Tô Vũ suy xét một hồi rồi nói: "Nhị môn cũng là khai thiên giả, nếu ta đánh chết bọn họ, thiên địa thuộc về ngài. Nếu không giết được bọn họ, ta bị giết thì ta sẽ nghĩ cách giao thiên địa cho ngài cắn nuốt trước khi chết. Còn thời không trường hà... E rằng khi tam môn đều xuất hiện thì mới có khả năng áp súc nó và cắn nuốt, nhưng việc này không đơn giản"
Tô Vũ trầm giọng: "Trong trường hà chắc chắn có lực lượng mạnh mẽ ngăn cần kẻ khác cắn nuốt, nếu ngài có thể đối phó thì được thôi, ta không ngăn cản. Nếu ngài không đối phó được thì ta sẽ nghĩ cách"
Tô Vũ cười nói: "Ta nhận lời sẽ giao cho ngài một thiên địa của nhị môn, tiền đề là giết được bọn họ. Giết được Chu hoặc Ngục Vương thì ít nhất sẽ cho ngài một đạo, tiền đề cũng là có thể giết! Còn Nhân Hoàng.."
Nhân Hoàng mở miệng: "Chúng ta không cần gì cả, chúng ta chỉ muốn thắng!"
Tô Vũ mỉm cười: "Ta cũng hy vọng có thể thắng. Nếu không thể... Vậy khi ta chết trận, các vị muốn chạy thì chạy, muốn đi thì đi. Còn có thể rời khỏi hay không thì ta không chắc"
Sau khi suy xét, Tô Vũ lại nói: "Có lẽ vẫn còn biện pháp khác. Nếu cuối cùng ta chết mà các vị còn sống... Ta sẽ nghĩ cách phong ấn thời đại này, có lẽ sẽ cứu văn được một đường sinh cơ cho các vị.
Thật ra ta không muốn phong ấn thời đại này, nhưng nếu ta thật sự không thể thắng, mà các ngài còn sống... Ta không muốn diệt thế, liều đến mức cá chết lưới rách. Ta sẽ cho chư vị một cơ hội, ta sẽ phong ấn thời đại này, tranh thủ cho các ngài một vài năm"
Văn Ngọc khẽ nhíu mày: "Tô Vũ, chúng ta không có ý như vậy. Chúng ta chưa bao giờ muốn trốn, chẳng lẽ đã ở cùng nhau một thời gian mà ngươi không có chút tín nhiệm nào sao?"
"Cót?
Tô Vũ gật đâu: "Nếu không tin thì đã không hợp tác! Ta chỉ đang cho mọi người biết những gì ta có thể làm thôi, có lẽ vẫn còn cơ hội, hy vọng liên minh của chúng ta không tan rã. Các ngài nói rất đúng, có lẽ chỉ có chúng ta không thể buông bỏ thời đại này, còn các ngài thì có thể làm vậy. Giờ nói thẳng thì tốt hơn đến lúc khai chiến mới nói rõ. Ta hy vọng liên minh của chúng ta bền vững hơn đối phương. Nếu không, kẻ xui Xẻo sẽ là ta!"
Mọi người liếc nhau, không ai nói gì.
Tô Vũ cười hỏi: "Chư vị còn gì muốn nói không? Không thì đi thôi"
Mấy người im lặng bay đi, phương hướng là ngoài Nhân Cảnh.
Cùng lúc đó.
Khu vực Địa Môn.
Thiên Môn hóa thành lão nhân, Địa Môn hóa thành tráng hán.
Giờ phút này, hai người đột nhiên mở mắt.
Từ trong Nhân Cảnh bên dưới bỗng hiện ra vài đạo thân ảnh.
Mấy người Tắc Thiên cũng phát hiện, tất cả đều biến sắc, Tắc Thiên trầm giọng nói:
"Quả nhiên là Tô Vũ! Hắn sẽ không chờ đến lúc đó mới ra tay, gia hỏa này muốn khai chiến rồi"
Từng đạo khí tức tung hoành thiên địa.
Trong thiên địa, tán tu, cường giả vạn tộc đều lặng lẽ biến mất.
Vạn giới yên tĩnh không tiếng động.
Đại chiến lại sắp xảy ra ư?
Thiên Môn đứng dậy, gương mặt hiển từ nhìn phương xa, thanh âm lọ vẻ tang Thương:
"Tô Vũ, Tinh Vũ, mục tiêu của tất cả chúng ta đều là vạn giới trường tôn, hắc ám tiêu tán, an tâm tu đạo... Vốn cùng căn nguyên, sao phải tương tàn?"
Ánh mắt gã thanh triệt: "Năm đó, Thời Gian Chi Chủ sáng lập thiên địa, tạo ra một vùng quang minh trong hỗn độn tối tăm. Chúng ta chém giết nhiều năm trong hỗn độn, hỗn độn không có trật tự. Năm đó, chúng ta lựa chọn tiến vào vạn giới là vì trật tự, thái bình và an tường.
Từ thời đại khai thiên, chúng ta đã hy vọng thời đại này trường tỏn, thế giới quang minh bất diệt, nếu không thì đã chẳng cần tiến vào vạn giới, trở thành một phần tử ở đây, cắm rễ tại đây, sáng lập tộc đàn...
Năm xưa, ta chính là người đã đặt tên Nhân tộc"
Thiên Môn thở dài: "Trước đó không có khái niệm Nhân tộc. Ở thời kỳ, sinh linh ăn tươi nuốt sống, vô cùng hỗn loạn, rất nhiều thứ là do chúng ta truyền thừa lại qua nhiều thế hệ. Công pháp cũ vô dụng, chúng ta đã tạo ra công pháp mới. Binh khí cũ không thể dùng, chúng ta đã biến xương cốt gậy gộc thành đao Thương kiếm kích..."
Tô Vũ lên tiếng ngắt lời gã, thanh âm không lớn nhưng lại truyền khắp thiên địa: "Nếu vậy thì xin Thủy Tổ Nhân tộc đánh chết Tắc Thiên và Kinh Thiên của Nhân Môn. Bọn họ là nguồn gốc của hắc ám loạn lạc. Nếu Thủy Tổ Nhân tộc đã biết điều này thì tại sao lại hợp tác cùng bọn họ? Chẳng lẽ chúng ta không quan trọng bằng bọn họ? Không cường đại bằng bọn họ ư?
Chỉ cần Thủy Tổ đánh chết bọn họ, để ta giết chết phản đỏ Ngục, còn Chu... Nếu Thủy Tổ không muốn thì ta có thể không giết, chúng ta sẽ cùng lão tổ tông ngăn cản Nhân Môn, chống lại ngoại địch"
Tô Vũ không cần biết lời Thiên Môn nói là thật hay giả, mặc kệ là chân tình thực lòng hay hư tình giả ý. Nếu gã giết mấy tên kia thì Tô Vũ thật sự có thể không khai chiến.
Dù sao hắn cũng không vội!
Thiên Môn than nhẹ: "Liên thủ đối phó Nhân Môn không phải càng tốt hơn sao?"
Tô Vũ cười: "Không tốt! Ta không thích hợp tác cùng địch nhân"
Địa Môn cũng lên tiếng: "Tô Vũ, ngươi cảm thấy mình sẽ thắng ư?"
"Không hê!"
Tô Vũ lắc đầu cười nói: "Nhị môn cường đại như thế, thậm chí hai vị đã khôi phục rồi nhưng lại giấu giếm, Tô Vũ ta có tài đức gì mà có thể địch nổi nhị môn? Tuy biết là không thể nhưng Tô Vũ ta vẫn muốn thử một lần.
Tô Vũ không biết hai vị nghĩ gì, nhưng ta biết hai vị đều không muốn chết, thậm chí muốn trở thành người thắng, trở thành Thời Gian Chi Chủ tiếp theo, vậy thì phải xem ai may ai rủi. Kê nào ra tay trước thì đương nhiên sẽ được chú ý hơn rồi"
Trong lúc nói chuyện, phe Tô Vũ đã tới gần.
Khí tức cường đại rung chuyển thiên địa.
Tô Vũ đứng đầu, những người khác đứng hai bên.
Giờ phút này trông Tô Vũ như một vị Thánh Phật được hào quang bao phủ, ánh hào quang chiếu rọi hư không.
Tô Vũ cất tiếng: "Nhân Môn là hắc ám, Thiên Môn là quang minh! Khoảng thời gian qua, thiên địa tối tăm, trước kia vạn giới tỏa sáng là nhờ có Thiên Môn chiếu rọi, hóa thành trời của thiên địa, vì sao hiện tại lão tổ tông không soi sáng vạn giới nữa?"
Vạn giới có nhật nguyệt!
Nhật nguyệt đến từ hai bờ trường hà, chỉ có thể nhìn chứ không thể bắt lấy.
Nhật là Thiên Môn, Thiên Môn chiếu rọi muôn đời, soi sáng vạn giới.
Nguyệt là Nhân Môn, là bóng tối bao phủ thiên địa.
Nhật Nguyệt luân chuyển mới là vạn giới.
Tô Vũ không biết Nhật Nguyệt vạn giới trước khai thiên là cái gì, cũng không quan tâm, hắn chỉ muốn xác nhận những lời vị Thủy Tổ này đã nói.
Thiên Môn rất ít ra tay, gần như chưa từng động thủ.
Kỳ thật Tô Vũ không rõ đạo của gã rốt cuộc là cái gì.
Còn đạo của Địa Môn thì Tô Vũ đã biết đó là ma diễm, là hỏa diễm chi đạo, nó rất cường đại.
Nhưng đến bây giờ Tô Vũ vẫn chưa thăm dò rõ ràng về Thiên Môn, rốt cuộc trung tâm thiên địa của gã là đạo gì?
Tô Vũ lại nói: "Lão tổ tông soi sáng vạn giới không đơn giản chỉ là để chiếu sáng thiên địa đúng không? Bao nhiêu năm trôi qua, lão tổ tông không chuẩn bị chút nào ư? Mọi người đều nói Thiên Môn mạnh nhất, vậy rốt cuộc là thời đại khai thiên mạnh nhất hay là lão tổ tông mạnh nhất?"
Tô Vũ tươi cười đề nghị: "Ngài hãy triển lộ một chút thủ đoạn cho người đời sau như chúng ta được chiêm ngưỡng đi, nếu ngài thật sự lợi hại thì Tô Vũ ta không phải là không thể đầu hàng!"
Thiên Môn than nhẹ một tiếng, sau đó gã bật cười: "Tên nhóc nhà ngươi ăn nói giỏi lắm"
Giờ khắc này, thiên địa bừng sáng.
Một thiên địa hình tròn hiện ra, nó tỏa sáng như vẳng thái dương soi sáng thiên địa, bóng tối bị xua tan, quang minh bao phủ thiên địa, không còn màn đêm âm lãnh.
Có thể thấy trong trong thiên địa có một cánh cửa mơ hồ, dường như cánh cửa đó nối với một đầu của thời không trường hà, một đầu khác thì chìm trong hắc ám.
Thiên địa này rất đặc biệt.
Lực lượng cường đại càn quét tứ phương, Thiên Môn bình tĩnh lên tiếng: "Tô Vũ, ta chỉ không muốn tạo sát nghiệt, các ngươi đều là Nhân tộc, là tương lai của Nhân tộc và vạn giới! Sao phải ép buộc đến cùng như vậy?"
Tô Vũ thở dài: "Ép buộc ư? Lão tổ tông, vì sao các ngươi luôn thích nói mình đáng Thương như vậy? Thôi được rồi, các ngươi đáng Thương, ta là người xấu, được chưa?"
Tô Vũ nở nụ cười: "Hôm nay ta sẽ ép buộc ngài lần cuối! Mời lão tổ tông quy thiên, cho chúng ta một chút cơ hội"
Tô Vũ cười to hét lên: "Vạn giới vạn tộc mời chư vị lão tổ tông quy thiên!"
"Mời lão tổ tông quy thiên!"
Tiếng hô vang vọng thiên địa.
Chư vị lão tổ hãy quy thiên đi!
Tô Vũ tươi cười xán lạn.
Giờ khắc này, bọn họ đã đến nơi từng là thượng giới, đứng trước mặt Địa Môn.
Lúc này, phe Địa Môn đã tụ lại, bọn họ nhìn đám người đối diện, sắc mặt ngưng trọng.
Chu nhìn về phía Tô Vũ, nhẹ giọng nói: "Xem ra thực lực các ngươi đều tiến bộ không ít, quả nhiên Tắc Thiên nói đúng, mấy ngày không gặp, các ngươi đều sẽ mạnh lên, thật đáng sợ!"
Chu mỉm cười: "Tô Vũ, trước khi khai chiến, ngươi có dám chơi một trò chơi nhỏ không?"
Tô Vũ cười đáp: "Nhân Tổ tiền bối muốn chơi trò gì? Nói thử xem! Để ta xem có nên chơi cùng các ngươi hay không?"