Lúc này Tô Vũ còn đang tiếp tục giết chóc.
Ngay sau đó, hình như hắn cảm thấy tốc độ giết người quá chậm, hắn cười một tiếng, các đại đạo hóa thành một đám Tô Vũ, Văn Minh Chí hiện lên, hắn lật các trang, một đám Tô Vũ xuất hiện lao đến bốn phương tám hướng.
Thanh âm giết chóc vang khắp thiên địa.
Tiếng la, tiếng khóc thẳm thiết, tiếng xin tha...
Sinh linh trong các giới ở vạn giới run bần bật.
Ở nơi cường giả các tộc hội tụ, đám cường giả vạn tộc thấy một màn như vậy thì đều lộ vẻ tuyệt vọng.
Tô Vũ mạnh như vậy, bọn họ có thể báo thù không?
Bọn họ dám báo thù sao?
Ma Đa Na trầm mặc đứng trước đám người.
Báo thủ ư?
Không, không thể báo thù!
Điều duy nhất gã có thể làm chính là ngăn cản vạn tộc, không cho bọn họ khiêu khích Tô Vũ khi hắn còn tồn tại.
Tô Vũ thật sự quá tàn nhẫn.
Tất cả mọi người đều sợ tam môn, sợ thượng giới, sợ vạn tộc... Nhưng Tô Vũ lại tàn sát đến khi vạn tộc tan tác, hiện này còn khiến cả tam môn đều tuyệt vọng.
Rốt cuộc là kẻ nào sẽ mang hủy diệt, mang diệt vong đến vạn giới?
Thời đại tận thế không diệt được tam môn.
Phệ Hoàng không thể, chủ nhân cấm địa không thể, Nhân Môn cũng không...
Nhưng Tô Vũ làm được, hắn mới là kẻ chân chính diệt thết Hồi lâu sau, Ma Đa Na than nhẹ: "Nếu Nhân Môn thật sự tồn tại thì cũng sẽ sợ hắn. So ma tính, có lẽ Nhân Môn còn không bằng hắn, nhiều năm bức ép của vạn tộc và tam môn đã tạo ra một vị ma chân chính"
Nhân Môn có thể ác độc tàn nhân hơn Tô Vũ không?
Nực cười!
Nếu đã không sợ Tô Vũ thì sao phải sợ Nhân Môn?
Dù Nhân Môn mạnh hơn Tô Vũ nhưng Ma Đa Na cảm thấy kẻ đó không đáng sợ bằng Tô Vũ.
"Tô Vũ, ta nguyền rủa ngươi!"
Tô Vũ bật cười: "Cứ nguyền đi, nếu ngươi không làm được thì ngươi không phải người, làm quỷ thì cũng là kẻ tư lợi bội ước, thực ra ta cũng hy vọng các ngươi có thể nguyền chết ta!"
Ma Đa Na vô cùng chua xót, nhẹ giọng nói: "Nghe thấy chưa?"
Cái gọi là nguyền rủa, sự phẫn hận oán độc của kê địch chẳng đáng một đồng trong mắt Tô Vũ.
Có lão nhân thê lương lên tiếng: "Ma Quân, thật sự không có biện pháp đối phó với hắn sao?"
Ma Đa Na lắc đầu thở dài: "Đừng nghĩ tới chuyện đối phó hắn, hiện giờ hắn là người che chở chúng ta"
Oanh!
Mới vừa dứt lời, lão nhân vừa lên tiếng đã nổ tan xác.
Giọng Tô Vũ từ phương xa truyền đến: "Có hận thì người thông minh sẽ giữ trong lòng, đã là kẻ yếu mà còn nói ra miệng thì chính là chán sống!"
Toàn trường an tĩnh.
Ma Đa Na than nhẹ một tiếng, gã nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, khom người nói:
"Ta đã biết, ta sẽ quản giáo"
Tô Vũ không đáp lời, dường như hắn không thèm để ý.
Phía sau Ma Đa Na, vô số người uất nghẹn, phẫn hận nhưng không dám mở miệng nói lung tung nữa. Đám thủ lĩnh của bọn họ đã trả giá, nếu bọn họ tự chôn vùi tính mạng bản thân thì sự hi sinh của những người kia sẽ trở thành vô nghĩa.
Giờ khắc này, ma diễm ngập trời.
Ma - là Tô Vũ!
Tiếng chém giết dần dần biến mất.
Vạn giới an tĩnh, máu chảy thành sông, xương máu thịt nát vương vãi khắp nơi.
Tất cả tán tu, cổ thú trong vạn giới đã bị Tô Vũ tàn sát sạch sẽ.
Mấy ngàn Tô Vũ hội hợp làm một.
Tiếng cười của Tô Vũ truyền khắp thiên địa: "Chạy nhanh đi, ta lười đuổi giết đến hư không vô tận, mà chắc cũng chẳng còn bao nhiêu kẻ chạy thoát, còn đến 1000 không?"
Vạn giới không tiếng động.
Giờ khắc này, ma diễm quá thịnh, không ai dám hé răng.
Đám cường giả chạy thoát tới hư không vô tận vẫn còn sợ hãi, cảm thấy may mắn vì sống sót sau tai nạn, bọn họ thở đốc kịch liệt, xụi lơ trong hư không.
Cổ thú và tán tu ở gần nhau nhưng không kẻ nào dám hé răng, cũng không ai dám ra tay giết chóc.
Bởi vì ma đầu vẫn còn ở kia!
Có người nhỏ giọng ai oán tuyệt vọng: "Sao phải chọc đến hắn chứ? !"
Kê này đang nói đến Thiên Môn và Địa Môn, sao bọn họ lại chọc đến kê điên này?
Bao nhiêu người đã chết rồi?
Bọn họ không biết, bọn họ chỉ biết rằng thật sự không đến một ngàn cổ thú và tán tu còn sống sót.
Chắc chỉ có mình Tô Vũ mới có thể khiến đám cường giả tự cho mình là kê diệt thế sợ hãi đến mức này, thậm chí hối hận vì đã thoát ra.
Lúc này, Tô Vũ khiêng đao nhàn nhã bước trong hư không tiến đến chiến trường.
Hắn cười hỏi: "Sao Nhân Môn còn chưa buông xuống? Ta sốt ruột lắm rồi. Ta giết nhiều gia hỏa như vậy mà Nhân Môn còn không chịu đến sao? Hắn cảm thấy người chết chưa đủ nhiều sao?"
Ngay sau đó, hắn đột nhiên hiện lên gần đám người Thiên Môn.
Thiên Môn khẽ biến sắc, Địa Môn phóng hỏa đốt trời, hai người đều lui lại, Khung vội vàng trốn chạy, Tử Linh Chi Chủ bay đến bên cạnh Tô Vũ.
Tô Vũ tiện tay ném một thiên địa rách nát cho Khung: "Hoàn thành hứa hẹn! Đây là thứ tốt đấy, một ít đại đạo của Chu và Ngục đều ở trong đó. Ngươi nuốt thì 100% có thể đột phá 39 đạo, có thể đến 40 đạo hay không thì khó nói"
Khung vui mừng quá đối.
Cho ta cả ư?
Quả nhiên đi theo Tô Vũ thì sẽ được lợi, bản thân Tô Vũ còn chưa cắn nuốt những đại đạo này đâu.
Nhưng sau khi ông ta tra xét rõ ràng thì lại bĩu môi, thất tình lục dục đạo đều bị Tô Vũ lấy đi rồi, cũng không biết tên nào được lợi, có lẽ là tên Vạn Thiên Thánh kia rồi.
Khung nhanh chóng cắn nuốt đại đạo, Thiên Môn và Địa Môn không ngăn cần, giờ phút này, mọi người đều nhìn lên thời không trường hà trong không trung, cánh cửa ở hạ du đang tiến về phía bọn họ, dần áp súc trường hà.
Trường hà rung chuyển kịch liệt.
Hư không vô tận bắt đầu sụp xuống, đám tán tu cổ thú may mắn chạy thoát đều nổ tung, dương khí không đủ, tử khí tràn lan khiến bọn họ lập tức diệt vong.
Giờ phút này, Thiên Môn và Địa Môn đều biến sắc.
Trường hà áp súc, dương khí không đủ khiến tồn tại quá khứ trực tiếp bạo liệt.
giờ khắc này, ở nơi xa có một tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền đến, ngay sau đó, một cục đá lớn điên cuồng bay về phía vạn giới, trên người hắn ta không ngừng vang lên tiếng nứt vỡ, hắn ta không cam lòng: "Không thể trốn thoát. Trường hà sụp xuống, ngay cả hư không vô tận cũng không thể trốn được, chỉ có vạn giới mới có thể giữ được mạng chúng ta!"
Dương khí vạn giới vô cùng nồng đậm.
Giờ phút này, kẻ không ở vạn giới, không đủ dương khí thì sẽ chết.
Thạch không lường trước được tình huống này, hắn ta nhanh chóng bay tới, khi đã đến gần vạn giới thì không dám tiếp cận, hắn ta vừa sợ hãi vừa bất đắc dĩ, nhưng không thể không trở về nơi đây.
Hắn ta vốn nghĩ rằng mình không tham chiến thì có thể trốn.
Kết quả hắn ta nghĩ sai rồi, hắn ta trốn không thoát!
Thạch bi ai lên tiếng: "Đây là trận chiến mà tất cả chúng ta phải tham dự. Không ai có thể tránh được"
Hư không vô tận tiếp tục sụp đổ, vô số khe hở hiện ra cắn nuốt tất cả.
Chỉ có khu vực vạn giới là hoàn hảo không tổn hao gì.
Điều này chứng tỏ không thể trốn tránh ở những nơi khác.
Giờ khắc này, vạn giới là nơi duy nhất an toàn, còn những nơi khác, dù Thạch đã đến 36 đạo thì cũng không thể chống đố chứ đừng nói tới những người khác.
Tô Vũ nở nụ cười: "Xem ra hôm nay thật sự là trận chiến cuối cùng rồi, tất cả đều hội tụ ở vạn giới, vạn giới là khởi điểm khai thiên, cũng là chung điểm của nghìn vạn sinh linh!
Hắn nhìn trường hà, nhìn về phía thiên địa hư không.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nếu thiên địa chỉ linh và lão Thất Nhân Môn thật sự tồn tại thì bây giờ bọn họ sẽ buông xuống vạn giới.
Bên cạnh Tô Vũ hiện ra hai thân ảnh, đó là Vạn Thiên Thánh và Lam Thiên!
Khí tức Vạn Thiên Thánh hơi quỹ dị, thực lực thì mới chỉ đạt tới 32 đạo, Tô Vũ chỉ muốn nói là... Phế vật!
Nuốt bao nhiêu đạo như vậy, ta xem trọng ngài đến thế mà sao ngài chỉ mới tới 32 đạo?
Khí tức Lam Thiên thì còn yếu hơn, chỉ khoảng 25 đạo, nhưng năng lực của Lam Thiên không đánh giá dựa vào thực lực.
Giờ phút này, ánh mắt Vạn Thiên Thánh hơi ngây dại, một lát sau lại có về tà ác, ông nhìn về phía Tô Vũ, giọng nói yêu dị vang lên: "Tiểu Tô Vũ, chuẩn bị chơi rồi ư?"
Ngay sau đó, ông vội vàng lắc đầu, sắc mặt xanh mét: "Tô Vũ, vừa rồi không phải ta"
Sau những ngày trải qua vô số nhân sinh và ký ức, tâm trí ông hiện giờ hơi hỗn loạn.
Ngay sau đó ông lại cười lãnh lệ: "Tô Vũ, ngươi giết sạch bọn họ rồi, giỏi lắm!"
"co Đảm người nhìn ông rồi lại nhìn Lam Thiên quyến rũ bên cạnh, sau đó tất cả quay sang Tô Vũ đang mỉm cười, bọn họ không rét mà run, sợ hãi hơn cả khi biết Nhân Môn sắp buông xuống.
3 kẻ này đều điên rồi.
Lam Thiên thiên biến vạn hóa, Tô Vũ giết người không chớp mắt, Vạn Thiên Thánh nửa thánh nửa ma.
Khung đang cắn nuốt thiên địa cảm thấy không thoải mái lui về phía sau một bước, Tử Linh Chi Chủ cũng cảm thấy hơi ghê rợn, mấy tên kia sao lại biến thành như vậy?
Lúc trước chỉ có Lam Thiên nhân cách phân liệt, giờ cả Vạn Thiên Thánh cũng thế.
May mà sau khi thích ứng một phen thì Vạn Thiên Thánh đã khôi phục nụ cười thư sinh văn nhã như trước, ông chắp tay với bốn phương: "Xin thứ lỗi, khiến chư vị sợ hãi rồi. Vạn mỗ mạnh lên quá nhanh nên có chút tẩu hỏa nhập mạ, việc tu luyện thì nên tiến hành tuần tự vẫn tốt hơn"
Ông cười khẽ: "Tu luyện không thể một lần là xong, Vạn mỗ chính là ví dụ, sau này khi đạy dỗ đời sau, nhất định phải cảnh báo mọi người rằng không thể học theo ta"
Tô Vũ khoanh tay, đao ôm trong lòng, tươi cười xán lạn: "Phủ trưởng, đừng giả vờ nữa, chúng ta là người một nhà cả, cứ thoải mái đi"
Vạn Thiên Thánh thở dài, không muốn đáp lại hắn.
Đồ thô tục!
Tuy ngươi mặc áo bào trắng giả làm người văn nhã nhưng bản chất rõ ràng là mãng phu thô tục, ta không phải loại người như ngươi.