Pháp đạo của Ngục đang sụp đổ.
Nàng hoài nghi bản thân, phủ định chính mình.
Vạn giới không ủng hộ, tất cả mọi người đều không đồng tình, minh hữu không duy trì, huynh đệ kết bái đoạn tuyệt, trong toàn bộ vạn giới, trong tất cả các thời đại, không có kẻ nào chấp nhận đạo của nàng.
Ngay cả thiên địa cũng phủ định đạo của nàng.
Lúc này Tô Vũ rất bình tĩnh, thấy đại đạo của Ngục đã hỏng hoàn toàn, không thể xoay chuyển, Tô Vũ bình thản lên tiếng: "Không phải là pháp đạo của ngươi không có chút ưu điểm nào"
Ánh mắt Ngục Vương sáng ngời.
Nhưng ngay sau đó Tô Vũ lại hờ hững nói: "Người nắm luật phải kiểm chế bản thân trước, ngươi không hiểu đạo lý này thì sao có thể chế định pháp quy pháp sách? Người lập pháp lại tự mình mắc tội, chủ động phạm pháp thì sao có thể được vạn linh vạn giới tán đồng?"
"Quy củ rất quan trọng! Vạn giới không có quy cũ thì đã rối loạn từ lâu rồi. Õ bất cứ nơi đâu, nếu không có quy củ trật tự thì chắc chắn sẽ rồi loạn! Ngươi muốn dùng pháp trị thiên vốn không sai. Cái sai ở đây là ngươi không hiểu, ngươi không phải người. Tuy ngươi mang hình người nhưng từ nhỏ đã bị bồi dưỡng thành con rối. Nếu ngươi là con rối thuần túy thì không sao, cứ đi theo pháp đạo là được, vậy thì ngươi sẽ không sai"
"Nhưng ngươi không thật sự là con rối, ngươi vẫn là người, có tư tâm tư tình.."
Tô Vũ lắc đầu, thở dài một tiếng: "Ngục, người như ngươi không thể chế định ra pháp quy hoàn thiện, cái ngươi gọi là pháp quy là thứ mà mọi người dạy cho ngươi, chính bản thân ngươi còn thường xuyên tự mình phủ định nó, hoài nghi nó thì sao có thể tạo ra pháp quy công bằng công chính?
Là người lập pháp mà bản thân còn không hiểu pháp thì ngươi có thể chế định ra pháp quy hợp lý ư?"
Đại đạo của Ngục sụp đổ không hoàn toàn là do Tô Vũ, còn một nguyên nhân khác nữa là đạo của nàng vốn đã có mâu thuẫn xung đột.
Nếu Ngục thật sự vô tình vô đạo thì tốt, nhưng vấn đề là nàng không phải người như Vậy.
Chuyện liên quan đến thân nhân, nàng ích kỷ.
Chuyện liên quan đến người ngoài, nàng lựa chọn công chính vô tư, đây chính là điểm mâu thuẫn lớn nhất.
Thiên đạo vô tình!
Nàng chế định pháp quy mà bản thân lại không tuân thủ thì pháp quy còn ý nghĩa gì nữa?
Nàng và người nhà không tuân thủ cũng không sao, chỉ cần nàng có thực lực đứng đầu thiên hạ, nhưng Ngục không có, nàng chỉ có tu tưởng mà thôi.
Kỳ thật cuộc đời của Ngục rất thất bại.
Nàng gặp được rất nhiều người thật sự tốt với nàng nhưng nàng không quý trọng.
Đám người Nhân Hoàng và Văn Vương giúp nàng rất nhiều, che giấu tội danh cho nàng, nàng không cảm kích thì thôi, lại còn cảm thấy bọn họ làm việc trái thiên tư pháp luật.
Viêm Hỏa cam tâm bị nàng lợi dụng, cam tâm chịu chết, nàng cũng không cảm kích, chỉ cảm thấy lão là kẻ ngốc.
Chi mạch Thánh tộc ở vạn giới vì nàng mà hãm hại Nhân tộc, ẩn núp 10 vạn năm, trung thành và tận tâm với nàng, nhưng nàng chỉ cảm thấy những người này quá yếu, quá vô dụng, có chút việc nhỏ mà cũng không thể hoàn thành.
Nàng ra khỏi Địa Môn nhưng chưa từng quan tâm đến kết cục của Thánh tộc, không tìm kiếm tộc nhân Thánh tộc còn sống sót, nàng thờ ơ nhưng tự cho là pháp đạo công chính, thực chất tất cả đều là chó má.
Chu - cha nàng - cũng là người ích kỷ vụ lợi. Ông ta truyền thừa Cự Nhân tộc sau đó mặc kệ chẳng quan tâm, mà Cự Nhân tộc vẫn tưởng nhớ ông ta vô số năm tháng, Lôi Thiên Tôn của Cự Nhân tộc cam tâm chịu chết bởi vì Bách Chiến có huyết mạch Nhân Tổ, nhưng Chu cũng mặc kệ không hồi.
Cả gia đình nàng đều chỉ coi trọng hiệu quả và lợi ích.
Cái gọi là đối kháng Nhân Môn cũng chỉ khẩu hiệu hào nhoáng bên ngoài mà thôi.
Có rất nhiều người như vậy, Tô Vũ cũng vậy, nhưng ít nhất Tô Vũ còn biết tri ân báo đáp, hắn không thèm để ý đến người xa lạ, nhưng với người của hắn thì hắn sẽ dùng hết khả năng đối xử công bằng và báo ân.
Có thể làm được đến vậy là đủ rồi.
Tô Vũ sẽ không dùng tiêu chuẩn thánh nhân để ép buộc chính mình, hắn làm theo bản tâm, ngươi giúp ta thì ta sẽ giúp ngươi, ngươi yêu ta thì ta cũng yêu ngươi, ngươi đối xử tốt với ta, ta liền đối xử tốt với ngươi...
Vì vậy Tô Vũ mới đạt được nhân tâm, mọi người theo hắn chiến đấu.
Mọi người đều biết Tô Vũ không phải thánh nhân!
Hắn ích kỷ, tàn nhẫn độc ác, miệng lưỡi độc địa, lòng đa nghỉ rất nặng...
Nhưng Tô Vũ cũng có mị lực.
Còn Ngục thì chút mị lực cuối cùng cũng bị nàng vứt bỏ, nếu nàng thật sự công bằng công chính thì nhất định sẽ có người nguyện ý đi theo nàng.
Giờ khắc này Ngục đã gần sụp đổ hoàn toàn, nàng mờ mịt nhìn tứ phương rồi bỗng nhiên bật cười tự giễu.
"Hình như ta sống uổng một đời rồi, khi ta chết, trong thiên địa này cũng sẽ không lưu lại ấn ký của ta... Ta chết như một con rối... mà ta vốn là con rối mà, đúng không?"
Nàng nhìn về phía cây trúc do thiên địa đại đạo của Chu hóa thành, lẩm bẩm nói: "Ta chỉ có huyết nhục và linh hồn của con người, ta chưa bao giờ được sống như con người âm"
cải Nàng nhìn mấy người Nhân Hoàng, bọn họ không nhìn nàng.
Nỗi thất vọng và phẫn nộ tột cùng khiến bọn họ không muốn nhìn Ngục.
Môi Ngục run rẩy, muốn nói vài câu gì đó nhưng không mở miệng nổi.
Kết quả cuối cùng chỉ là công đã tràng.
Tất cả mục tiêu và mộng tưởng đều do Chu cưỡng ép nàng nhận lấy, nội tâm nàng trống rỗng mờ mịt, có lẽ chính bản thân nàng cũng không biết mình đang theo đuổi cái gì.
Thời khắc cuối cùng, nàng khôi phục về thanh lãnh, nhìn Tô Vũ nhẹ giọng hỏi: "Tô Vũ, mục tiêu của ngươi là gì?"
"Ngủ một giấc"
Ngục không hiểu, cái gì?
Tô Vũ bình thản giải thích: "Đánh xong một trận thì ngủ một giấc không được à? Lão tử chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, không có ai quấy rầy lão tử. Không cần lo vạn giới tồn tại hay diệt vong, không cần biết thiên địa sụp đổ hay nguyên vẹn. Thế giới này vẫn tiếp tục vận chuyển! Dù bị Nhân Môn hay kẻ khác khống chế thì nó vẫn là thế giới này, bọn họ sẽ không diệt sạch vạn vật, dù vạn tộc chết hết thì vẫn sẽ xuất hiện lần nữa.
Đây là thiên địa!"
Ngủ một giấc ư? !
Thật nực cười!
Ngục muốn cười nhưng lại phát hiện mình không cười được, hắn chỉ muốn ngủ một giấc thôi sao?
Câu trả lời của Tô Vũ nghe như một trò đùa nhưng lại vô cùng chân thật, không có nhiều mộng tưởng như nàng, hắn chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon mà thôi.
Hắn giết chóc vô số người chỉ bởi vì những người này không cho hắn ngủ!
Thật châm chọc!
Tô Vũ mang theo đám cường giả giết chóc tứ phương, tiêu diệt vô số người mà mộng tưởng của hắn chỉ đơn giản như thế.
Thậm chí Ngục nghĩ rằng, nếu Tô Vũ được ngủ một giấc, mọi người không quấy rây hắn, không trêu chọc hắn thì hắn sẽ xuất hiện trên chiến trường này sao?
Có lẽ là không...
"Mộng tưởng đơn giản..."
Sau một tiếng nỉ non, thân thể Ngục tan nát, đại đạo hủy diệt, thiên địa sụp đổ.
Đại lượng lực lượng quy tắc tiêu tán tứ phương.
Ngục đã chết!