Lúc này, Hắc Lân mở miệng trào phúng: "Biện pháp thì hay đấy, nhưng thực lực quá yếu, không đến 45 đạo lực lượng thì không có khả năng dùng đạo bao trùm trường hà đâu"
Nếu Nhân Hoàng có 45 đạo lực lượng thì y sẽ có thể xâm nhiễm toàn bộ trường hà, đù là ai thắng thì cũng không sao cả. Nhưng nếu y có 45 đạo thì đã chẳng cần dùng dùng biện pháp này.
Nhân Hoàng mỉm cười phản bác: "Ngươi cảm thấy không có khả năng bởi vì ngươi không hiểu mà thôi. Hắc Lân, đừng cảm thấy mình sống lâu thì cái gì cũng biết"
Toàn bộ trường hà vô cùng cường đại, y không thể sánh bằng.
Nhưng Hắc Lân ngươi thì biết cái gì?
Ta không muốn chiếm lấy trường hà!
"Một môi lửa nhỏ có thể cháy lan ra cả đồng cỏ!"
Lực lượng Nhân Hoàng đạo giống như mỗi lửa, nó lan tràn từng chút một trong trường hà, đồng hóa từng nhánh sông nhỏ.
Nhân Hoàng bỗng phất tay một cái, Nhân Hoàng Kinh hiện lên trong tay.
"Ta đã nói rồi, muốn giỏi thì phải đọc sách. Đại đạo nào cũng đều có trách nhiệm. Kể cả trường hà thì cũng có trách nhiệm, trách nhiệm của nó chính là độ hóa phong ấn ngươi, vậy nên, tất cả đại đạo đều là trách nhiệm chỉ đạo"
Y mở Nhân Hoàng Kinh, lúc này, y như hóa thành thánh nhân giáo hóa thiên địa.
Quyển sách mở ra, kim quang chiếu rọi.
"Thiên địa có chính khí, tạp nhiên phú lưu hình. Hạ tắc vi hà nhạc, thượng tắc vi nhật tinh.."
Nhân Hoàng thốt ra những ngôn từ tràn đầy chính nghĩa.
Thiên địa này có chính nghĩa, có trách nhiệm.
Ta là hoàng giả của Nhân tộc, thiên địa này là thiên địa của Nhân tộc, tất cả sinh vật ngoại lai đều không được hoan nghênh trong thiên địa này.
Toàn bộ suy nghĩ không có trách nhiệm đều là sai lầm.
Ma Diễm là sinh vật ngoại lai, hắn ta nên bị thiên địa này bài xích, áp chế.
Lực lượng Nhân Hoàng nhanh chóng lan tràn.
Nước trong trường hà cũng thay đổi. Văn Vương am hiểu thay đổi lực lượng đại đạo, ý chí của y theo lực lượng Nhân Hoàng đạo lan tràn, biến đổi đại đạo lực lượng hỗn tạp thành lực lượng trách nhiệm của Nhân Hoàng đạo, từng chút thay đổi toàn bộ thời không trường hà.
Sau nhiều năm xa cách, hai người lại hợp tác, muốn dùng sức lực nhỏ bé của mình thay đổi kết cục trận chiến này.
Dù các ngươi cường đại, dã tâm bừng bừng, chỉ cần ta cải tạo toàn bộ trường hà thành trách nhiệm đại đạo, các ngươi hấp thu lực lượng trường hà hay cắn nuốt trường hà thì đều sẽ thành thánh nhân giống ta.
Oanh!
Hỏa diễm của Ma Diễm đốt cháy thiên địa, đánh lui Tô Vũ và Tử Linh Chi Chủ, ngay sau đó, hắn ta rống to một tiếng, ngọn lửa tiến vào đáy sông, đốt cháy lực lượng Nhân Hoàng đại đạo.
Hắn ta vô cùng phẫn nộ.
Không thể để lực lượng của Nhân Hoàng thẩm thấu toàn bộ trường hà, nếu không hắn ta sẽ thật sự trở thành bản sao của Nhân Hoàng, một cường giả như Ma Diễm sao có thể chấp nhận việc sống thành bộ dạng như vậy.
Khi ấy, dù Ma Diễm thành công cắn nuốt trường hà thì hắn ta cũng chỉ là Tinh Vũ thứ hai chứ không phải là Ma Diễm.
Nhân Hoàng ngồi xếp bằng trong hư không, y mỉm cười tiếp tục đọc sách.
Lực lượng của y vẫn điên cuồng lan tràn.
Lúc này Lam Thiên vẫn chăm chỉ vận chuyển lực lượng, phân thân bị đốt cháy thì sẽ lại nhanh chóng xuất hiện lần nữa, tiếp tục mang lực lượng Nhân Hoàng đạo đi khắp trường hà.
Lam Thiên cười hì hì nói: "Nhân Hoàng bệ hạ thật lợi hại, Tô Vũ không so được với ngài.
Quả nhiên người đọc sách là lợi hại nhất"
Tô Vũ mạnh hơn Nhân Hoàng nhưng hắn không thể làm được điều này, mà dù hắn làm được thì cũng vô dụng, đại đạo của hắn không phải độc dược!
Đối với rất nhiều người mà nói, Nhân Hoàng đại đạo thật sự là độc dược!
Giờ phút này, Nhân Hoàng tỏa ra quang mang vạn trượng. Y nở nụ cười, có vẻ rất vừa lòng.
Ta làm vai chính mười mấy vạn năm, sao có thể bị Tô Vũ cướp hết hào quang được?
Sắc mặt y hơi trắng nhưng y không thèm để ý. Nhân Hoàng Kinh tách rời từng trang, trang giấy hóa thành quang mang hoàn toàn dung nhập vào trường hà.
Tô Vũ kêu lên: "Làm gì vậy?"
Nhân Hoàng cười hôi: "Ngươi ghen tị à?"
Tô Vũ thầm mắng, có quỷ mới ghen tị với ngươi.
Gia hỏa này tiêu hao quá lớn, y đang tự phân tán đại đạo và thiên địa của mình.
Nhân Hoàng cười nói: "Tô Vũ, ngươi phải nhớ rằng, đạo và thiên địa đều đến từ thời không trường hà, giống như chúng ta múc ra một gáo nước từ trong biển rộng, vậy nước này là của ta ư? Sai rồi, nước vẫn thuộc về biển. Một gáo nước không ảnh hưởng đến biển rộng.
Nhưng chúng ta không chỉ là một gáo nước đối với thời không trường hà, mà là một xô nước lấy từ một hồ nước. Một xô nước cũng không thể ảnh hưởng đến toàn bộ hồ nước, nhưng nếu chúng ta đổ thuốc nhuộm vào xô nước này, vậy thì xô nước có thể thay đổi toàn bộ hồ nước!
Ta có ý tưởng này là nhờ ngươi, nếu đánh không lại thì dung nhập đi, hoặc có thể nói là nếu ngươi làm ta khó chịu thì ta cũng sẽ không cho ngươi sống tốt.
Ngươi không cho ta uống nước thì ta sẽ đổ độc dược vào hỏ, để tất cả mọi người đều không thể uống!"
Nhân Hoàng tươi cười xán lạn: "Nhân tộc có một câu tục ngữ thế này, một mẩu cứt chuột làm hỏng một nồi cháo! Một mẩu cứt chuột nho nhỏ có thể khiến một nôi cháo không thể ăn được nữa, hôm nay Tinh Vũ ta không ngại làm mẩu cứt chuột này"
Y dùng Nhân Hoàng đại đạo xâm nhiễm toàn bộ trường hà, đối với y, đại đạo này là thứ tốt, đối với những người khác thì lại là độc dược trí mạng.
Giờ phút này, y vẫn đang không ngừng xâm nhiễm. Cứ tiếp tục như vậy, dù trường hà không bị xâm nhiễm toàn bộ thì cũng rất khó cắn nuốt.
Ma Diễm phẫn nộ rít gào, lực lượng hỏa diễm sôi trào tới cực hạn, Tô Vũ kêu rên, ý chí bị thiêu đốt như sắp tan biến.
Gia hỏa này thật sự cường đại.
Hiện giờ Tô Vũ chỉ đóng vai trò phụ trợ, hắn và Tử Linh Chi Chủ dùng toàn lực ngăn cản ngọn lửa của Ma Diễm lan đến chỗ Nhân Hoàng.
Trong thời khắc này, Nhân Hoàng mới là vai chính!
Tô Vũ dở khóc dỡ cười, hắn không thèm để ý, chỉ hơi lo lắng, sợ Nhân Hoàng sẽ không duy trì được lâu. Dù có mấy người khác dùng lực lượng củng cố thiên địa giúp y thì cũng không thể kiên trì quá lâu được.
Giờ khắc này, Nhân Hoàng thật sự tỏa ra hào quang chiếu rọi khắp chốn. Quang huy kim sắc lan tràn, y lật Nhân Hoàng Kinh, mỗi tờ mở ra sau đó đều rách nát, quang huy hòa vào trong trường hà, y nhẹ giọng nói: "Tô Vũ, nước trong hồ có năng lực tự tỉnh lọc. Nếu ngươi chỉ nhỏ vào đó một giọt màu thì không thể khiến toàn bộ hồ nước thay đổi. Phải đổ vào đó một lượng màu thật lớn thì hồ nước mới đổi màu"
Y muốn nhắn nhủ rằng hãy tranh thủ thêm thời gian cho mình, y không biết cần bao nhiêu lực lượng mới có thể khiến trường hà biến chất.
Y cũng không thể đổ toàn bộ lực lượng vào đó, bởi vì làm vậy thì y sẽ chết. Y cần sống sót, dùng lực lượng biến nước sông thành lực lượng Nhân Hoàng đạo, tiến hành tuần tự dần dần thì mới có thể nhuộm toàn bộ trường hà thành bộ dáng của y!
Trong thiên địa, lực lượng thiên địa của Văn Vương và Văn Ngọc không ngừng bị rút ra.
Thời Gian Sách mở ra từng trang, các trang sách lần lượt rách nát.
Vạn Đạo Kinh cũng phiên động, từng trang rách nát.
Bánh Nhân Đậu và Thư Linh đều lộ vẻ thống khổ.
Phì Cầu rầm rì, một lát sau, Trà Thụ, Đại Mộc Đầu đều hiện lên, Phì Câu nức nở: "Thư Linh, Bánh Nhân Đậu, cùng tới chơi với nhau đi!"
Thân thể Thư Linh và Bánh Nhân Đậu đều rung động, không ngừng tan rã rồi lại nhanh chóng hội tụ.
Giống như năm đó!
Phía dưới, Văn Ngọc mỉm cười vung tay lên, cảnh tượng xung quanh biến thành nhà cũ của Văn Vương, Văn Ngọc híp mắt tươi cười xán lạn, nháy mắt xuất hiện trên một bàn đu dây.
Đóa hoa nở rộ khắp núi đôi!
Trong sân, đám người Bánh Nhân Đậu hiển hiện.
Phì Cầu vẫy đuôi, ngậm nồi chén gáo bồn nhanh chóng chui tới chui lui trong đại viện, Bánh Nhân Đậu lăn lộn bị Văn Ngọc đá bay, lăn tới đưới chân Văn Vương, Văn Vương bật cười, y vung tay lên, Bánh Nhân Đậu lần nữa bị đánh bay.
Ngay sau đó, Phì Cầu xông tới, ngậm Bánh Nhân Đậu đưa đến dưới chân Văn Ngọc.
Bánh Nhân Đậu nức nở: "Đây là ác mộng, ta không muốn như vậy.."
Lại nữa à? Ta không phải quả bóng, ta là Bánh Nhân Đậu!
Năm đó cũng thế này, tuy rằng quá khứ rất đẹp nhưng ta không muốn làm quả bóng đâu, thật đáng ghét.
Văn Ngọc cười lớn, Thời Gian Sách trên đầu nhanh chóng lật mở, bàn đu dây đung đưa không ngừng: "Ngươi là quả bóng!"
Nàng lại đá bay Bánh Nhân Đậu, sau đó tóm lấy đuôi Phì Cầu xoay một vòng, sau đó thả Phì Cầu ra, giờ khắc này nàng rất vui vẻ.
Trăm hoa đua nở, tiếng nói cười hân hoan, giống hệt như năm xưa.
Nơi xa, Văn Vương mỉm cười.
Nhiều năm trước, y từng có cuộc sống thế này.
Khi đó cũng tốt đẹp hệt như vậy.