Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 4010 - Chương 4009: Quân Tử Nhất Ngôn, Tứ Mã Nan Truy.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 4009: Quân Tử Nhất Ngôn, Tứ Mã Nan Truy.
 

Ma Diễm vừa bùng nổ vừa quát: "Chúng ta giao chiến, dù ai thất bại thì người còn lại cũng đều trở nên cường đại hơn, cắn nuốt trường hà hay cắn nuốt chúng ta thì cũng đều tự do. Nhưng nếu cắn nuốt lực lượng của Hắc Lân thì sẽ triệt để trở thành tù nhân, trở thành linh bị vạn giới độ hóa!"

Oanh!

Tô Vũ lùi lại mấy bước, khí tức rung chuyển, đạp vỡ trường hà.

Ma Diễm cũng lùi lại mấy bước, trên cánh tay xuất hiện vết kiếm lớn.

Hắc Lân lơ lửng ở nơi xa, nhẹ giọng nói: "Ta muốn tự do là quá đáng sao? Tô Vũ, ngươi cắn nuốt lực lượng còn lại của trường hà thì ngươi sẽ thắng, sau đó ngươi có thể thoát khỏi trường hà hay không, hay ngươi sẽ chấp nhận số phận làm linh của trường hà thì đều không liên quan đến ta"

Hắc Lân bình tĩnh nói tiếp: "Ta chỉ muốn rời khỏi lỏng giam này. Tô Vũ, vì sao ta không tìm những người khác, không phải Thương hay Ma Diễm, cũng không tìm Khung hay Âm, mà là ngươi?"

Tô Vũ lạnh lùng liếc y.

Hắc Lân thản nhiên tự đáp: "Không phải bởi vì chỉ có ngươi kế thừa kiếp nạn chỉ đạo, có lẽ nếu ta chờ đợi thêm thì sẽ chờ được người khác, có lẽ sau khi ngươi chết thì sẽ có người kế thừa kiếp nạn chỉ đạo tiếp theo xuất hiện. Sở dĩ ta lựa chọn giúp ngươi là vì tự cứu chính ta, để ta có thể rời khỏi nơi quỷ quái này, một phương diện khác là vì Tô Vũ coi trọng vạn giới từ trong thâm tâm, cũng là người giữ chữ tín... Ta không hại ngươi!"

"Ta chưa bao giờ hại ngươi. Kể cả hiện tại, nếu ngươi không muốn tiếp nhận lực lượng kiếp nạn chỉ đạo thì ngươi cũng có thể cự tuyệt, quyền lựa chọn nằm trong tay ngươi.

Ta không hại ngươi, ta còn đang giúp ngươi, ta muốn tự do, vậy nên ta nghĩ rằng nếu ngươi tiếp nhận thì ta sẽ được như nguyện!" Hắc Lân nhấn mạnh.

Y muốn Tô Vũ kế thừa kiếp nạn chi đạo và lực lượng thiên địa này, sau đó y sẽ nhân cơ hội thoát khỏi nơi đây.

Bấy giờ, ý chí tràn ngập thiên địa của Nhân Hoàng, y bỗng nhiên quát lớn: "Hắc Lân, nếu tiếp nhận lực lượng kiếp nạn của ngươi thì sẽ có hậu quả gì?"

"Hậu quả ư?"

Hắc Lân bật cười: "Ta không biết, chắc là sẽ bị nhốt trong trường hà, trở thành linh của trường hà, ngày ngày đêm đêm bị căn nguyên sinh linh vạn giới cọ rửa, Tô Vũ sẽ ngày càng cường đại hơn... Nhưng khi đó Tô Vũ có còn là chính mình hay không thì ta cũng không biết"

Oanh!

Tô Vũ im lặng, hắn lại giao thủ với Ma Diễm, thiên địa rung chuyển không ngừng.

Hắc Lân tiếp tục nói: "Tô Vũ, nếu cứ đánh tiếp thì căn nguyên vạn giới sẽ không giữ được, sinh linh vạn giới sẽ diệt vong. Ngươi nói ngươi là ma... Nhưng ma và thánh có giới hạn rõ ràng lắm ư? Nhất niệm thành ma, nhất niệm thành thánh! Ai biết một mặt khác của ma có phải là thánh hay không? Ngươi nói những người khác là thánh nhân.

Chẳng lẽ Tô Vũ ngươi không phải sao?"

Hắc Lân cảm thán: "Số mệnh của sinh linh vạn giới phụ thuộc vào ý niệm của ngươi.

Thành thánh hay thành ma thì cũng là do ngươi!"

Sắc mặt Ma Diễm biến ảo, ngay sau đó hắn ta đột nhiên quát: "Tô Vũ, ta cho ngươi thời gian, ngươi hãy hỏi sinh sinh linh vạn giới trước đi"

Hắc Lân dại ra.

Ma Diễm nhanh chóng lùi lại: "Tô Vũ, ta cho ngươi thời gian để ngươi hồi sinh sinh linh vạn giới, sau khi ngươi hoàn thành thì hãy chuyên tâm chiến một trận cùng ta. Dù là người hay thú thì đều nỗ lực để đánh vỡ lỏng giam, theo đuổi sự cường đại. Nếu kết cục là hóa thành tù nhân thì sao phải chiến tiếp?"

Hắc Lân ngây ngẩn.

Ma Diễm trào phúng nhìn Hắc Lân: "Hắc Lân, ngươi không phải sinh linh chân chính.

Còn người và thú thì đều là sinh linh. Nếu ngươi chịu để nhân đạo cọ rửa mình thì có lẽ ngươi sẽ hiểu. Nhưng ngươi đã không làm thế, ngươi nghĩ quá đơn giản!"

Y đang nghĩ gì vậy?

Ta bắt buộc phải giết Tô Vũ ư?

Không! Nếu ta cho Tô Vũ thời gian để hồi sinh sinh linh vạn giới thì sao?

Y có thể làm được gì?

Trong tình huống này, lẽ nào Tô Vũ vẫn nguyện ý làm tù nhân?

Mà ở phía đối diện, Tô Vũ cả kinh nhìn Ma Diễm.

Đôi khi Ma Diễm đưa ra các quyết định nằm ngoài dự đoán của Tô Vũ. Mà quyết định lần này của hắn không sai. Nếu Tô Vũ không tiếp nhận lực lượng của Hắc Lân thì Ma Diễm vẫn còn cơ hội, nếu Tô Vũ tiếp nhận phần lực lượng trường hà còn lại, trở thành cường giả 49 đạo thì Ma Diễm sẽ không còn bất cứ cơ hội nào.

Hắc Lân khẽ nhíu mày, lẩm bẩm: "Không phải là người hay thú thì đều theo đuổi sự cường đại sao? Kể cả khi phải mất đi tự do! Ma Diễm ngươi ẩn núp ở đây vô số năm tháng không phải là để cường đại hơn sao?"

Ma Diễm lạnh lùng đáp: "Ta muốn cường đại không có nghĩa là ta chấp nhận bị nhốt ở đây, ta cường đại là để tự do chứ không phải để trở thành tù nhân. Ngươi thì biết cái gì?"

Tô Vũ nhìn về phía Ma Diễm, Ma Diễm gần giọng: "Ta biết ngươi suy nghĩ cái gì, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tập kích ngươi nhân lúc ngươi suy yếu vì hồi sinh sinh linh vạn giới, có đúng không?"

Tô Vũ còn chưa mở miệng, Ma Diễm đã thẳng thắn khẳng định: "Ta sẽ làm vậy!"

Tô Vũ bật cười.

Ma Diễm cũng cười lớn.

"Vì sao không tận dụng thời cơ? Tô Vũ, khi đó ngươi sẽ có nhiều lựa chọn hơn hiện tại.

Khi đó ngươi vẫn có thể liều một phen. Hiện nay tâm tư ngươi rối loạn, muốn liều thì cũng không có cơ hội. Vì sao phải thành toàn Hắc Lân? Hắc Lân cũng chẳng tốt lành gì, nếu hắn là người tốt thì đã không phối hợp với ta để suy yếu trường hà, thậm chí là phái Phệ Hoàng hủy diệt trường hà"

Tô Vũ hít sâu một hơi, sau đó đột nhiên quát lớn, một cỗ lực lượng cường đại càn quét thiên địa.

Hắn muốn hỏi sinh sinh linh vạn giới!

Dù cuối cùng thất bại khiến những người này chết thì đó cũng là vì ta chiến bại mà chết chứ không phải ta thấy chết mà không cứu.

Thánh ư?

Hay ma?

Ai biết được!

Giờ khắc này, thanh âm Tử Linh Chi Chủ vang lên trong thiên địa: "Ngươi."

Bây giờ mà hồi sinh sinh linh vạn giới sẽ khiến Tô Vũ tiêu hao cực lớn, thực lực giảm sút, khi đó Tô Vũ phải đối phó với Ma Diễm như thế nào?

Khi đó hắn không địch nổi Ma Diễm, nếu không chấp nhận điều kiện của Hắc Lân thì vẫn sẽ bị Ma Diễm giết chết, rồi vạn giới vẫn bị huỷ diệt!

Nếu... Nếu Tô Vũ nhẫn tâm hơn một chút, không quan tâm đến sinh linh vạn giới thì có lẽ hắn có thể thắng, hắn có thể đánh bại Ma Diễm, tiếp tục phong ấn Hắc Lân, cắn nuốt bảy thành lực lượng thiên địa là đủ rồi.

Tô Vũ bình tĩnh ngắt lời: "Không sao. Ta đã nói rồi, ta sẽ hồi sinh bọn họ, ta đã nói ra thì chắc chắn sẽ làm được! Ta còn sống thì bọn họ có thể hỏi sinh, nếu ta chết... sau khi thực hiện hứa hẹn này, bọn họ chết hay sống thì không phải vấn đề của ta nữa, ta cũng không quản được"

"Ngươi thật là..."

Nhân Hoàng thở dài, Tô Vũ ngoài miệng thì rất cứng rắn, nhưng hắn lại thỏa hiệp vì vạn giới, vì Nhân tộc hết lần này đến lần khác.

Năm đó hắn nói rằng đến chết cũng không trở về Nhân tộc, không lâu sau hắn đã trở thành Nhân Chủ, mang Nhân tộc càn quét chư thiên.

Sau khi Bách Chiến trở về, hắn cho rằng Bách Chiến có thể dẫn dắt Nhân tộc quật khởi, hắn đã nói sẽ không quản Nhân tộc nữa, sau đó hắn nhận ra Bách Chiến không muốn dẫn Nhân tộc quật khởi, vậy là hắn lại trở về tiếp quản Nhân tộc.

Lần nào hắn cũng nói rằng Nhân tộc diệt vong thì cũng không liên quan đến mình, nhưng sau đó hắn lại tự gánh lấy trọng trách, thỏa hiệp với tứ phương vì Nhân tộc.

Lúc này, đám cường giả còn chưa bị hủy diệt ý chí đều mang tâm tình vô cùng phức tạp.

Tô Vũ là người miệng dao găm tâm đậu hủ điển hình.

Hắn vì Nhân tộc, vì người không quen biết mà nhượng bộ, lui bước rất nhiều lần.

Có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến rất nhiều người nguyện ý đi theo hắn, nguyện ý cùng tử chiến với hắn, bởi vì mọi người đều hiểu hắn là người như thế nảo.

Gông xiềng này cũng là do mọi người đeo lên cho hắn từng chút một.

Vạn Thiên Thánh, Liễu Văn Ngạn, Đại Chu Vương, Nhân Hoàng...

Chính bọn họ đã đeo gông xiềng lên cho Tô Vũ.

Phía trên cao, Tô Vũ vẫn không nói gì.

Gông xiểng ư?

Hắn không biết!

Hắn chỉ biết rằng khi hắn ra lệnh cho bọn họ đi chết, dù những con người trong Nhân Cảnh kia đã mang tâm tư suy nghĩ gì thì cuối cùng vẫn chủ động chết đi, hoàn toàn tin tưởng lời hắn nói.

Ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng!

Ta bảo ngươi chết, ngươi liền chết, không chút do dự, vô cùng tín nhiệm, vậy Tô Vũ ta cũng sẽ không bội ước vì tư lợi.

Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!

Tô Vũ không cảm thấy mình là quân tử, nhưng hắn có lý niệm làm người của riêng mình, có chuẩn tắc và tín ngưỡng của chính mình, từ nhỏ đã vậy!

Ai giúp ta, ta giúp kẻ đó, ai yêu ta, ta yêu kẻ đó, ai cho ta cái gì, ta sẽ trả lại gấp mười lần.

Hôm nay hắn đã nói rằng sẽ hồi sinh những người đó thì sẽ không nuốt lời.

Còn nan đề hắn có thể tiêu hao quá nhiều và sẽ chết... Thì sao chứ?

Bình Luận (0)
Comment