Ma Đa Na là người đầu tiên sống lại. Thực lực còn nguyên, sinh mệnh dồi dào, căn nguyên nguyên vẹn, tất cả đều không thay đổi, phía sau gã, tu giả vạn tộc cũng lục tục khôi phục theo.
Thắng rồi sao?
Gã nhìn về nơi xa.
Gã không biết! Nhưng gã cảm ứng được có cường giả tồn tại, đó là... Ma Diễm ư?
Lửa vẫn đang mơ hồ cháy.
Chưa thắng sao?
Ma Đa Na khẽ biến sắc, dường như gã nghĩ tới điều gì đó, gã nhìn tứ phương, các vị tu giả đều đang sống lại, tất cả đều lộ vẻ vui mừng.
Giờ khắc này, dù là địch nhân, dù là cường giả tam tộc, khi có suy nghĩ Tô Vũ đã thắng trong đầu, bọn họ đều cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng. Bởi vì bọn họ hiểu rằng khi Tô Vũ đã nói là không giết bọn họ thì hắn nhất định sẽ không giết.
Làm địch nhân của người như Tô Vũ đôi khi sẽ cảm thấy rất an tâm!
Khi hắn muốn giết ngươi, dù ngươi có cố thế nào thì cũng không thể trốn thoát.
Khi hắn nói sẽ bảo vệ ngươi, vậy thì trừ khi hắn chết, nếu không hắn nhất định sẽ bảo vệ ngươi đến cùng!
"Tô Vũ thắng."
"Cuối cùng cũng thái bình rồi!"
"May mà hắn thắng, nếu những người khác thắng thì xong đời!"
Giờ khắc này, phía sau Ma Đa Na, đám tu giả hận Tô Vũ hào hứng vui mừng, thoải mái reo hò.
Bọn họ hận Tô Vũ vì đã đánh chết các cường giả thủ lĩnh vạn tộc, hận tộc mình bại đưới tay Tô Vũ trong trận chiến chủng tộc.
Ở trong mắt bọn họ, Tô Vũ là ác ma, nhưng vạn giới đều biết hắn nhất định sẽ thực hiện điều mà hắn đã đáp ứng.
Nếu không phải như thế, dù bọn họ có bị Nhân Hoàng đại đạo ảnh hưởng thì cũng sẽ không tự nguyện chết đi vì một lời của hắn.
Vạn giới có vô số sinh linh, Tô Vũ ra lệnh một tiếng, trừ một vài người không cam lòng, còn lại đều nhanh chóng tự hủy, đây là nhờ uy danh Tô Vũ lập nên ở vạn giới mấy năm nay!
Tất cả mọi người đều cảm thấy Tô Vũ đã thắng, thiên hạ thái bình.
Nhưng có vài người lại biết rằng không phải...
Lúc này, Tô Vũ vung tay lên, trường hà che trời, cánh cửa phong bế, ngay sau đó, vạn giới phía dưới biến mất, dường như có một tầng mây dày che giấu thiên địa, đám người Tô Vũ huyền phù trên trời cao, bên trong ngân hà.
Tô Vũ khẽ cười: "Để đám người phía dưới vui vẻ một lát đi. Đừng để bọn họ mới vừa sống lại mà đã phải lo lắng hãi hùng. Ma Diễm, nếu ngươi thắng thì hãy lập tức cắn nuốt bọn họ, đừng kéo dài lâu, đừng khiến bọn họ sợ hãi không cần thiết"
Ma Diễm đáp ứng: "Ta sẽ làm vậy! Tô Vũ, chỉ bằng việc ngươi hồi sinh cả tam tộc, khi ta thắng, ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng này của ngươi"
Tô Vũ nhướng mày: "Ma Diễm, ngươi cũng có chút phong độ của cường giả đấy. Không ngại chờ ta hỏi sinh thêm vài người chứ?"
Ma Diễm thoải mái đáp: "Không ngại chút nào! Ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi"
"Đa tạ!"
Tô Vũ nở nụ cười.
Ngay sau đó, Lam Thiên và những người khác xuất hiện, khí tức khôi phục như ban đầu, Tô Vũ vung tay lên, bọn họ còn chưa kịp nói gì thì đã bị ném xuống phía dưới.
"Đồ đệ ngoan.."
Bạch Phong hô một tiếng, Tô Vũ cười mắng: "Buồn nôn quá!"
Bạch Phong nhìn hắn, sau đó hét lớn: "Giết hắn đi, ngươi có thể thắng! Thắng rồi lão tử sẽ đưa hết vốn liếng nhiều năm cho ngươi"
Tô Vũ mỉm cười vung tay, đám Bạch Phong biến mất.
Một lát sau, phụ thân, Trần Hạo và những người khác cũng hiện lên.
Tô Vũ nhìn phụ thân, Tô Long cũng nhìn con trai, ánh mắt phức tạp, giọng y tràn đầy chua xót: "Ta về làm một chén thịt kho tàu... Chờ ngươi trở về ăn"
"Được!
Tô Vũ gật đầu phất tay, những người này cũng ngã xuống vạn giới.
Từng người hiện lên rồi đều bị Tô Vũ tiễn đi.
Một lát sau, mấy người Nhân Hoàng xuất hiện, thực lực giảm sút rất nhiều, Tử Linh Chi Chủ mạnh nhất mà giờ cũng chỉ còn 32 đạo.
Tô Vũ nói: "Các ngươi quá mạnh, ta không khôi phục toàn bộ được, nếu không thì ta không giữ nổi chiến lực 42 đạo mất"
Võ Vương cắn răng quát: "Cứ liều mạng đi!"
"Có liều hay không thì chờ ta thua đã rồi nói"
Tô Vũ cười một tiếng, xua tay tiễn tất cả rời khỏi, giọng nói mơ hồ của Tinh Nguyệt truyền đến: "Tô Vũ... Ngươi đã nói."
"Ta chưa từng nói gì cả!"
Tô Vũ ngắt lời nàng, một lát sau, Khung cũng bị hắn lôi ra, Tô Vũ nhìn về phía Khung rồi lại nhìn Hắc Lân: "Giao lực lượng của ngươi cho ta, rồi ngươi cũng cút đi! Muốn tự do phải không? Nể tình ngươi giúp ta dung thiên địa, ta sẽ cho ngươi được như ý"
Sắc mặt Hắc Lân tràn đầy phức tạp: "Ngươi... để ta đi ư?"
Tô Vũ cười: "Sao lại không? Cút đi! Ta thắng thì sẽ tự chưởng quản vạn giới, ta thua thì vạn giới cũng không còn. Ma Diễm huynh, không ngại để gia hỏa này rời đi chứ?"
Ma Diễm gật đầu đáp: "Không ngại, Hắc Lân có thể rời đi bất cứ lúc nào, nếu ngươi nguyện ý thả hắn đi thì ta cũng không ý kiến"
Tô Vũ lại hồi: "Ta dung hợp kiếp nạn chỉ đạo, ngươi ăn ta thì có phải cũng bị vây khốn hay không?"
"Không đâu!"
Ma Diễm không ngại khích động: "Ngươi dung còn ta ăn, không giống nhau. Nếu ngươi ăn Hắc Lân thì cũng vậy, hãy giết hắn, trực tiếp ăn hắn đi"
"Vậy thì thôi, ta không thích ăn mấy thứ như linh này"
Tô Vũ phất tay, trường hà chỉ thư tàn phá xuất hiện trước người hắn, hắn nhìn Hắc Lân: "Sao vậy? Không cho nữa à?"
Hắc Lân hoang mang nhìn hắn, một lát sau, y thở dài một tiếng: "Ta không phải là người, cho nên ta thật sự không hiểu ngươi. Nhưng ta theo đuổi tự do, có lẽ bản thân ta cũng không hiểu vì sao phải theo đuổi tự do. Tô Vũ, ta sẽ rời khỏi đây, nếu có thể rời khỏi địa phương này, ta sẽ nhớ kỹ ngươi, nhớ kỹ vạn giới này"
Lực lượng tiêu tán từng chút một, lực lượng kiếp nạn bị Tô Vũ dung hợp vào Văn Minh Chí.
Khung vừa định mở miệng thì Tô Vũ đã mỉm cười ngắt lời: "Khung, ngươi cũng có thể đi rồi, chuyện rèn kiếm thể mới cho ngươi giờ ta không hứa chắc được. Nếu ta sống sót thì nhất định sẽ rèn cho ngươi, nếu ta chết thì ngươi cũng chết sớm thôi, không vội"
Hắn vung tay, Khung cũng rơi xuống, Khung không nhịn được hô: "Ngươi từ bỏ cả binh khí sao?"
"So với cảnh giới của ta thì ngươi quá yếu!"
Tô Vũ hấp thu lực lượng kiếp nạn, dần dần khôi phục tới 46 đạo, kỳ thật Ma Diễm đã muốn ra tay nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Nếu ra tay vào lúc này, trường hà rung chuyển, lực lượng không hợp nhất, có lẽ sẽ khiến lực lượng trường hà tán loạn, vậy mọi công sức tính toán của hắn ta đều uổng phí.
Hiển nhiên là Tô Vũ đã cố ý làm vậy.
Âm!
Nhân Môn bao trùm thiên địa, khe hở hoàn toàn đóng lại.
Bấy giờ, trong trường hà chỉ còn lại ba người.
Tô Vũ, Ma Diễm, Hắc Lân.
Khí tức Hắc Lân dần trở nên mỏng manh, đến khi chỉ còn 36 đạo lực lượng, lực lượng kiếp nạn cũng bị Tô Vũ rút ra gần hết, Tô Vũ giơ tay, trên không trung xuất hiện một khe hở, Tô Vũ nhìn về phía Hắc Lân.
Hắc Lân nhìn thoáng qua Tô Vũ, y chắp tay, thở dài một tiếng rồi đạp không rời đi.
Y có thể rời đi rồi!
Rời khỏi lỏng giam này, đột nhiên, y bỗng có chút buồn bã và mất mát, y cúi đầu nhìn về phía Tô Vũ. Trong cuộc đời này, y còn khả năng gặp lại Tô Vũ không?
Hiện tại dù Tô Vũ hấp thu lực lượng của y thì cũng chỉ miễn cưỡng đạt tới 46 đạo đỉnh phong, không mạnh bằng Ma Diễm.
Tô Vũ tiễn tất cả mọi người đi trước, rõ ràng là hắn định một mình độc chiến Ma Diễm.
Thắng thì không cần phải nói.
Thua thì vạn giới sẽ không còn.
Mà dù thắng lợi thì Tô Vũ cũng sẽ hóa thành tù nhân, trở thành tù nhân bị vây nhốt trong trường hà vạn giới này.
Có đáng không?
Kỳ thật Tô Vũ có thể một mình thoát ly, nhưng hắn không lựa chọn làm vậy.