Hắc Lân đến gần khe hở, y bỗng lên tiếng: "Tô Vũ, nếu ngươi không thả ta đi thì ta không đi được, dù kiếp nạn chi đạo của ngươi vô cùng cường đại... Ngươi biết vì sao Thời Gian Chi Chủ lại biến ta trở thành tân kiếm linh của hắn không?"
"Không biết, cũng không muốn biết"
Tô Vũ mỉm cười, ầm một tiếng, khe hở bắt đầu đóng lại: "Cút đi, người và linh không muốn ở lại thì không cần giữ lại, Hắc Lân, nhân lúc Ma Diễm chưa thắng, ngươi hãy chạy thật xa vào"
Hắc Lân nhìn phía dưới, lại lần nữa chắp tay với Tô Vũ: "Ta chán ghét nơi này, nhưng ta không chán ghét ngươi, hy vọng chúng ta còn có thể gặp lại"
Ong!
Hắc Lân biến mất sau khe hở, khe hở hoàn toàn đóng chặt.
Giờ khắc này, trong hỗn độn hắc ám, Hắc Lân nhìn xuống, trông thấy vạn giới đã biến thành một cánh cửa, bị Tô Vũ triệt để phong tỏa, không kẻ nào được phép ra hay vào.
Cũng giờ khắc này, cuối cùng Hắc Lân cũng đã cảm nhận được sự tự do chân chính.
Có điều tự do tới đơn giản như vậy làm Hắc Lân nhất thời cảm thấy thất thần.
Y không ngờ rằng Tô Vũ lại nhẹ nhàng thả mình đi như vậy, y đoán Tô Vũ sẽ thả mình, vậy nên y mới lựa chọn nhắc nhở Tô Vũ ở thời khắc mấu chốt, thậm chí giúp Tô Vũ ngăn cần cường địch vài lần.
Nhưng y không ngờ rằng Tô Vũ lại đáp ứng thống khoái như thế, quyết định quả quyết như thế.
"Tô Vũ.."
Hắc Lân hít sâu một hơi, dường như y cảm nhận được gì đó, nhưng cũng có vẻ là không có gì.
Hắc Lân nhìn về nơi xa, nơi đó là hỗn độn sâu thẳm, ngay sau đó y phá không lao đi.
Tô Vũ, ta đi đây!
Ta không muốn trở về nơi này, ta hy vọng mình có thể gặp lại ngươi ở hỗn độn chứ không phải Ma Diễm!
Trên trường hà.
Tô Vũ đứng đối diện Ma Diễm, Tô Vũ bỗng cười hỏi: "Cổ quái, nhóc con nhà ngươi vừa mới trốn ở đâu vậy?"
"Trong cửa!"
Thanh âm non nót vang lên trên đỉnh đầu, một Cục lông nhỏ màu trắng hiện lên, không đợi Tô Vũ mở miệng nó đã vội vàng nói: "Ta không đi đâu, thêm phần ta đi.
Hương Hương, ta muốn ăn lửa của hắn. Ngươi luôn nói Phì Cầu tốt thế này tốt thế kia, ta cũng không thể kém Phì Cầu"
Tô Vũ bật cười.
Cục lông nhỏ nhảy nhót trên đầu hắn, tóm lấy tóc Tô Vũ, cố sức thuyết phục: "Đánh hắn đi, đánh chết hắn! Ta sẽ cổ vũ cho ngươi, Hương Hương, trước kia ta đã giúp ngươi ở chiến trường Chư Thiên. Giờ chỉ có chúng ta, chỉ ngươi và ta.."
Ma Diễm bật cười, Tô Vũ cũng cười.
Ma Diễm mở miệng: "Thật thú vị! Ta không ngờ đối thủ cuối cùng của ta lại là Tô Vũ ngươi. Ta từng đoán là Thương hoặc Hắc Lân, cũng có thể là Tinh Vũ, Âm, Tắc Thiên, thậm chí là Thời Gian Chi Chủ... Chỉ là chưa từng nghĩ tới ngươi!"
Tô Vũ cảm khái: "Ta cũng không ngờ sẽ là ngươi"
Bấy giờ, Tô Vũ dung vạn đạo hội hợp, trường hà hóa thành trường kiếm, ngay sau đó, trường kiếm hóa thành trường đao: "Kiếm dùng không tốt lắm, đao mới là binh khí thuận tay nhất của ta!"
Tô Vũ vỗ vỗ lên đầu mình: "Cục lông nhỏ, không đi thì đi vào cho ta, đừng nhảy nhót lung tung bên ngoài!"
"Được thôi!"
Cục lông nhỏ nháy mắt biến mất.
Hai cỗ khí tức đồng thời bùng nổ.
Cùng một thời điểm, dưới vạn giới.
Các vị cường giả hiện lên, tất cả đều nhìn lên không trung, bọn họ không nhìn thấy gì cả, chỉ có cánh cửa tựa như đám mây che giấu hết thảy.
Bốn phía vẫn vang lên tiếng hoan hô nhảy nhót.
Vô số người hò hét "Tất thắng": "Vạn thắng"!
Bọn họ cho rằng chiến tranh đã kết thúc.
Bọn họ cho rằng Tô Vũ đã thắng.
Ngay cả địch nhân của Tô Vũ cũng hoan hô vì hắn, tràng cảnh châm chọc cỡ nào.
Nhân Hoàng nhìn tứ phương, nhìn về phía những người kia, nhìn vạn tộc, rồi lại nhìn Nhân tộc, y bỗng nhiên cười sâu thảm: "Thật châm chọc!"
Hoà bình vạn giới!
Vạn giới chung vuil Tô Vũ bị coi là ma đầu giờ khắc này tựa như chúa cứu thế, hắn đang ở ngoài kia ác chiến với kê địch của vạn giới.
"Vậy nên hắn mới là Hoàng của vạn giới, còn ngươi chỉ là Nhân Hoàng!"
Tử Linh Chi Chủ chắp hai tay sau lưng, nhìn lên trời.
Trên kia không có sao trời xán lạn, chỉ có Tô Vũ lựa chọn độc chiến Ma Diễm ở thời khắc cuối cùng.
Oanh!
Dường như có tiếng sấm vang rền, trên không, sao trời lóng lánh, nhưng đó thực chất không phải sao trời mà là dư uy trong trận chiến giữa Tô Vũ và Ma Diễm bị Nhân Môn cản lại, hai người đang giao thủ ở nơi mọi người không thể nhìn thấy.
Trên trời có một người một thú một cục lông.
Tô Vũ 46 đạo đỉnh phong, Ma Diễm 47 đạo.
Đao!
Hỏa!
Vô số đao, đao đao khai thiên!
Vô tận hỏa, lửa đốt liên doanh!
Giờ này khắc này, Tô Vũ cực kỳ tiêu sái, trách nhiệm hắn phải gánh, hắn đều đã đeo lên. Hứa hẹn cần thực hiện, gần như hắn đều đã hoàn thành.
Giống như năm đó, một người một cục lông lao tới chiến trường Chư Thiên, lần đầu tiên tham dự chư thiên chỉ chiến, nghênh chiến địch nhân tứ phương, khi đó hắn cũng chỉ có một mình, không cần ai hỗ trợ, Tô Vũ ta có thể tự giải quyết tất cả!
Tuy thực lực hai bên chênh lệch nhưng vạn giới là địa bàn của ta, đấu ở đây có thể áp chế Ma Diễm một chút.
Chênh lệch có lớn quá không?
Không hề.
Ai nói Tô Vũ ta chắc chắn sẽ thất bại? !
"Khai thiên!
Một tiếng quát vang lên, đao phá không gian.
Thời gian như đọng lại, Ma Diễm hơi cứng người, ngay sau đó, lặng im đạo bùng nổ.
Ẩn nhẫn, lặng im!
Oanh!
Tiếng vang chấn động thiên địa, Ma Diễm đánh ra một quyền khiến ngọn lửa bao trùm, trên người Tô Vũ cũng bùng cháy, vạn đạo cháy lên chiếu rọi cả bầu trời.
Tốc độ của hai người đều rất nhanh, khuấy đảo toàn bộ ngân hà, giết đến long trời lở đất.
Ma Diễm rất cường hãn, sau vài lần đột phá liên tiếp, hắn ta từ 44 đạo bước vào 47 đạo, chiến lực vô song.
Tô Vũ am hiểu nhiều đạo, nắm giữ vạn đạo trong tay.
Một người một thú chiến phá trời cao.
Trong biển ý chí, sóng gió mãnh liệt, sóng to ngập trời.
Thanh âm non nớt của Cục lông nhỏ lại vang lên: "Cố lên, đánh chết hắn!"
Tô Vũ tươi cười.
Đánh chết tên này không dễ đâu, nhưng hắn sẽ cố hết sức!
Đại đạo hóa đao, từng đại đạo dung hợp, toàn bộ 360 khiếu huyệt đại đạo dung nhập trường đao, đại đạo chiến kỹ là chiến kỹ mạnh nhất của Tô Vũ.
Đại đạo chiến kỹ bùng nổ, 360 điểm sáng xuất hiện.
Hiện tại Tô Vũ chỉ mới dung hợp được 360 khiếu huyệt, chưa đạt đến mục tiêu 720 khiếu huyệt dung hợp, nếu hắn làm được thì e rằng đã đạt đến 49 đạo.
Một lát sau, trong tay Tô Vũ lại xuất hiện một cây đao.
Hắn dùng song đao!
Đao trong tay phải dung 360 khiếu huyệt thân thể.
Đao trong tay trái bắt đầu dung hợp thần khiếu, biển ý chí dao động kịch liệt, Tô Vũ điều động lực lượng thần khiếu, dùng Ngũ Hành Thần Quyết vận chuyển thần khiếu, một đám thần khiếu nhanh chóng dung hợp, hắn vừa đỡ đòn công kích của Ma Diễm vừa tranh thủ rút lực lượng ra dung nhập vào đao trong tay trái.
Oanh!
Ma Diễm lùi lại một bước, lên tiếng tán thưởng: "Song chiến kỹ ư? Ý tưởng không tôi"
Dùng thân thể, thần khiếu làm nền tảng để phác họa song chiến kỹ, Tô Vũ quả là thiên phú dị bẩm!
Tô Vũ cười một tiếng, hắn không nói nhiều, đao trong tay như chớp lóe qua, thân ảnh cấp tốc xuyên qua hư không, từng đao chém xuống, lực lượng hỏa diễm của Ma Diễm vô cùng cường đại nhưng có vẻ hắn ta chỉ có một thủ đoạn.
Trận chiến vẫn tiếp tục.
Tô Vũ dũng mãnh, Ma Diễm cường đại, sau một tràng chém giết, bầu trời đã hóa thành biển lửa hỗn độn.
"Vạn đạo dung hợp, vạn đạo tách ra, cuối cùng vạn đạo vẫn hóa thành hỗn độn.."
Trong lúc chiến đấu, trong đầu Tô Vũ hiện ra vô số cảm ngộ.
Đại đạo chính là như thế, đầu tiên là hỗn loạn, sau đó vạn đạo bị tách rời, chải vuốt, sau đó lại dung hợp, vạn đạo lại hóa thành hỗn độn, giống như hỗn độn chỉ thủy trong thời không trường hà.
Từ đơn giản đến phức tạp, rồi lại từ phức tạp hóa thành đơn giản.
Cuối cùng vạn đạo dung hợp vẫn là hỗn độn!
Tô Vũ cẩm song đao bị Ma Diễm đốt cháy đến mức thể xác cũng tả tơi, nhưng hắn vẫn luôn giữ nụ cười thản nhiên trên môi.
Đao trên tay dần hóa thành sắc thái hỗn độn, trường đao càng ngày càng hung mãnh.
Ẩm!
Đao tay phải chặn nắm tay của Ma Diễm, đao tay trái đâm trúng bả vai hắn ta, đao lập tức bị một ngọn lửa lan đến, đại đạo bị đốt cháy, đao bị thiêu nứt.
Hai người càng đánh càng mạnh, tới tình trạng của bọn họ, có lẽ trăm vạn năm mới có thể gặp một lần chiến sinh tử thế này, bình thường cuộc chiến ở trình độ tương tự là quá hiếm thấy.
Thần khiếu đại đạo trong đao tay trái Tô Vũ dung hợp càng lúc càng nhiều.
30 thân khiếu, 40 thản khiếu...
Uy lực đao tay trái càng lúc càng lớn, nhưng thương thế của Tô Vũ cũng càng thêm nghiêm trọng.
Oanh!
Tô Vũ bay ngược, hỏa diễm trào ra từ thất khiếu, đốt cháy đầu, thiêu cháy khiếu huyệt và đại đạo.
Sắc mặt Ma Diễm trở nên ngưng trọng, Tô Vũ lại để mặc ngọn lửa đốt cháy, hắn nở nụ cười lên tiếng: "Ma Diễm, hương vị lửa của ngươi không tôi"
Nuốt lửa vào, Tô Vũ lại tiếp tục xông lên.