"Tô Vũ, nhường đường đi!"
Ma Diễm bước về phía Tô Vũ, mỗi bước đi đều khiến trường hà bị áp súc thêm một đoạn.
Ma Diễm không cười, nghiêm túc nói: "Tô Vũ, vì mục tiêu này, ta đã trả giá vô số năm tháng, bỏ ra rất nhiều công sức. Nếu ngươi ngăn cản ta thì chính là muốn chặt đứt tiền đồ của ta! Ta không muốn đối địch với ngươi, nhưng nếu ngươi cản trở thì chúng ta chắc chắn sẽ phải đối đầu. Vạn Thiên Thánh có thể rời đi, chỉ cần hắn từ bỏ khống chế phong ấn chỉ môn thì hắn có thể sống. Tô Vũ, ngươi có thể mang đi bao nhiêu người thì cứ mang, đây là giới hạn cuối cùng mà ta có thể cho ngươi!"
Hắn ta nguyện ý thả đám người Tô Vũ, thậm chí để mặc Tô Vũ mang bao nhiêu người cũng được tùy hắn.
Những người còn lại... sẽ bị hắn ta cắn nuốt!
Hắn ta sẽ nuốt toàn bộ vạn giới!
Hắn ta đã nhượng bộ hết lần này đến lần khác, hắn ta sẽ không từ bỏ mục tiêu mình theo đuổi nhiều năm khi thành công đã ở ngay trước mắt.
"Tô Vũ, rời khỏi đây đi. Nơi hỗn độn này không phải vũ trụ duy nhất. Có lẽ ở một nơi nào đó bao là hơn đang có một thiên địa rộng lớn hơn đang chờ ngươi"
Tô Vũ nhẹ giọng nói: "Ma Diễm, vậy vì sao ngươi không từ bỏ? Đây là nhà của chúng ta, ngươi biết không? Chúng ta sinh ra và lớn lên tại đây, ngươi là người từ ngoài đến, vì sao lại nhắm đến vạn giới? Một cường giả 44 đạo như ngươi rời khỏi nơi đây thì cũng sẽ có cơ hội..."
Ma Diễm không nói gì.
Tô Vũ nói vậy tức là quyết tâm không nhường đường.
Ma diễm ngập trời càn quét tứ phương, lan tràn về phía đám người Tô Vũ bên, nước trường hà sôi trào.
Ma Diễm bước tới, ánh mắt trở nên lạnh nhạt.
Nếu bọn họ đã không nhường đường, vậy thì chính là đạo tranh!
Tô Vũ muốn ngăn cản, phá đại đạo của hắn ta thì hắn ta sẽ không suy xét đến việc chung sống hoà bình nữa.
Oanh!
Thực lực Võ Vương yếu nhất, bị ngọn lửa quét tới khiến hắn lui về phía sau một bước, chân dẫm lên trường hà khiến nước sông Trách nát.
Võ Vương lộ sắc mặt ngưng trọng.
Hắn kém hơn đối phương quá nhiều.
Tô Vũ nhìn về phía bọn họ, hít sâu một hơi rồi nói: "Những người 36 đạo hãy rời đi đi.
Lão Vạn không đi được, còn Tử Linh Chi Chủ và Khung... Nếu các ngươi muốn đi thì cũng có thể rời đi"
Nhân Hoàng cười hỏi lại: "Ngươi đang nói gì thế?"
Thiên địa của y mở rộng: "Tô Vũ, ngươi nghĩ mình là chúa cứu thế thời đại này sao? Ta đã nói, ta không có quá nhiều cảm tình với Nhân tộc thời đại này. Nhưng chẳng lẽ chỉ có sinh linh của thời đại này mới đáng giá lưu luyến sao? Nói đây là thiên địa ta từng chiếm lĩnh, đây là nơi ta sinh ra và lớn lên, công huân, chiến tích, cuộc đời ta, tất cả đều xảy ra trong thiên địa này"
Y mỉm cười: "Tô Vũ, ngươi vẫn không hiểu cái gì gọi là cố thổ, cái gì gọi là cố hương"
Nhân Hoàng thở dài: "Lưu lạc trong hắc ám mênh mang hỗn độn... Tô Vũ, ngươi đã từng gặp tu giả của các biên giới tan biến lưu lạc khắp nơi trên chiến trường Chư Thiên chưa?"
Tô Vũ gật đâu, hắn đã gặp rồi.
Nhân Hoàng cười nói: "Bọn họ rất thê thảm, sau khi biên giới hủy diệt, bọn họ lưu lạc bên ngoài, phải cúi đầu kẹp đuôi để sống. Người quen, đồng tộc, bạn tốt đều không còn, dù bọn họ chết trên chiến trường thì cũng không có ai khóc thương cho bọn họ.
Nếu bây giờ ta chết, có lẽ hàng tỉ Nhân tộc sẽ khóc vì ta, dù thế nào, ta cũng đã để lại ấn ký thuộc về mình trên mảnh đất này.
10 vạn năm trôi qua, trong vạn giới vẫn lưu truyền truyền thuyết về ta.
Nhưng nếu không có vạn giới, tất cả quá khứ, tất cả dấu vết của ta đều sẽ biến mất"
Nhân Hoàng sảng khoái tuyên bố: "Dù chạy thì có thể chạy đến đâu? Hôm nay chúng ta có thể bị đuổi khỏi vạn giới, ngày mai thì sao? Nếu chỗ nào trong vũ trụ hỗn độn này cũng có cường giả thì chẳng lẽ Tinh Vũ ta phải lưu lạc cả đời? Ta phải trở thành một kẻ không có chủng tộc, không có quá khứ, không có tương lai tư?"
"Hãy chiến đi!"
Khí tức Nhân Hoàng bừng bừng phấn chấn, vô cùng cường hãn.
Y luôn tỏa ra khí chất nhân hậu, nhưng lúc này ánh mắt y trở nên sắc bén, sát khí sôi trào nhìn về phía Địa Môn dần dân tới gần.
Tô Vũ bảo y rời đi, y cảm thấy Tô Vũ đang khinh thường mình.
Ta đi làm gì?
Đi làm kê lưu lạc sao?
"Chiến!
Võ Vương cũng gầm lên, khí tức bừng bừng phấn chấn.
Văn Vương khẽ cười: "Chắc gì đã thua, chưa chiến mà đã sợ hãi chạy trốn ư? Tô Vũ, đừng khinh thường đám già thời kỳ thượng cổ chúng ta, chúng ta chưa bao giờ sợ chiến tranh"
Không biết Văn Ngọc lại lấy đỏ ăn ra từ lúc nào, nàng vừa ăn vừa cười nói: "Ăn no thì được, đi thì ta không muốn đâu"
Tay nàng nắm lấy một con chó mới tỉnh ngủ chưa lâu, vẫn còn đang mê mang, cười hì hì nói: "Ngươi xem, Phì Cầu trông nhà 10 vạn năm, vừa mới tỉnh ngủ mà nhà đã mất thì đáng thương biết bao! Phì Cầu, ngươi nói xem có đúng không?"
Phì Cầu mờ mịt gật đầu: "Tiểu chủ tử nói rất đúng"
Không hiểu cũng không sao, cứ hùa theo nàng là được.
Tô Vũ thấy bọn họ đều nói vậy, hắn lại nhìn Tử Linh Chi Chủ.
Sắc mặt Tử Linh Chi Chủ rất khó coi: "Ta muốn nuốt trường hà, đừng ai tranh với ta!"
Đây là chấp niệm của hắn! Hắn quyết không bỏ qua.
Khung buồn bực lên tiếng: "Đừng nhìn ta, ta là Khai Thiên Kiếm, thiên địa này do ta lập nên, đây là địa bàn hang ổ của ta, giờ có kê muốn tu hú chiếm tổ, bảo ta cút đi, lão tử có thể đồng ý chắc?"
Gia hỏa Tô Vũ này cứ nhìn ta mãi làm gì? Làm như lão tử muốn chạy trốn không bằng...
Tô Vũ cười, hắn chỉ nói: "Tương lai mà ta thấy... Các ngươi đều chết, nhưng chúng ta đã thắng, Ma Diễm bị chúng ta xử lý"
Khung kinh ngạc: "Thật ư?"
"Đương nhiên!"
Đối diện, Ma Diễm khẽ biến sắc, trầm giọng nói: "Tương lai mà ngươi thấy chỉ là thứ Thương muốn cho ngươi xem mà thôi, Tô Vũ, ngươi không hiểu sao?"
Hắn ta không tin!
Dù tương lai đó là thật hay giả thì hắn ta cũng sẽ không tin, bởi vì hắn ta cũng có tín niệm, hắn ta là sinh linh đầu tiên muốn cắn nuốt trường hà.
Hắn ta bước đến càng ngày càng gần, khí thế càng ngày càng cường đại.
Giờ phút này Nhân Môn đột nhiên hóa thành Vạn Thiên Thánh, Vạn Thiên Thánh lảo đảo một cái, nỗ nụ cười nói: "Gia hỏa này rất có sức hút, suýt nữa hắn đã hút ta bay về phía hắn rồi"
Trường hà dưới chân mọi người vang lên giọng nói của Lam Thiên: "Hắn dẫm ta đau lắm đấy, đánh chính diện thì ta đánh không lại đâu. Các ngươi đánh hắn gần chết đi rồi ta lên"
Tô Vũ hít sâu một hơi, hắn bỗng bắt lấy Vạn Thiên Thánh.
Vạn Thiên Thánh ngây người, ông không phản kháng, chỉ nhìn Tô Vũ.
Những người khác cũng nhìn về phía hắn.
Ma Diễm dừng lại, sắc mặt biến ảo.
Lúc này Tô Vũ bỗng nhiên bắt lấy Vạn Thiên Thánh không biết là muốn làm gì.
Diệt Vạn Thiên Thánh để chặt đứt hy vọng tam môn hợp nhất ư?
Không có khả năng, dù Vạn Thiên Thánh đã chết thì Nhân Môn cũng sẽ không bị hủy, bởi vì cánh cửa này thật sự rất cường đại.