay mình, khi ta muốn đánh thì phải khai chiến, ta sẽ không bị động phòng thủ.

Tiến công mới là cách phòng thủ tốt nhất!

Ta tin rằng khi ta còn chưa chuẩn bị xong thì địch nhân sẽ càng không chuẩn bị xong, lúc này xuất kích thì mới có thể nhiễu loạn bước chân địch nhân!"

Hắn nhìn mấy người: "Các vị, bên ngoài hỗn độn là cái gì? Thật sự có thể chạy trốn sao? Ta không biết, ta chưa từng thử, ta cũng không muốn thử. Thiên Môn, Địa Môn vẫn luôn ở lại đây, tình nguyện chết cũng không đi... Ta cảm thấy e rằng hỗn độn cũng không phải nơi dành cho chúng ta chạy trốn đâu. E rằng chúng ta không có đường trốn!"

Nhân Hoàng nhẹ giọng nói: "Không phải không chiến, chỉ là... Tô Vũ, ngươi hãy nghĩ kĩ đi, địch nhân của chúng ta quá mạnh!"

Ngươi có thể đối phó với bọn họ không?

Tô Vũ cười: "Cứ thử xem"

Nhân Hoàng thở hắt ra: "E rằng nếu có người ngã xuống thì bọn họ sẽ không để mặc nữa, chết thêm vài người thì bọn họ sẽ chẳng còn bao nhiêu, giờ phút này ra tay... có lẽ sẽ là trận chiến cuối cùng!"

Đến lúc này rồi, nếu ra tay thì có thể đây sẽ là trận cuối.

Hơn nữa, tới lúc này thì đã dùng xong hết kịch bản rồi, sẽ không xảy ra chuyện đánh lén diệt địch như trước nữa.

Tất cả thủ đoạn, tất cả kế sách đều vô nghĩ, cuối cùng, bọn họ sẽ so tranh bằng thực lực chân chính.

Thực lực không tương xứng thì cũng không có cách nào để thay đổi.

Tô Vũ gật đầu, hắn đã chuẩn bị để chiến đến cùng.

Mấy người liếc nhau, Tử Linh Chi Chủ bỗng lên tiếng: "Tô Vũ, khi cần ra tay thì bổn tọa sẽ ra tay, cũng có thể liều mạng! Bổn tọa hợp tác với những người này là vì nể mặt Tô Vũ ngươi. Nếu không, nhị môn cũng sẽ không dám tùy tiện chọc đến ta"

Tô Vũ khẽ gật đầu, yên lặng lắng nghe xem vị này muốn nói gì.

Tử Linh Chi Chủ trầm giọng: "Ngươi vẫn luôn giúp mấy người này mạnh hơn, bổn tọa biết điều đó, bản thân Tô Vũ ngươi không cắn nuốt huyết thiên địa, ta cũng không nói gì. Nhưng bổn tọa liều chết đơn thuần là vì tình nghĩa."

Tô Vũ đã hiểu, hắn mỉm cười gật đầu: "Ta hiểu! Mọi người đều tiến bộ, còn tiền bối thì không tăng thêm chút nào. Lúc trước niết bàn cũng rất mạo hiểm, còn phải trả giá rất lớn. Có lẽ tiền bối đã nhìn ra mục đích của các hành động của ta gần đây, ta muốn cho Lam Thiên cắn nuốt trường hà, tiền bối cảm thấy ta làm vậy là không thỏa đáng đúng không?

Tử Linh Chi Chủ thở hắt ra, gật đầu: "Ngươi nói thẳng cũng tốt! Có một số việc, nếu Tô Vũ ngươi đã nguyện ý nói ra thì ta cũng hy vọng chúng ta sẽ không xảy ra mâu thuẫn"

Hắn nhìn mọi người: "Văn Ngọc, Văn Vương, Võ Vương đều do ngươi cứu ra, Nhân Hoàng cũng vậy, Khung cũng theo ngươi lấy được không ít chỗ tốt, mọi người đều có một mục tiêu, mà mục tiêu của ta là siêu thoát, là siêu việt! Ngươi cũng từng nói rằng cuộc chiến tranh nào cũng có một mục tiêu, một tín ngưỡng. Không phải là chiến vì muốn chiến"

Hắn ta đã nói rất rõ ràng, hắn hy vọng Tô Vũ có thể hiểu được. Không có Tô Vũ thì hắn ta cũng sẽ không chết, dù ở trong Thiên Môn thì cũng không có ai dám trêu chọc đến hắn.

Lần đó hắn ta bị vây công là bởi vì Tô Vũ.

Vậy nên hắn ta niết bàn rồi được Tô Vũ giúp sức thì cũng chỉ là hợp tác cùng có lợi chứ không phải một phương được lợi, hơn nữa hắn ta cũng nhiều lần xuất chiến, ngăn cản nhị môn, mỗi lần đều phải trả giá đắt.

Hiện nay, cuộc chiến cuối cùng đã sắp bắt đầu, hắn ta cần phải nói rõ ràng.

Hắn ta muốn cắn nuốt trường hà, trở thành tồn tại siêu việt hoặc có thể địch nổi Thời Gian Chi Chủ.

Nhưng gần đây Tô Vũ an bài Lam Thiên đi cắn nuốt trường hà, việc này xung đột với lợi ích của hắn ta.

Mọi người đều trầm mặc.

Khung bĩu môi: "Chẳng lẽ ngươi không tham chiến thì được lợi gì à?"

"Ngươi câm miệng!"

Tử Linh Chi Chủ lạnh lùng nói: "Bổn tọa chỉ đang nói rõ ràng tất cả, tránh khiến các ngươi cảm thấy mọi chuyện đều là đương nhiên, trên thực tế có vài thứ không phải vậy, mà là phải trả giá đại giới!

Kể cả Tô Vũ chiến vì thời đại này, đó cũng không phải điều đương nhiên phải thế, nhưng bản thân hắn nguyện ý thì ta cũng không có lời nào để nói"

Tô Vũ mỉm cười gật đầu: "Ngài nói rất đúng, không có gì là đương nhiên cả! Tranh thủ ích lợi cho chính mình cũng là điều nên làm"

Bình Luận (0)
Comment