Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3980 - Chương 3979: Thua...

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3979: Thua...
 

Giờ khắc này, dường như Tô Vũ đã trổ về trạng thái hoàn toàn bình thường.

Tắc Thiên tuyệt vọng nhìn Tô Vũ, ánh mắt Tô Vũ rất thanh tịnh, không còn sự điên cuồng lúc trước.

Hắn ta sụp đổ, có cảm giác muốn khóc: "Thì ra là thế.."

Tô Vũ càng thống khổ thì càng tỉnh táo, ánh mắt thanh triệt kia không còn sự điên cuồng như trước, chỉ có bình tĩnh thản nhiên, thậm chí ảnh hưởng của ý chí hỗn loạn cũng đã bị áp chế.

Lúc trước, ý chí của đám người Đại Chu Vương, Lam Thiên, Vạn Thiên Thánh đều quấy nhiễu Tô Vũ, mọi người ngang hàng, ảnh hưởng lẫn nhau. Nhưng bây giờ Tô Vũ đã áp chế tất cả, toàn bộ ý chí đều do Tô Vũ khống chế!

Thời Gian Sư... Văn Ngọc!

Tắc Thiên muốn mắng chửi phát tiết.

Văn Ngọc, Thời Gian Sách bản phụ của ngươi rốt cuộc đã tạo ra tên biến thái thế nào.

Trong hoàn cảnh này mà Tô Vũ còn kiên cường hơn trước.

Tô Vũ thở dài bất đắc đĩ: "Con người đúng là hẹn mọn! Bình thường ta luôn nghĩ là tất cả hủy diệt hết đi, mọi người cùng chết đi, nhưng hiện tại ta không muốn chết. Ta không muốn cha ta, lão sư, bằng hữu và đạo hữu chết cùng ta. Ta bỗng cảm thấy còn sống thật tốt, có ăn có uống, rảnh rỗi thì có thể giả làm người đọc sách. Rất thoải mái!"

Tô Vũ phiền muộn: "Ngươi nói xem, con người thanh tỉnh có phải không tốt chút nào hay không? Tắc Thiên, ta không muốn hủy diệt nữa!"

Tắc Thiên không biết nên nói gì, ngay sau đó Tô Vũ lại xé rách chính mình, Tắc Thiên thống khổ rên rỉ: "Tô Vũ, nếu ngươi thanh tỉnh, không muốn chết thì đừng lưỡng bại câu thương với ta nữa. Ngươi như vậy thì bản thân ngươi cũng có khả năng sẽ chết.

Ta sẽ lui ra ngoài, toàn bộ căn nguyên nơi đây thuộc về ngươi, ta hợp tác với ngươi...

Không, ta sẽ nghe lệnh ngươi"

Hắn ta cảm thấy có lẽ mình có thể nói chuyện với Tô Vũ đang tỉnh táo.

Thật đáng châm chọc!

Lúc trước Tô Vũ một lòng muốn diệt vong, đồng quy vu tận.

Đến khi hắn ta không chịu nổi nữa thì Tô Vũ lại thanh tỉnh, hắn nói hắn không muốn chết, châm chọc làm sao...

Thống khổ kịch liệt không khiến Tô Vũ sụp đổ, như này thì hắn ta biết đến nơi nào để nói rõ lí lẽ đây?

Tô Vũ cười một tiếng, ngữ khí nhu hòa hơn rất nhiều: "Đừng, ta sợ chết chứ không ngu, thả ngươi ra ngoài có khi ngươi lại phản bội. Lưỡng bại câu thương ư? Chỉ cần ta không phát điên, nuốt tất cả những gì ngươi lưu lại sau khi chết thì đâu còn là lưỡng bại câu thương nữa? Hiện tại ta tỉnh lắm!

Tắc Thiên, ngươi tự từ bỏ hay cần ta tra tấn ngươi? Biết đâu tra tấn đến cùng thì ngươi sẽ trọng sinh trong thống khổ giống ta. Nếu chính ngươi từ bỏ thì ta có thể đáp ứng ngươi một yêu cầu, trừ việc tha mạng cho ngươi"

Tắc Thiên phẫn nộ gào rống: "Tô Vũ, nếu ta chết, ta yêu cầu gì ngươi cũng đáp ứng sao? Ngươi đừng nghĩ đơn giản như vậy, chưa biết ai có thể kiên trì đến cuối cùng đâu"

Oanh!

Đột nhiên kiếm quang lóe lên, nó trực tiếp đánh vào phong ấn chỉ môn.

Có trường hà chỉ linh trợ giúp, Khung trực tiếp lao vào, hoàn toàn đánh nát Tô Vũ và Tắc Thiên.

Nếu hai người này liên thủ thì Khung căn bản không thể địch nổi, vấn đề là Tô Vũ không phản kháng, hắn vẫn áp chế Tắc Thiên, vậy nên đạo kiếm quang cường đại kia lập tức đánh nát hai người.

Ngay sau đó, căn nguyên trong phong ấn chỉ môn dao động, Tô Vũ và Tắc Thiên lại trọng sinh.

Tắc Thiên vô cùng thống khổ, Tô Vũ cũng hơi đau đầu, bất lực hô lên: "Khung, ngươi giết ta làm gì?"

Ngoài phong ấn chỉ môn, Khung sửng sốt hô: "Ta đang cắt đứt liên hệ giữa căn nguyên và các ngươi"

Tô Vũ cảm ứng một chút rồi bật cười: "Kiếm quang của Khai Thiên Kiếm quả nhiên sắc bén vô biên. Nếu đợi ta và Tắc Thiên tự mình xé rách thì không biết còn phải mất bao lâu mới làm được. Khung, ngươi tiếp tục đi, hãy dùng Khai Thiên kiếm quang ma diệt chúng ta"

Muốn chết à?

Khung cảm thấy Tô Vũ rất khỏe mạnh, dường như không có vấn đề gì, thậm chí dễ nói chuyện hơn trước.

Chuyện quái quỷ gì vậy?

Hóa ra tên này đấu với Tắc Thiên đến bây giờ mà vẫn không sao cả ư?

Còn Tắc Thiên rên rỉ thống khổ, yếu ớt đi nhiều.

Nếu vậy thì ta đây sẽ không khách khí! Một đạo kiếm quang lại lao vào trong Nhân Môn, âm một tiếng, đại lượng căn nguyên huỷ diệt, Tô Vũ dây dưa với Tắc Thiên lại bị kiếm quang hủy diệt.

Bọn họ liên tiếp bị huỷ diệt rồi lại trọng sinh từ căn nguyên.

Sau mỗi lần như vậy, Tô Vũ đều xán lạn hơn như vừa được mài giũa, thậm chí hắn còn che chở các ý chí khác trong lòng mình, trong bóng dáng quang minh ẩn chứa không ít ý chí hỗn loạn.

Những cái đó đều là ý chí của những người khác.

Chẳng những Tô Vũ chống đỡ được mà còn đủ khả năng che chở những người khác, điều này càng khiến Tắc Thiên suy sụp.

Lại thêm một lần huỷ diệt trọng sinh, ánh mắt Tắc Thiên trở nên vẩn đục, tuyệt vọng nhìn Tô Vũ, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ chúng ta chênh lệch lớn đến vậy sao? Tô Vũ, năm xưa ngươi đã chịu đựng bằng cách nào?"

Tô Vũ cười: "Năm đó ta không giống ngươi bây giờ, mỗi ngày ta chỉ chịu một lần, không phải liên tục, có khi thức đêm mấy ngày không ngủ thì sẽ không xuất hiện tình trạng này, trường hợp của ta là tuần tự mà tiến hành. Còn ngươi thì bị ma diệt mấy trăm lần, mỗi lần đều là tử vong chân thật, mất đi sống lại, ngươi đương nhiên là không chịu đựng nổi. Học ta tiến hành tuần tự dân dân đi, đòi một lần thành công thì không có khả năng đâu"

Hắn cổ vũ: "Cố lên! Ngươi có thể làm được! Chỉ cần chịu đựng được thì ngươi sẽ giống ta, sau này xảy ra tình huống này thì không ai làm gì được ngươi. Bạn học cũ, ngươi có thể làm được!"

Tắc Thiên đã sắp sụp đổ hoàn toàn, ánh mắt không còn tỉnh táo.

Có thể cái gì?

Liên tiếp bị ma diệt, ý chí sụp đổ, tinh thần tan vỡ, mỗi lần đều là một hỏi tra tấn, ngươi nói là có thể thì ta sẽ làm được thật sao?

Tắc Thiên suy yếu cùng cực, hắn ta tuyệt vọng tới cực hạn: "Tô Vũ, ta không thắng được ngươi... Xem ra lần này ta lại thua rồi!"

Hắn ta thua!

Hắn ta biết mình không thể thắng Tô Vũ, nếu thêm 7 - 8 lần hủy diệt nữa thì có khả năng hắn sẽ hoàn toàn hỏng mất, còn Tô Vũ thì có cảm giác như được mài giữa chau chuốt, ý chí trở nên rực rỡ lấp lánh.

Cứ tiếp tục như vậy thì ý chí Tô Vũ có thể trực tiếp hóa linh.

Hóa ra thứ mạnh nhất của Tô Vũ không phải thân thể hay thiên địa, không phải chiến pháp mà là ý chí của hắn.

Ý chí cường đại, tinh thần kiên cường không thể bị đánh bại.

Tô Vũ trải qua quá nhiều cực khổ tra tấn, hắn ta lựa chọn dùng ý chí giao tranh với hắn trong trường hợp này ở địa phương này thật ra là quyết định sai lầm nhất.

Nếu hắn ta không tham lam, không hấp thu lực lượng đại đạo của Vạn Thiên Thánh thì sẽ không bị Tô Vũ dễ dàng đánh tan như vậy.

Hiện giờ hối hận thì cũng không còn kịp nữa.

Tắc Thiên thở dài chua xót: "Ta cho rằng ta có thể chiến thắng, thay thế mọi người trổ thành người thắng cuối cùng trong thiên địa này! Nhưng giờ mới biết là ta sai rồi. Ta đã nghĩ quá đơn giản.

Ta biết ngươi rất khó bị đánh bại, nhưng không ngờ lại có ngày ta bại trong tay ngươi như thế này. Ta không bại bởi thực lực, mà là ở ý chí, tinh thần.."

Tô Vũ cười nói: "Ngươi sống lâu hơn ta, đáng lẽ trước đây ngươi có thể thử tự ma diệt mình mấy ngàn lần như ta vậy, thế thì ta chắc chắn không địch nổi ngươi!"

Tác Thiên cười khổ: "Có lẽ không có kẻ nào bình thường mà lại làm vậy đâu. Nhàn rỗi không có chuyện øgì thì ma diệt bản thân mấy ngàn lần cho vui ư? Có người sẽ làm như vậy sao?"

Cũng đúng!

Tô Vũ gật đầu: "Không sai, ta cũng không muốn, nhưng ta chẳng có cách nào khác.

Nếu năm đó Thời Gian Sách không dung nhập vào cơ thể ta thì ta cũng không ngu mà mỗi ngày tự ma diệt mình cho vui đâu"

Giờ nói những lời này thì cũng chẳng có ích gì nữa rồi!

Bình Luận (0)
Comment