Kiếm quang tái hiện.
Âm một tiếng, hai người lại vỡ ra sau đó lại khôi phục, Tắc Thiên thống khổ tới chết lặng, hắn ta có cảm giác không tiếp tục nổi nữa.
Tới tình trạng này, hắn ta biết chính mình đã bại, còn là thất bại thảm hại, hắn nói: "Tô Vũ, ngươi biết không? Thật ra khi hấp thu hồi ức của Vạn Minh Trạch, ta phát hiện làm người thật sự rất tốt đẹp! Dù chỉ là nhân sinh giả dối, nhưng ký ức của Vạn Minh Trạch thật sự rất mỹ diệu. Các thanh niên tuấn kiệt hành động vì mộng tưởng của Vạn Minh Trạch, không màng thế tục phản đối, không màng phe phái tranh đấu, cùng hắn vào Nam ra Bắc, cùng chiến đấu vì một tín niệm... Điều đó quá tốt đẹp! Bọn họ rất yếu, Vạn Minh Trạch cũng rất yếu. Khi ngươi đã loá mắt như thái đương thì những người đó vẫn đuổi theo Vạn Minh Trạch. Mọi người đều nói dù Tô Vũ có thiên phú và thực lực cường đại thế nào thì ngươi cũng chỉ là một tiểu nhân ích kỷ, Vạn Minh Trạch ta mới là thánh nhân"
Tắc Thiên mỉm cười: "Khi đó, trong lòng ta có tín niệm, có kiên trì. Tô Vũ, Vạn Minh Trạch là thần văn của ta biến thành, nhưng ta đã từ bỏ khống chế nó từ lâu, vậy nên tất cả hành động của hắn đều xuất phát từ bản tâm, hắn muốn làm thánh nhân bảo hộ hoà bình thế giới! Suy nghĩ này có vẻ vừa ngốc vừa dối trá, nhưng có người tin tưởng hắn, tín nhiệm và đi theo hắn. Có lẽ ta cũng hiểu được tâm tình ngươi lúc này, được mọi người tín nhiệm, mọi người đi theo, chiến đấu vì tín niệm trong lòng. Dù là kẻ mạnh hay kẻ yếu thì đều đáng hâm mộ!"
Âm, hắn ta lại vỡ ra, sau khi khôi phục, ánh mắt hắn ta có chút ảm đạm, hắn ta lại nhìn Tô Vũ: "Tô Vũ, ngươi đã nói là sẽ đáp ứng một điều kiện của ta.."
Lúc này Tô Vũ xán lạn tới cực hạn, hắn gật đầu: "Ngươi nói đi"
"Ta muốn làm người... Ta muốn làm một con người chân chính! Tô Vũ, nếu có cơ hội, ngươi cho ta làm người đi. Trong vạn giới, trong thiên địa này, con người mới là tồn tại tốt đẹp nhất! Có máu có thịt, có tư tưởng, có lý tưởng, có tín ngưỡng, có kiên trì!
Không đơn thuần chỉ có thể xác là người, vậy thì chẳng có ý nghĩa gì, Chu tạo ra thân thể Chu Tắc cho ta, đây là thân thể con người chân chính, hoàn toàn phù hợp với ta, nhưng tư tưởng, tín ngưỡng của ta đều là hư không. Ta muốn cường đại, nhưng không biết cường đại để làm gì..."
Dù Tắc Thiên đã sắp tan vỡ nhưng ý chí lại tỏa ra một chút quang huy, Tô Vũ hít sâu một hơi: "Bạn cũ, ngươi chờ một lát, ngươi cứ tiếp tục như vậy thì không chừng có thể khởi tử hồi sinh. Theo lý thuyết, ngươi lạc đường biết quay đầu thì ta nên cho ngươi cơ hội. Nhưng thôi đi thì hơn! Ngươi muốn tự sát không? Không tự sát thì ta đành tiếp tục giết ngươi. Ngươi đang cảm ngộ, cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta có thể sẽ phải đồng quy vu tận"
Hắn ta đang ngộ đạo sao?
Thật đáng sợ!
Nhưng không có chuyện anh hùng tiếc anh hùng... Chuyện đó không tồn tại.
Nếu hắn ta không chết thì có khả năng sẽ khởi tử hồi sinh. Giờ khắc này gia hỏa này có cảm giác như sắp dục hỏa trùng sinh, Tô Vũ cũng bị dọa sợ.
Đừng, ngươi mà thành công thì chúng ta phải đánh đến bao giờ?
Tắc Thiên nở nụ cười chua xót.
"Tô Vũ, quả nhiên ngươi vẫn thực dụng hèn mọn như thế..."
Tô Vũ quá hiện thực!
Lúc trước hắn còn nghiêm túc lắng nghe mà giờ lại nóng nảy xé rách chính mình, khi gia hỏa này thanh tỉnh thì đúng là ác hết phần người khác.
Tô Vũ vội vàng nói: "Ngươi là địch nhân, ta có thể cho ngươi cơ hội sống lại được à? Vất vả lắm mới ép ngươi gần chết, giờ mà để cho ngươi dục hỏa trùng sinh thì không phải ta là kẻ ngốc sao?"
Tác Thiên bất đắc dĩ: "Đừng phản bác ta, ta nói là ta muốn làm người."
"Không thành vấn để!"
Tô Vũ nhanh chóng gật đầu: "Nếu ngươi còn chút linh tồn tại, nếu vạn giới này có thể sáng lập ra hệ thống sinh tử luân hồi thì ta sẽ cho ngươi đầu thai thành người, được chưa? Bạn học cũ, đừng lưu luyến nữa, ngươi nên đi đi. Ngươi cứ yên tâm. Nếu ta không chết và còn chiến thắng thì sẽ thành toàn ngươi. Ta đã có tính toán rồi, ta là cánh cửa thứ tư, ta phát hiện nếu muốn duy trì vạn giới cân bằng thì thành lập sinh tử luân hồi là lựa chọn tốt nhất! Có lẽ ta là Môn ngăn cách sinh tử. Hệ thống vạn giới không hoàn thiện, cường giả bất tử bất diệt, kẻ nào cũng có một đống mưu đỏ, ta sẽ cho tất cả chết hết, để lại cơ hội cho người mới. Có lẽ khi đó vạn giới sẽ thật sự thái bình"
"Ngăn cách sinh tử..."
Thành lập sinh tử luân hồi ư?
Tắc Thiên nao nao, hắn ta nhìn Tô Vũ.
Đây là tính toán của Tô Vũ sao?
Tô Vũ điên cuồng gật đầu: "Hãy tin ta, Ngục nói muốn pháp trị, Tử Linh Chi Chủ muốn thành lập sinh tử giới, ngươi nói muốn làm người, vạn giới cần hoà bình... Vậy sinh tử luân hồi là một lựa chọn không tôi! Bạn cũ, mau lên đường đi, không thì lát nữa ta không cho ngươi cơ hội làm người nữa đâu"
Tô Vũ tiếp tục xé rách Tắc Thiên và chính mình.
Ngươi đừng lưu luyến nữa!
Gia hỏa này thật đáng sợ, nếu hắn ta có thêm cảm ngộ thì không chừng sẽ quen với sự tra tấn này như Tô Vũ, vậy thì sẽ rất khó giải quyết.
Có lẽ khi đó hai người bọn họ đấu đến thiên hoang địa lão thì vẫn không có kết quả.
"Hừ.."
Một tiếng hô nặng nề vang lên, Tắc Thiên bị hắn xé rách thì ý nghĩ bị cắt đứt, cảm xúc ấp ủ bị quấy nhiễu, hắn ta rất bất đắc dĩ.
Gia hỏa Tô Vũ này thật sự chẳng cho hắn ta chút cơ hội nào.
"Tô Vũ... Ngươi.."
Tắc Thiên thở dài, hắn ta lại bị Tô Vũ xé rách rồi lại khôi phục, thân ảnh ảm đạm đi nhiều, hắn ta dần bước đến kết cục diệt vong. Tắc Thiên thở dài một tiếng, hắn ta có chút tiếc nuối.
Nếu Tô Vũ bị hắn ta làm cảm động, cho hắn ta một cơ hội thì có lẽ hắn ta sẽ không chết.
"Vậy hy vọng chúng ta sẽ có ngày gặp lại, khi ấy ta có thể trở thành con người chân chính"
Hắn ta khổ sở nói lời cuối, ý chí bắt đầu tan rã.
Lực lượng căn nguyên trong phong ấn chi môn hội tụ muốn hồi sinh hắn ta. đây có lực lượng căn nguyên, Tắc Thiên rất khó bị huỷ diệt. Nhưng khi hắn ta hoàn toàn từ bỏ ý chí cầu sinh thì căn nguyên cũng không thể cứu vớt hắn.
Tắc Thiên không thể không lựa chọn như thế.
Tô Vũ quá tàn nhẫn!
Âm ầm ảm!
Thanh âm chấn động vang vọng thiên địa, thân ảnh Tắc Thiên mang theo niềm tiếc nuối hoàn toàn tiêu tán, chút ánh sáng trong ý chí cũng biến mất trong căn nguyên, chảy xuôi theo lực lượng trường hà rồi biến mất.
Tô Vũ nhìn thoáng qua, không hề quan tâm.
Có lẽ gia hỏa này thực sự có hy vọng tồn tại trong thiên địa, không bị ma diệt hoàn toàn.
Ở thời khắc cuối cùng, hắn ta dùng cảm ngộ nhân sinh Vạn Minh Trạch, hoặc có thể nói là quang huy thánh đạo để bảo trì chút linh tính tồn tại.
Ngay sau đó, Tô Vũ quát: "Khung, còn đánh cái gì nữa, nhanh đi giết Phệ Hoàng đi"
Ngươi vẫn còn đánh à?
Ngươi muốn giết ai?
Hắn nhanh chóng hấp thu đại lượng lực lượng căn nguyên, Vạn Thiên Thánh cũng hấp thu lực lượng thất tình lục dục.
Nơi xa, sau một tiếng vang lớn, Phệ Hoàng 39 đạo bị Tử Linh Chi Chủ cùng với Khung và mấy người Nhân Hoàng hoàn toàn đánh tan, Phệ Hoàng khổng lô rơi xuống.
Đột nhiên, một tiếng rống to vang vọng giữa thiên địa.
Thiên Địa nhị môn hợp nhất, toàn bộ trường hà bị áp súc một nữa.
Thiên Địa nhị môn hợp nhất cũng có nghĩa là Địa Môn sẽ khôi phục chiến lực đỉnh cấp.