Thiên Môn Địa Môn không nói lời nào, Tô Vũ tươi cười truyền âm cho Tắc Thiên: "Bạn học cũ ơi, bọn họ không ra tay, chúng ta ra tay đi, giết Thạch xong chia mỗi người một nửa, không chừng như vậy có thể giúp ngươi đột phá 40 đạo đấy, ta cũng muốn thử xem, ngươi thấy thế nào?"
Tắc Thiên tươi cười xán lạn: "Được!"
Ánh mắt Thiên Môn khẽ dao động nhìn về phía Tắc Thiên.
Tắc Thiên không để ý, hắn ta chỉ cười nhìn Tô Vũ.
Tô Vũ thở dài: "Ngươi đừng cười với ta, kẻ cười với ta không có kết cục tốt đâu. Kẻ hay cười tâm địa thường không tốt, bạn cũ à, ngươi thấy đúng không?"
"Đúng" - Tắc Thiên gật đâu, ngay sau đó hắn ta không cười nữa.
Hai người liếc nhau, sau đó đều biến mất.
Những người khác cả kinh, hai kẻ này thật sự muốn liên thủ giết Thạch để làm Nhân Môn buông xuống nhanh hơn ư?
Hiển nhiên cả Tắc Thiên và Tô Vũ đều chờ mong Nhân Môn sớm buông xuống, lúc này, Thiên Địa nhị môn hơi lo lắng.
Đáng chết, những người này làm những việc không phù hợp mong muốn của bọn họ!
Bọn họ muốn Tô Vũ ngăn cản Nhân Môn chứ không phải hy vọng Nhân Môn buông xuống nhanh hơn.
Giờ phút này, hai người kia liên thủ đi giết Thạch, bọn họ trầm mặc một hồi, cuối cùng không ra tay cũng không ngăn cản.
Thái độ Thạch không rõ ràng, lúc trước còn chạy trốn.
Giờ thì cứ chờ xem, huống chi bọn họ cảm thấy có lẽ Tô Vũ và Tắc Thiên sẽ đấu với nhau.
Thạch vừa trở về vạn giới, lúc này vẫn còn chút kinh sợ.
Hắn ta đã chạy trốn tới rìa hỗn độn nhưng kết quả lại bị ép trở về, không về thì hắn ta sẽ bị thiêu chết, bị tử khí hoàn toàn bao trùm, chuyện này thật đáng sợ!
Điều này chứng tỏ nếu không có đủ dương khí thì hắn ta căn bản không thể rời khỏi vạn giới.
Giờ phút này Thạch đang tự hồi nếu mình có dương khí thì có thể chạy trốn không?
Hắn ta phỉa làm sao bây giờ?
Có nên nghĩ cách giết một vị cường giả hoặc nhiều kẻ yếu để hấp thu dương khí, sau đó bỏ chạy không?
Nói thật là hắn ta hơi sợ.
Đám người kia vô cùng cường đại và âm hiểm, ai ai cũng tính kế, trước đây hắn ta cảm thấy 36 đạo đã đủ để đánh bại tất cả, nhưng hiện tại, sau khi Không và những người khác chết sạch, ngay cả Chu và Ngục cũng bị giết, Thạch biết rằng thực lực của hắn ta đủ để làm pháo hôi ở đây.
Hắn ta không hiểu gì cả!
Hắn ta không biết Nhân Môn buông xuống đại biểu điều gìhắn không biết đám người Tô Vũ đang tính kế cái gì, hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Vậy nên hiện giờ Thạch chỉ muốn thoát khỏi địa phương quỷ quái này.
Trước kia bọn họ tưởng rằng vạn giới là trại súc vật dành cho mình, bọn họ ra ngoài liền giết người, rút đại đạo, âm dương tương hợp, thực lực tăng lên, xưng bá vạn giới...
Ý tưỡng rất đẹp nhưng sự thật quá tàn khốc.
Thạch quan sát đám người Tô Vũ, khi thấy Kinh Thiên dung hợp với Tắc Thiên thì cũng rất kinh hãi.
Thấy hai phe giằng co, trong lòng hắn ta chỉ có run sợ.
Sau đó, khi hắn ta cảm nhận được Tắc Thiên và Tô Vũ biến mất thì sắc mặt lập tức kịch biến.
Bọn họ đâu?
Nguy hiểm!
Một ý nghĩ khủng bố xuất hiện, Thạch lập tức hóa thành một tảng đá lớn xuyên qua hư không muốn chạy trốn.
Giờ phút này, tiếng cười vang lên: "Tô Vũ, trí tuệ văn minh mới là quan trọng nhất, nhiều lần đối phó với ngươi mà thất bại, nhưng đối phó với một kẻ 36 đạo thì không khó đâu"
Tắc Thiên hiện lên, hắn ta vung tay, ngàn vạn tiểu kiếm hiện ra.
Những tiểu kiếm đó thật ra là vô số thần văn.
Lúc trước Vạn Minh Trạch am hiểu giam cầm chỉ đạo, sau khi giam cầm thì dùng tiểu đao cắt thịt, ngay cả Tô Vũ cũng từng bị hắn ta đánh bại, kỳ thật Tắc Thiên cũng rất biến thái.
Ngàn vạn tiểu kiếm thần văn hình thành một phong ấn khổng lô, nó hóa thành một thanh kiếm sau đó nhanh chóng giáng xuống tảng đá.
Thạch tuyệt vọng phẫn nộ: "Các ngươi muốn làm gì? Ta không tham dự trận chiến của các ngươi, sao các ngươi phải đuổi tận giết tuyệt?"
2 vị cường giả 39 đạo cùng ra tay!
Một người hắn ta còn không đối phó nổi huống chỉ là 2 người.
Hai người không để ý đến hắn ta, Tô Vũ cầm Văn Minh Chí trong tay, cười nói: "Ngàn vạn đại đạo không bằng một cuốn sách trong tay, trong sách có tất cả các pháp"
Văn Minh Chí bay lên bao phủ Thạch.
Đầu tiên là muôn vàn tiểu kiếm phong ấn, tiếp theo là Văn Minh Chí bao trùm, Thạch bị vây khốn điên cuồng rít gào, tảng đá phát ra khí tức hỗn độn va chạm bốn phía.
Vô số tiểu kiếm bị phá, từng trang sách rách nát.
Một vị cường giả 36 đạo bất chấp tất cả, liều chết chống cự cũng có thể phát huy chút tác dụng.
Tắc Thiên mỉm cười: "Cái gọi là Văn Minh Chí chỉ là da lông mà thôi. Trong vạn pháp, Tô Vũ ngươi tinh thông bao nhiêu? Giang sơn xã tắc, trong ngoài vũ trụ mới là vạn pháp!"
Dứt lời, hắn ta vung tay lên, thiên địa đảo ngược, thời gian như chảy ngược.
Trang sách và tiểu kiếm bị phá lập tức khôi phục, Thạch càng thêm hoảng sợ: "Các ngươi dùng ta làm vật thí nghiệm ư?"
Hắn ta đã nhận ra hai người này đang dùng mình để đấu pháp.
Tô Vũ khẽ gật đầu đáp: "Sống lâu cũng có lợi, không yếu chút nào. Ta không già như ngươi, lĩnh ngộ đại đạo vẫn hơi kém một chút"
Tô Vũ nhẹ nhàng nói thẳng việc lĩnh ngộ đối đạo của mình không tốt.
Ngay sau đó, Tô Vũ khoanh chân ngôi xuống, khiếu huyệt lập loè quang mang: "Trí tuệ của một người có giới hạn, nhưng trí tuệ của mọi người thì không. Ta có mọi người đông lòng, tất cả pháp đạo, không có gì là không thông"
Trong nháy mắt, các vị tu giả trong khiếu nhanh chóng dung hợp đại đạo.
Võ Hoàng và Đại Chu Vương liên thủ tổng lĩnh đại đạo, trong nháy mắt hai đại đạo chủ chốt bùng nổ, oanh!
"Yên lặng!"
Tiếng quát chấn động thiên địa do Đại Chu Vương thốt ra, Thạch đang giãy giụa đột nhiên an tĩnh lại, không phát ra bất cứ thanh âm gì.
"Duy võ!"
Muôn vàn trang sách hóa thành một nắm tay đánh cự thạch hơi vỡ ra.
Tắc Thiên nhìn về phía bọn họ: "Nhân tâm tề tụ ư? Nhưng đó chỉ là tiểu đạo mà thôi!"
Muôn vàn tiểu kiếm hóa thành một thanh cự kiếm.
Kiếm chém xuống tảng đá, Thạch muốn tránh đi nhưng không thể tránh thoát, chiêu kiếm này trông có về yếu ớt vô lực, không tạo thành thương tổn trên người Thạch.
Thạch ngẩn ra, sau đó hắn ta vui mừng.
Không sao cả ư?
Tắc Thiên chỉ đang giả vờ thôi sao?
Tô Vũ nhìn thoáng qua, hít sâu một hơi hỏi: "Được lắm, bạn cũ à, chiêu kiếm này có tên là gì?"
Tắc Thiên nở nụ cười: "Ngươi tụ nhân tâm, ta tu tương lai. Tương lai không lường được, nhưng có thể dự đoán trước được"
Thạch nghi ngờ, muốn chạy đi, bỗng nhiên nơi trúng kiếm vốn không có vết tích gì trực tiếp nổ tung.
Trên Cự Thạch xuất hiện một vết nứt lớn.
Tô Vũ cảm khái: "Không tôi, tương lai chỉ kiếm! Lúc trúng chiêu không có cảm giác, khi thả lồng mới nhận nhát kiếm trí mạng. Nhưng không thực dụng lắm!"
"Sao lại nói vậy?"
Tắc Thiên cười: "Sinh linh nào cũng vậy cả, lúc ngươi giết hắn, hắn sẽ cảnh giác, phòng ngự. Nhưng kiếm của ngươi sẽ đến trong tương lai không xác định, vậy hắn sẽ thả lỏng cảnh giác, sao lại không thực dụng?"
"Chỉ cần ta giết ngươi trước thời điểm đó thì tương lai kiếm của ngươi hoàn toàn vô dụng"
Tô Vũ cười hỏi: "Ngươi thấy có đúng không?"
"Cũng có đạo lý!
Giờ phút này, Thạch vừa kinh vừa giận, hắn ta rít gào: "Đám khốn kiếp, các ngươi muốn làm gì?"
Hai tên khốn kiếp này dùng hắn ta làm vật thí nghiệm đấu pháp, bọn họ sẽ không được chết tử tết Lúc này, Tô Vũ cười nói: "Giết nhanh đi, để ta giúp hắn bình tĩnh lại, ngươi cho ta xem lại tương lai kiếm của ngươi đi, nó rất thú vị"
Tắc Thiên cười đáp: "Muốn xem thì dùng bản lĩnh thật đi. Tô Vũ ngươi chuẩn bị cho trận chiến này mà không có chút bản lĩnh nào sao?"
Tô Vũ nhướng mày: "Bản lĩnh thế này vẫn còn chưa đủ?"
Tác Thiên bình thản đáp: "Đương nhiên là không đủ! Nếu chỉ thế này thì ngươi còn kém xa"
"Không đến mức ấy chứ?"
"Còn kém lắm, Tô Vũ 39 đạo mà chỉ như vậy thôi sao?"
Tô Vũ thở dài: "Ta bị xem thường à? Thôi không sao, vậy thì thử thôi, đù sao cũng chưa thử bao giờ, ta lo rằng đến lúc cân thì lại không dùng được. Bạn cũ, lát nữa xem xong nhớ cho ta ý kiến"
"Được"
Hai người giống như bạn học thân thiết liên thủ đối địch thật sự.