Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 4011 - Chương 4010: Chúa Cứu Thế.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 4010: Chúa Cứu Thế.
 

Trong không trung, từng luồng lực lượng bao trùm thiên địa tứ phương, trong chư thiên vạn giới hiện ra từng đạo căn nguyên, vô số lực lượng căn nguyên vốn sắp tiêu tán đều được củng cố.

Hắc Lân và Ma Diễm đều nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt Hắc Lân tràn đây tâm tình phức tạp.

"Đây là người sao?"

Y không ngờ Tô Vũ sẽ lựa chọn như vậy trong thời khắc này.

Hắn có rất nhiều lựa chọn!

Hắn có thể mặc kệ vạn giới, tiếp tục chém giết Ma Diễm, hắn có một nửa hy vọng thắng.

Hắn đã cắn nuốt bảy thành lực lượng trường hà, có thể trực tiếp cao chạy xa bay, có lẽ Ma Diễm sẽ không dám đuổi giết hắn, hắn có thể bỏ lại vạn giới điêu tàn, không cần quan tâm nữa.

Hắn cũng có thể tiếp nhận lực lượng của Hắc Lân, trở thành cường giả 49 đạo, dễ dàng giết chết Ma Diễm.

Nhưng cuối cùng Tô Vũ lại lựa chọn tiêu hao lực lượng để hồi sinh sinh linh vạn giới, có lẽ nói tự phế võ công là hơi khoa trương, nhưng hiện tại khi lực lượng của Tô Vũ dần trôi đi thì khí tức của hắn cũng bắt đầu giảm sút.

Trong chớp mắt, hắn từ 47 đạo ngã xuống 46 đạo.

Ánh mắt Ma Diễm sáng lên, hắn ta cảm khái: "Đúng là con người!"

Tô Vũ - kê được xưng là ma đầu làm vạn điều ác - cuối cùng lại đưa ra quyết định khiến Ma Diễm cũng không thể lý giải, tuy hắn ta đã đáp ứng cho Tô Vũ thời gian hỏi sinh sinh linh, nhưng hắn ta không nói rằng mình sẽ không giết người sau khi bọn họ hồi sinh.

Tạm thời hắn ta chưa ra tay, hắn ta đang chờ, chờ Tô Vũ tiêu hao càng lớn thì càng tốt.

Khi Tô Vũ tiêu hao tới cực hạn, dù hắn dung hợp lực lượng của Hắc Lân thì Ma Diễm cũng chẳng cân e ngại nữa.

Bấy giờ, ý chí của những cường giả chưa mất đi vẫn còn đây.

Nhân Hoàng nhìn Tô Vũ, ý chí y dao động.

Tô Vũ biết rằng nếu hắn chiến bại thì những người này vẫn sẽ chết, sẽ không có đường sống. Nhưng hẳn lại làm ra hành động ngu ngốc nhất mà hắn thường trào phúng, địch nhân chưa chết nhưng hắn đã buông đao, tuy rằng không phải phế hết thực lực nhưng tự suy yếu lực lượng của chính mình cũng là hành động cực kỳ không sáng suốt.

"Tô Vũ.."

Nhân Hoàng lẩm bẩm.

Tô Vũ là vị đế hoàng tàn nhẫn nhất trong mắt mọi người, cũng là người mà Nhân tộc sợ hãi nhất!

Hắn giết chóc vô số, tính cách thay đổi thất thường, không chỉ vạn tộc sợ hắn mà cả Nhân tộc cũng rất sợ hắn.

Hắn rất nhẫn tâm, luôn miệng nói rằng Nhân tộc hủy diệt cũng chẳng sao, hắn nói hắn chán ghét Nhân tộc...

Nhưng kết quả thì sao? Nhân tộc đông đúc, có bao nhiêu người đã bị Tô Vũ giết?

Trừ bỏ đơn thần văn nhất hệ, trừ bỏ những kê phe Bách Chiến, Tô Vũ đã giết ai?

Đại Chu Vương lừa gạt hắn không ít lần nhưng hắn chưa bao giờ nói rằng sẽ giết Đại Chu Vương.

Không nghĩ tới, Tô Vũ lại có quyết định ngớ ngẩn. Bản thân Nhân Hoàng còn cảm thấy không nên ra tay cứu sinh linh vạn tộc vào lúc này, không phải vì y nhẫn tâm máu lạnh, mà là Tô Vũ cần lực lượng để chiến đấu ở thời điểm này!

Mà nếu hắn không cứu, tiếp tục tái chiến, vậy Tử Linh Chi Chủ cũng không đủ sức củng cố những căn nguyên kia, e rằng vạn tộc đều sẽ huỷ diệt.

Nhân Hoàng thở dài một tiếng.

Thiện ác?

Thánh ma?

Ai có thể đánh giá Tô Vũ là người tốt hay kẻ xấu chứ?

Không kẻ nào có quyền đành giá hắn!

Mà ở trên cao, Tô Vũ vẫn không nói lời nào.

Từng đạo căn nguyên lần lượt được hắn cụ hiện ra trước mắt.

Nhân Cảnh.

Vạn vật chết đi, thiên địa diệt sạch, trời đất tối tăm.

Có Nhân tộc mất đi thân thể, có người vẫn còn thi thể, vô số xác chết phủ đây mặt đất, dường như tất cả đã bị đóng băng.

Lúc này, có một cỗ lực lượng ngập trời càn quét thiên địa.

Vô số thi thể bỗng trào ra sinh cơ.

Một lát sau, trong hư không, một thân ảnh mập mạp hiện lên.

Đó là Hạ Hổ Vưu, cậu đã sống lại!

Hạ Hổ Vưu nhất thời còn hơi mê mang, nhưng rất nhanh sau đó cậu đã hoàn hồn.

Cậu còn sống!

Hạ Hổ Vưu lộ vẻ kinh hỉ.

Thắng rồi ư?

Tô Vũ thắng rồi!

Ta sống lại rồi!

Sau đó, thi thể Nhân tộc chất đây đại địa bắt đầu dân dần khôi phục.

Tựa như một giấc mộng đã kết thúc, lập tức, tiếng hoan hô vui mừng bùng nổ, bọn họ hò hét: "Nhân tộc vạn thắng! Vũ Hoàng vạn thắng!"

Thắng rồi!

Nếu không thắng thì bọn họ sống lại bằng cách nào?

Hiển nhiên là Tô Vũ đã thắng.

Chúng sinh vui mừng.

Lực lượng tiếp tục càn quét, sau khi bao trùm Nhân Cảnh, nó bắt đầu lan đến địa bàn minh tộc.

Bấy giờ, Tử Linh Chi Chủ quát lớn: "Tô Vũ!"

Đũ rồi!

Hồi sinh Nhân tộc như vậy là đủ rồi, đừng lãng phí lực lượng nữa!

Tô Vũ bình tĩnh tiếp tục làm việc mình muốn làm.

Đủ rồi ư?

Mặc kệ những người khác sao?

Mặc kệ minh tộc và tam tộc ư?

Minh tộc là bằng hữu nên làm vậy cũng không vấn đề gì, tuy tam tộc là địch nhân nhưng ta đã đáp ứng bọn họ rồi!

Ta đáp ứng với đám người Thiên Cổ rằng chỉ cần bọn họ chết thì ta sẽ bỏ qua cho tam tộc, ta cũng nói với tam tộc rằng chỉ cần bọn họ tự nguyện hủy diệt thì lát nữa ta sẽ hỏi sinh bọn họ.

Nếu ta đã đáp ứng thì ta sẽ làm được! Nhưng về sau bọn họ sống hay chết thì ta đây không quản được.

Nơi xa, Ma Diễm tươi cười xán lạn.

Tô Vũ thật thú vị! Giờ khắc này, hắn không chỉ hỏi sinh Nhân tộc mà còn muốn hỏi sinh minh tộc, thậm chí là các chủng tộc từng đối địch.

"Đây là quân tử nhất ngôn đúng không?"

Ma Diễm thấp giọng nở nụ cười, mang theo ý vị nói không nên lời, Tô Vũ là quân tử sao?

Đương nhiên không phải!

Hắn là loại quân tử nào chứ? !

Tô Vũ có vô số khuyết điểm, có người khen có người chê, thậm chí trong Nhân tộc cũng có không ít người âm thầm mắng hắn, vậy mà vào thời khắc này hắn lại cố chấp đến đáng sợ, chẳng khác gì một thằng khờ.

Tô Vũ là thằng khờ, là kẻ ngu ngốc ư?

Bản thân Ma Diễm cũng không dám đặt từ này lên người Tô Vũ, nhưng lúc này hắn ta lại cảm thấy đây là những từ chính xác nhất để nói về Tô Vũ.

Cách đó không xa, ánh mắt Hắc Lân dao động.

Hắc Lân lộ vẻ nghỉ hoặc, y tò mò tự hỏi, đây là thánh nhân mà Nhân tộc hay nói sao?

Thật kì quái!

Chỉ có người gọi y là ma đầu, chưa bao giờ có ai nói y là thánh nhân.

Hắc Lân mê man hỏi: "Tô Vũ, vì sao?"

Đây là lần y cảm thấy khó hiểu hiếm có trong vô số năm qua.

Tô Vũ nhìn y, dù khí tức hắn đang giảm sút nhanh chóng nhưng hắn vẫn hết sức bình tĩnh: "Vì sao cái gì? Chẳng vì gì cả! Tô Vũ ta hành tẩu thế gian, không nợ bất cứ kẻ nào.

Cái gọi là thánh ma là điều phù phiếm với ta. Ta chỉ tin bản thân mình!"

Trong lòng ta chỉ có chuẩn tắc của chính mình!

Tất cả gông xiêng, trách nhiệm, gánh nặng kia đều do ta nguyện ý để người khác đeo lên người mình, nếu ta không muốn thì không ai có thể ép ta.

Tô Vũ tươi cười: "Ta sống 24 năm, gần 25 năm, ta không nợ ai cả. Những gì ta nợ người khác ta đều đã trả lại, tất cả những kẻ nợ ta, trừ Ma Diễm ra thì tất cả đều đã bị ta giết.

Còn ngươi, ngươi giúp ta chỉ vì muốn thoát khỏi vạn giới, vậy nên chúng ta chỉ đang lợi dụng lẫn nhau, không ai nợ ai!"

Ta một mình tới đây thì cũng sẽ cô độc rời đi, ta sẽ không nợ bất cứ kẻ nào, sau khi ta chết, dù trời long đất lở ra sao thì Tô Vũ ta cũng không cần phải thấy áy náy với ai cả!

Hắc Lân suy tư, sau đó nhẹ giọng cảm khái: "Ta bỗng nhiên cảm thấy ngươi thật tiêu sái. Rõ ràng cũng là tù nhân mà sao ta lại có cảm giác ngươi sống tiêu sái hơn ta?"

Nhân sinh ngắn ngủi của Tô Vũ tràn đầy thống khổ và tranh đấu, nhưng vì sao y lại cảm thấy Tô Vũ có cuộc sống cực kỳ tiêu sái?

Người ngoài cảm thấy hắn thống khổ, bản thân hắn cũng kêu khổ, nhưng tới lúc này lại cảm thấy Tô Vũ sống rất tự tại.

Tô Vũ chỉ cười mà không đáp.

Rất nhanh, lực lượng càn quét đã ập tới địa bàn tam tộc.

Bình Luận (0)
Comment