"Tử Linh Địa Ngục!"
Địa ngục hiện lên, Phệ Hoàng bị cuốn vào thiên địa, trong trường hà, Tử Linh Chi Chủ đứng trên một nhánh sông hắc ám, ở đó có một đầu Phệ Hoàng khổng lỏ điên cuồng tập kích trường hà hắc ám.
Mấy người Nhân Hoàng không ngăn cản nữa, bọn họ biến mất, sau đó xuất hiện cạnh Tử Linh Chi Chủ.
"Liên thủ, giết!"
Năm vị cường giả liên thủ bộc phát ra chiến lực vô cùng cường đại.
Thiên Địa nhị môn không quan tâm. Hắn ta phải nhanh chóng hợp nhất Thiên Môn nhân lúc những người này không thể nhúng tay. Sau khi hợp nhất, hắn ta sẽ không sợ những người này quấy rối nữa, khi đó, thực lực hắn ta có thể sẽ đạt tới 44 đạo, có lẽ chỉ đứng sau Huyết Tổ năm đó.
Thời Gian Chi Chủ không xuất hiện thì trường hà chỉ linh hay Lão Thất Nhân Môn cũng chưa chắc có thể địch nổi hắn ta.
Địa Môn không biết cụ thể thực lực của hai kẻ này nhưng biết đại khái rằng bọn họ tương đương Huyết Tổ, sau khi hắn ta hợp nhất thì dù không bằng nhưng sẽ không chênh lệch quá lớn.
Nếu không có tự tin như vậy thì hắn ta đã không hợp tác cùng đám người kia.
Hắn ta không quan tâm Phệ Hoàng có chết hay không, nó chết cũng tốt, Lão Thất Nhân Môn sẽ bị tiêu hao.
Bọn họ hợp tác đều như vậy cả, cần thì hợp tác nhưng đồng thời phải suy yếu đối tác.
"Tụ! Áp!"
Địa Môn rít gào, hắn ta phải nhanh chóng áp súc hợp nhất, nếu chậm trễ, Tô Vũ xử lý xong Tắc Thiên thì sẽ rất nguy hiểm.
Tắc Thiên không yếu, huống chỉ trong phong ấn chi môn có vô số căn nguyên, nếu xử lý được Tắc Thiên và hấp thu những căn nguyên đó thì Tô Vũ sẽ trở nên rất đáng sợ.
Nếu Tắc Thiên cắn nuốt được Tô Vũ thì kết quả cũng giống nhau, bởi dù sao bọn họ không cùng một phe.
Lúc trước bọn họ hợp tác đối phó phe Tô Vũ, hiện tại nếu phe Tô Vũ bị giải quyết xong thì đến phiên bọn họ khai chiến với nhau.
Âm ẩm âm!
Trong phong ấn chi môn không ngừng bạo động, đại lượng lực lượng căn nguyên bị Tắc Thiên và Tô Vũ hấp thu, trên người Tắc Thiên tản ra các loại khí tức bất đồng hỗn tạp, có chút hỗn loạn.
Tắc Thiên như dã thú tuyệt vọng, hai mắt đồ như máu, thê lương rít gào.
"Tô Vũ... Ngươi đừng hòng thắng ta.."
Giờ phút này, ở nơi những người khác không nhìn thấy, trong biển ý chí có vô số tàn ảnh hiện lên, có Tô Vũ, có Lam Thiên, có Tắc Thiên, cũng có thân ảnh những người khác.
Đây là ý chí lĩnh vực!
Hai phe không hề ác chiến, chỉ có Tắc Thiên muốn đánh chết và xé xác bọn họ, còn Tô Vũ thì vẫn muốn cưỡng chế dung hợp với Tắc Thiên ở trong biển ý chí này.
Mỗi lần Tắc Thiên xé rách Tô Vũ cũng là đang xé rách chính bản thân mình, cảm giác vô cùng thống khổ. Nỗi đau liên miên khiến Tắc Thiên phát cuồng, còn Tô Vũ thì vui sướng bật cười.
"Này bạn cũ, tiếp tục xé đí! Xé nát ta đi, kỳ thật ta rất hưởng thụ cảm giác này. Đối với ta mà nói, cảm giác này quá thoải mái, ta đã quen rồi"
Khi hắn còn bé, mỗi lần xé rách cũng thống khổ như thế này.
Hiện giờ hắn trở nên cường đại, tuy Tắc Thiên cũng cực kỳ mạnh mẽ nhưng cảm giác thống khổ thì vẫn vậy, đau đớn liên miên không khiến Tô Vũ phát điên.
Đúng vậy, ý chí của hắn vẫn chấp nhất trước sau như một, kiên định vững chắc, không có chút dấu hiệu sẽ sụp đổ nào.
Trong vô số ý chí hỗn loạn, ý chí của Tô Vũ tỏa ra ánh sáng chói mắt nhất!
Hắn luôn như vậy, chưa từng thay đổi chút nảo.
Gần đó, ý chí của Lam Thiên và Vạn Thiên Thánh có vẻ hơi suy yếu, thậm chí có vẻ sắp huỷ diệt, nhưng ý chí Tô Vũ lại như vâng thái dương vĩnh viễn bất diệt.
Ý chí của Tắc Thiên cũng rất cường đại, nhưng mỗi lần xé rách đều là một lần thương tổn địch thủ và bản thân.
Quang huy ý chí Tắc Thiên tỏa ra có vẻ đang dần ảm đạm.
Hắn ta tuyệt vọng và không cam lòng nhìn về phía Tô Vũ, thậm chí lộ vẻ khẩn cầu lên tiếng: "Tô Vũ, ngươi ra ngoài đi. Ngươi muốn gì ta cũng có thể giúp ngươi. Chúng ta không phải địch nhân, địch nhân của chúng ta là Lão Thất Nhân Môn"
Dường như hắn ta sắp phát điên: "Lão Thất Nhân Môn mới là kẻ nguy hiểm. Hắn là kiếp nạn hóa thành, là căn nguyên tội ác của thiên địa. Ngươi biết cái ngươi gọi là Lão Thất Nhân Môn rốt cuộc là thứ gì không?"
"Không hứng!"
"Không, không, Tô Vũ, ngươi phải cảm thấy hứng thú!"
Tắc Thiên kêu lên thảm thiết, bởi vì Tô Vũ thấy hắn ta không ra tay thì bỗng tự xé rách chính mình, hiện tại hắn và Tắc Thiên hòa hợp một thể, Tô Vũ xé rách bản thân thì cũng khiến Tắc Thiên bị thương.
Tác Thiên thống khổ kêu rên, nhanh chóng khuyên bảo: "Tô Vũ, ngươi hãy nghĩ đi, Thời Gian Chi Chủ cường đại như thế, khai thiên tại đây nhưng hắn cũng phải trả giá bằng kiếm của mình. Đối với tồn tại đỉnh cấp mà nói, Thần Binh chí cường đều không phải thứ có thể dễ dàng vứt bỏ. Chuyện này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.
Ta không biết vì sao Thời Gian Chi Chủ không trở về, có lẽ hắn đã chết, có lẽ hắn đang bị nhốt, có lẽ là không về được nữa. Dù thế nào thì nơi đây đều rất quan trọng, trả giá một thanh kiếm nhưng không giết được Lão Thất Nhân Môn, chỉ có thể phong ấn độ hóa. Ngươi vẫn chưa hiểu ý nghĩa của Lão Thất Nhân Môn sao?"
Tô Vũ bình thản hỏi: "Ý nghĩa? Ý nghĩa gì? Là thần văn Thời Gian Chi Chủ uẩn dưỡng hay là ác linh của hắn? Hay là thứ gì khác?"
Việc Lão Thất Nhân Môn là cái gì có quan trọng không?
Không quan trọng!
Tô Vũ chưa bao giờ để ý chuyện này.
"Rất quan trọng.."
Tác Thiên biết nếu mình không nói ra thì tên điên kia sẽ xé nát hắn ta, hẳn ta vội nói:
"ý nghĩa tồn tại của trường hà và phong ấn chi môn chính là giúp Lão Thất Nhân Môn có tình cảm! Mục đích cuối cùng của trường hà và thiên địa đều là biến Lão Thất Nhân Môn thành một kẻ có tình người. Ta biết một vài việc, suy đoán được vài điều, kỳ thật mục đích của mọi chuyện là để Lão Thất Nhân Môn hóa thành một đạo linh có tình 3m"
cảm:
Tô Vũ tiếp tục xé rách bản thân, trong đầu thầm nghĩ.
Rồi sao? Dù sao cũng không phải thứ tốt, có tình hay không quan trọng gì! Tốt nhất là giết chết y đi, nếu không giết được thì cùng nhau hủy diệt đi.
Tắc Thiên nóng nảy: "Có lẽ Thời Gian Chi Chủ muốn tạo ra một tồn tại mạnh mẽ hơn, hoặc là để sáng lập ra thiên địa cường đại hơn. Cũng có thể là một phương pháp uẩn dưỡng đại đạo của hắn. Về bản chất, Lão Thất Nhân Môn cũng là linh nhưng hắn siêu việt tất cả linh khác. Vậy nên cần giải quyết được hắn, nếu không sau này vạn giới vẫn sẽ bị hắn phá hủy. Không chỉ như vậy, nếu không bắt được hắn, hắn lột xác thành công thì vạn giới cũng chỉ còn con đường chết...
Nếu hắn chạy trốn thì có lẽ cũng sẽ khiến Thời Gian Chi Chủ chú ý, do đó buông xuống vạn giới, phá hủy vạn giới, bởi vì vạn giới không còn lí do để tồn tại nữa"
Tô Vũ cười: "Nói đủ chưa?"
Tác Thiên vội đáp: "Chưa... Ta... Ta cảm thấy, có khả năng Lão Thất Nhân Môn chỉ là một kiện binh khí hoặc là một phần của thiên địa, không phải tồn tại hoàn chỉnh. Tô Vũ, nếu Thời Gian Chi Chủ đã chết, chúng ta bắt lấy Lão Thất Nhân Môn thì có khả năng có thể siêu thoát ra ngoài, không bị giới hạn trong thiên địa này nữa, dù thiên địa này có mạnh thế nào thì cũng chỉ là thiên địa do Thời Gian Chi Chủ sáng lập ra, trong vũ trụ mênh mang chắc chắn không chỉ có thiên địa này. Tô Vũ, ngươi không muốn chứng kiến một thiên địa rộng lớn hơn sao? Tô Vũ, đừng ra tay nữa. Cứ tiếp tục như vậy thì hai ta đều sẽ bị hủy diệt!"
Tô Vũ bật cười: "Không, kê bị hủy diệt chỉ có ngươi mà thôi! Chẳng lẽ ngươi vẫn còn chưa nhìn thấu sao?"
Tác Thiên thống khổ nhìn Tô Vũ, hiện giờ Tô Vũ vẫn tỏa sáng, hắn mỉm cười nói: "Ta phát hiện dù ta bị xé rách bao nhiêu lần thì ta vẫn là ta. Dù ta yếu hơn thì ta vẫn tỉnh táo, hơn nữa còn bình tĩnh hơn trước"
Tô Vũ hoài niệm: "Tắc Thiên, ngươi không phát hiện sao? Khi ta thống khổ thế này thì mới có trạng thái tỉnh táo nhất! Nếu không còn thống khổ, ta sẽ không thanh tỉnh!
Tô Vũ nghiêm túc lên tiếng: "Càng thống khổ thì ta càng thanh tỉnh, càng biết rằng mình là Tô Vũ! Ta không phải bất cứ kẻ nào, ta sẽ không điên. Không có bất cứ thời khắc nào chân thật hơn lúc này. Bình thường không có sự thống khổ ấy, ta có chút mơ màng hỏ đỏ, hiện giờ ngươi còn cảm thấy ngươi có thể thắng ta không? Đối với ngươi, đây là tra tấn, đối với ta, đây là một loại 'hỏi sức; là liều thuốc an thần, là thứ kéo ta trổ về bình thường. Không có thống khổ quá sức chịu đựng, cũng không khiến tâm trí ta sụp đổ, thật sự không có bất cứ thời khắc nào ta tỉnh táo hơn lúc này"