Ngục đã chết!
Tô Vũ không đồng tình chút nào, hắn đưa tay lên, Nhân Chủ Ấn hiện ra, xiểng xích và thước vẫn chưa biến mất, chúng bị hắn nạp vào Nhân Chủ Ấn, cả đoạn gậy trúc còn lại của Nhân Tổ cũng bị hắn thu vào trong túi.
Lam Thiên hiện lên, y nhìn Tô Vũ và bật cười.
Tô Vũ cũng cười hắc hắc.
Tiếng cười của hai người truyền khắp thiên địa.
Mọi người đều ngẩn ra.
Lam Thiên cười lớn: "Tô Vũ, ta còn chưa nói hết đâu, mới nói vài câu mà nàng đã tự chết. Thảm thật, đáng lẽ sau đó còn rất nhiều tội danh của ngươi, nếu nàng kiên trì thêm một hỏi thì ngươi sẽ xui xẻo đấy"
Tô Vũ vẫn cười: "Ta làm gì có tội gì, ta còn đang không hiểu sao nàng lại tin đấy, dù sao cũng có người xen vào, sao lại không có chút thiên vị nào được? Ngươi hồi gì nàng cũng nhận cả!"
Giờ khắc này, Tắc Thiên không nhịn được chửi ầm lên: "Tô Vũ, các ngươi ác độc hơn chúng ta nhiều!
Súc sinh!
Hiển nhiên Tô Vũ và Lam Thiên đã hợp tác diễn vở kịch này, có lẽ việc Tô Vũ đưa thiên địa ra công thẩm không phải giả nhưng nhất định là có vấn đề, hình như Lam Thiên có thể khống chế một phần phán quyết.
Ngục đã chết, vì ngu xuẩn nên mới chết.
Tô Vũ nói rất đúng, có người tham dự thì thiên đạo sẽ không công bằng. Bất cứ vấn đề gì có con người ảnh hưởng thì sẽ không có công bằng công chính tuyệt đối.
Chắc chắn Lam Thiên đã áp chế phần phán quyết thẩm vấn Tô Vũ.
Giờ phút này, cả Lam Thiên và Tô Vũ đều nở nụ cười càn rỡ ác độc.
Ta tính kế thì sao? Giết chết được Chu và Ngục là chúng ta đã thành công rồi!
Đám khốn kiếp, các ngươi có phẫn nộ không? Có buồn bực không?
Tô Vũ khinh miệt lên tiếng: "Thì sao? Tại sao các ngươi được phép tính kế ta mà ta không được phép phản kích? Tại sao người tốt phải chịu ủy khuất còn người xấu chỉ cân đền tội, thậm chí không đền tội cũng được? Người tốt thì không thể ác độc? Không thể ăn miếng trả miếng ư?"
Tô Vũ cười lớn: "Ta muốn dùng thủ đoạn ác độc đối phó với các ngươi. Còn muốn khiến các ngươi khó chịu, nghẹn khuất, phẫn hận, thậm chí là oán độc!"
Tô Vũ cười lạnh.
Tại sao các ngươi có thể tính kế chúng ta mà ta không thể tiễn các ngươi xuống địa ngục?
Ta muốn các ngươi khó chịu, nghẹn khuất đến chết thế đấy!
Giờ phút này, Tắc Thiên và những kẻ khác đều muốn nổi điên mắng người.
Rốt cuộc ai mới là người xấu? Khó có thể đưa ra đáp án chính xác cho câu hỏi này.
Lúc này sinh linh vạn giới cũng run bần bật, ở trong mắt bọn họ, Tô Vũ là người tốt.
Nhưng bản thân Nhân tộc cũng không dám nói rằng Tô Vũ là người lương thiện.
Bọn họ không có mặt mũi để nói điều đó.
Những lời Lam Thiên và Tô Vũ nói ban nãy đã chứng minh rằng cuộc phán quyết vừa rồi có vấn đề.
Nhưng Tô Vũ vẫn bình thản, tỏ vẻ không sao cả.
Lam Thiên biến mất, y chui vào trong thiên địa đổ nát, y muốn cắn nuốt ý chí thiên địa để cường hóa ý chí chính mình.
Tô Vũ thong thả ung dung tróc đại đạo trong thiên địa của Ngục Vương.
Thất tình lục dục đạo có tác dụng rất lớn đối với Vạn Thiên Thánh.
Giờ phút này, phe Tô Vũ hoàn toàn chiếm cứ thượng phong, 4 vị cường giả liên thủ hoàn toàn áp đảo Tắc Thiên và Kinh Thiên.
Tuy Khung và Tử Linh Chi Chủ đang ở hạ phong nhưng hiện giờ Tô Vũ không có đối thủ.
Nếu tiếp tục như thế thì phe Tô Vũ chắc chắn sẽ thắng, nhưng hắn biết hiện tại mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Tạm thời không nên kích thích Thiên Địa nhị môn, Tô Vũ sẽ không tham chiến vào lúc này. Hắn tin rằng nếu bây giờ mình tham chiến thì có thể nhị môn sẽ lập tức bộc phát ra lực lượng 40 đạo.
Tô Vũ không vội.
Sao phải kích thích bọn họ làm gì?
Còn cả Tắc Thiên và Kinh Thiên nữa. 2 kẻ này dám hợp tác cùng bọn họ, Tô Vũ không tin bọn người kia không chuẩn bị hậu chiêu nào, nhưng dù Ngục Vương và Chu đã chết thì những người này vẫn không bùng nổ.
Hiển nhiên hậu chiêu của bọn họ không đơn giản, có lẽ sẽ phải trả giá lớn.
Vậy nên Tô Vũ không muốn kích thích bọn họ.
Kéo dài thời gian chưa chắc đã là chuyện xấu.
Giờ phút này, Khung không nhịn được rống giận: "Tô Vũ, ngươi đã nói là sẽ giao thiên địa đại đạo cho ta, mau đưa tới đây.."
Ông ta sắp không chịu nổi nữa rồi.
Gia hỏa Tô Vũ này còn đang đứng im ở kia làm gì vậy?
Vì ngươi mà ta đã từ bỏ việc đi tìm Thương đấy!
Người huynh đệ đáng thương của ta sắp đi đời rồi. Bởi vì Ngục Vương ngã xuống, Nhân Môn đã tới rất gần vạn giới.
"Tô Vũ, giao thiên địa đại đạo cho ta, ngươi ngăn cản Thiên Môn để ta đi lấy Thương..."
Tô Vũ thở dài: "Ngươi tin à? Cho rằng Thương ở bên kia thật ư? Nghĩ cái gì vậy?"
Tô Vũ thong thả ung dung tróc thất tình lục dục đạo: "Bọn họ lừa ngươi đấy, ngươi nghĩ bọn họ cam lòng để Thương ở đó cho ngươi ư? Đừng đùa! Ngươi không biết là kiếm khí dễ ngụy trang lắm ư? Ngươi quên việc Khai Thiên Kiếm từng nằm trong tay Hồng Thiên và Nhân Môn sao. Muốn ngụy trang kiếm khí quá đơn giản, Khung, thông minh hơn tí đi, ta cứ tưởng rằng ngươi nhìn thấu cái bẫy của bọn họ, hóa ra là ngươi không biết à?"
Khung không hé răng...
Tô Vũ cảm khái: "Đúng là chân ái! Ta tưởng ngươi biết, hóa ra ngươi lại không biết, đã không biết mà vẫn còn giúp ta. Đây mới là chân ái! Ngươi đã bị nhân cách đầy mị lực của ta bắt làm tù binh rồi!"
Hắn nói nữa đùa nữa thật.
Khung thật sự không nhìn thấu cái bẫy này ư?
Tuy chỉ là suy đoán nhưng Tô Vũ chắc chắn đến hơn 90% là đám người kia nói dối, hắn không tỉn.
Việc Khung từ bỏ cơ hội lần này là một quyết định nằm ngoài dự đoán của hắn, hắn hơi cảm động. Người này đã bị mị lực của ta chinh phục, quả nhiên làm người thì phải sống như ta mới tốt.
Giờ phút này, Khung không rên tiếng nào, trong lòng điên cuồng mắng chửi.
Tô Vũ, người đừng khiến mọi người ghê tởm!
Nhìn thấu cái gì? Kiếm khí mà ta cảm ứng được chẳng lẽ không phải Thương ư?
Nếu thế...
Ông ta không biết nên nói gì.
Nếu nói mình xem thấu kế hoạch của bọn họ thì có hơi ngượng ngùng, nếu nói là không biết thì... má nó, mất mặt kiếm quá. Thôi, coi như vừa rồi ta không nói gì cả.
Ông ta trầm mặc điên cuồng xuất kiếm, kiếm khí trùng kích thiên địa.
Thiên Địa nhị môn hơi thất thần, bọn họ nhìn về phía Tô Vũ, sắc mặt biến ảo.
Tắc Thiên nói đúng, có Tô Vũ ở đây thì sẽ có biến cố.
Trong một lát ngắn ngủi mà Ngục Vương và Nhân Tổ đã chết, Nhật và Nguyệt cũng đã chết.
Dù Tô Vũ bị cướp mất khí vận thì hình như vẫn không chịu ảnh hưởng gì.
Giờ phút này, bọn họ đang nghĩ nếu Tô Vũ tham chiến thì bọn họ nên ứng đối như thế nào?
Lúc này, Tô Vũ bỗng nhiên bay đi.
Mọi người cả kinh.
Tô Vũ đi đâu vậy?
Nhân Hoàng không nhịn được hỏi: "Ngươi đi đâu?"
"Giết người!"