Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 10

Cố Thịnh vẫn canh cánh mãi trong lòng chuyện Giang Vi không thể kết bạn WeChat với Lư Chi. Anh ta nghĩ đủ mọi cách, tìm đủ mọi đường chỉ để giúp Giang Vi được đồng ý kết bạn. Thậm chí còn tính chuyện đi gặp hẳn chủ nhiệm câu lạc bộ ẩm thực kia để hỏi cho ra lẽ, thái độ hậu mãi của câu lạc bộ bọn họ thật sự quá tệ. Hai người họ bỏ tiền mua một đống đồ ăn vặt chỉ để mong được kết bạn WeChat, vậy mà bao lâu rồi vẫn chẳng thấy động tĩnh gì. Chuyện này chẳng khác nào lừa gạt người mua hàng.

Cố Thịnh ôm tâm lý “hoàng đế chưa vội, thái giám đã gấp”, vắt óc nghĩ cho Giang Vi cả đống chiêu trò, chỉ duy nhất một chuyện anh ta không dám làm là nhờ Tống Sơ giúp đỡ.

Anh sợ Tống Sơ. Cô gái ấy thật sự quá dữ dằn. Ánh mắt Tống Sơ nhìn Lư Chi chẳng khác nào đang bảo vệ một báu vật, cứ như chỉ sợ ai đó sẽ lừa Lư Chi đi mất. Tống Sơ canh giữ quá sát sao, không thể tìm nổi một kẽ hở nào để ra tay.

Ấy vậy nhưng Giang Vi lại chẳng hề sốt ruột. Trước những câu hỏi dồn dập của Cố Thịnh, anh chỉ điềm nhiên đáp: “Cứ từ từ.”

Anh hiểu rõ Lư Chi là người luôn thận trọng nên không dám để lộ sự nóng vội của mình, sợ làm cô hoảng hốt rồi vì thế mà đẩy anh ra xa. Có lẽ thích một người là như vậy, vừa khao khát muốn đến gần, lại vừa lo lắng bản thân sẽ khiến người ấy khó chịu. Thành thử mỗi bước tiến gần đều trở nên cẩn trọng dè dặt.

Cố Thịnh tận tình khuyên nhủ: “Ông cũng biết Lư Chi rất xinh mà, hơn nữa cũng không thiếu người theo đuổi đâu.”

Điều Cố Thịnh muốn nói không chỉ có vậy. Anh ta còn muốn nói rằng Lư Chi và Giang Vi thật ra không hề hợp nhau. Họ như hai người đến từ hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Một bên là sinh viên xuất sắc, một bên là sinh viên đội sổ, tính cách lại càng chẳng ăn nhập. Ngoài gương mặt hai người trông có vẻ xứng đôi thì chẳng có điểm nào gọi là hợp cả.

Chẳng lẽ Giang Vi chỉ mê mỗi gương mặt người ta thôi sao?

Cố Thịnh không hiểu nổi, cũng chẳng cách nào lý giải được.

Nhưng Giang Vi hiểu ý của Cố Thịnh. Anh cũng biết theo đuổi Lư Chi là chuyện chẳng hề dễ dàng. Dù vậy, anh lại chẳng thể nói rõ với Cố Thịnh lý do mình cứ mãi cố chấp với Lư Chi đến thế.

***

Chớp mắt đã đến kỳ nghỉ Quốc khánh.

Giang Vi tranh thủ về nhà một chuyến để đón Thất Thất từ tiệm thú cưng. Thất Thất hồi phục rất tốt, vết thương đã gần như lành hẳn, tinh thần cũng phấn chấn hơn, không còn dáng vẻ yếu ớt như lần đầu gặp nữa.

Nhìn Thất Thất nằm chơi bóng trên thảm, Giang Vi cầm điện thoại, mở khung trò chuyện vẫn luôn trong trạng thái chờ xác nhận.

“Muốn xem Thất Thất không?”

Gửi xong tin nhắn, anh tiện tay đặt điện thoại xuống bàn trà.

Anh biết rất có thể cô sẽ không trả lời, hoặc lại từ chối kết bạn như bao lần trước. Vậy nên anh cũng không dán mắt vào điện thoại nữa, chỉ cúi người, mỉm cười xoa đầu Thất Thất.

Giang Vi vốn chẳng đặt quá nhiều hy vọng, đang định vào bếp chuẩn bị ít đồ ăn cho Thất Thất thì điện thoại trên bàn bỗng rung lên.

Bước chân anh thoáng khựng lại. Như thể nghĩ tới khả năng khó tin nào đó, anh lập tức quay người ngồi xuống xô pha, vội vàng cầm lấy điện thoại.

Yêu cầu kết bạn không được chấp nhận, Lư Chi vẫn từ chối anh. Thế nhưng cô đã gửi một tin nhắn trả lời:

“Đến nhà cậu xem à? Cậu ở đâu?”

Giang Vi nhanh chóng gửi địa chỉ nhà mình mà không chút chần chừ.

Trả lời xong, anh buông điện thoại xuống, cảm giác như mình vừa trúng số độc đắc. Anh khom lưng bế Thất Thất lên xô pha, vừa cười vừa xoa xoa đầu nó, nói với vẻ phấn khích: “Thất Thất, mẹ sắp tới thăm Thất Thất rồi kìa!”

Anh vui đến mức bật cười thành tiếng.

Sau khi bình tĩnh lại, Giang Vi vội vàng thu dọn phòng khách, sắp xếp mọi thứ ngay ngắn gọn gàng. Tiếp đó lại chạy vào bếp mở tủ lạnh kiểm tra, may sao vẫn còn mấy lon Coca và nước xoài mà cô thích.

Cùng lúc đó ở phía bên kia, Lư Chi nhận được tin nhắn địa chỉ liền lồm cồm bò dậy khỏi giường, xỏ dép bước đến tủ quần áo. Hiếm hoi lắm cô mới nghiêm túc chọn lấy một bộ đồ.

Thay đồ xong, cô đứng trước gương ngắm nghía rồi bật cười. Trang điểm ăn diện kỹ càng thế này để làm gì chứ? Cô khẽ lắc đầu.

Thu xếp đâu vào đấy, cô đeo túi chuẩn bị sang nhà Giang Vi thăm Thất Thất. Dù sao cũng là chú chó do cô nhặt được, thuận tiện ghé vào cửa hàng thú cưng mua một ít đồ chơi và đồ ăn vặt. Không thể tay không mà đến nhà người khác được. Dù không có ai dạy từ bé nhưng cô vẫn biết những phép lịch sự cơ bản ấy.

Nơi Giang Vi sống rất yên tĩnh, cũng không cách nhà cô bao xa. Đó là một khu dân cư kiểu sân vườn, mỗi ngôi nhà đều có khoảng sân riêng. Mùa đông ấm áp, mùa hè mát mẻ, cách đó không xa là bờ biển, thường xuyên có người ung dung tản bộ ở đó.

Lư Chi bất giác cảm thấy sống ở nơi này thật sự rất dễ chịu.

Cô tự nhận mình đã từng gặp đủ kiểu con trai, có người dịu dàng, có người trầm tĩnh, có người sôi nổi hoạt bát. Nhưng chưa ai khiến cô thấy lịch thiệp lễ độ như Giang Vi.

Còn chưa đến cửa nhà, cô đã nhìn thấy anh và Thất Thất đứng đợi mình từ đằng xa. Dưới ánh nắng dịu nhẹ, một người một chó đứng trước cổng nhà, bóng dáng hòa vào nắng chiều mang theo một vẻ yên bình và dịu dàng đến lạ.

Địa chỉ Giang Vi gửi rất chi tiết và rõ ràng, cô hoàn toàn có thể tự tìm tới. Ấy vậy mà anh vẫn đứng đợi cô.

Theo chân Giang Vi vào nhà, Lư Chi đưa mắt nhìn quanh. Sân vườn không trồng hoa cỏ um tùm, chỉ có một bãi cỏ xanh mướt được cắt tỉa gọn gàng, đơn giản mà đẹp mắt.

“Nhà cậu đẹp thật đấy.”

Lư Chi buột miệng thốt lên.

Căn nhà này trước kia là nơi mẹ Giang Vi rất yêu thích từ vị trí cho đến phong cách thiết kế. Ban đầu trong sân còn trồng rất nhiều loài hoa, nhưng từ khi bố mẹ anh rời đi, anh lại bận học hành không còn thời gian chăm chút, sân vườn mới trở nên giản đơn như bây giờ.

“Thất Thất hồi phục khá tốt rồi, bác sĩ nói không còn vấn đề gì nghiêm trọng nữa.”

“Tớ cũng đã tiêm đủ cho nó các mũi tiêm cần thiết rồi.”

Giang Vi vừa nói vừa đặt cốc nước xoài đã rót sẵn xuống trước mặt cô.

“Nếu có thời gian, cậu có thể thường xuyên đến thăm nó. Nó rất thích cậu.”

“Ừ.”

Lư Chi khẽ gật đầu, tay vẫn nhẹ nhàng v**t v* Thất Thất.

Thật ra cô cũng rất thích Thất Thất.

Sau khi được nghỉ lễ Quốc khánh, Tống Sơ về nhà mới phát hiện mình để quên iPad ở trường nên đành quay lại lấy. Không ngờ giữa đường lại tình cờ gặp Cố Thịnh.

Cố Thịnh vốn không phải người Hải Thành mà là dân Giang Thành ở kế bên. Kỳ nghỉ không về quê nên vẫn quanh quẩn ở đây. Không ngờ lại tình cờ gặp Tống Sơ.

Hai người ngồi trong một quán trà sữa. Tống Sơ lười biếng cắm ống hút vào cốc trà sữa trước mặt, ngước mắt nhìn anh ta:

“Tự dưng ân cần thế này ắt có chuyện.”

“Nói đi, mời tôi uống trà sữa định nhờ vả chuyện gì?”

“Không có chuyện gì thì không thể mời à? Dù gì cũng coi như bạn bè mà.”

Cố Thịnh ngả người tựa lưng vào ghế, chân vắt chéo, vẫn bộ dạng lười biếng, phớt đời như mọi khi.

Cố Thịnh không nói, Tống Sơ cũng chẳng hỏi. Muốn nói thì nói, không thì thôi.

Một lúc sau, Cố Thịnh cuối cùng cũng mở lời:

“Chuyện là… bạn cậu, Lư Chi ấy, cậu có thể nhờ cô ấy chấp nhận lời kết bạn WeChat của Giang Vi được không?”

Nói rồi, anh ta lại vội vã bổ sung:

“Dù sao thì chúng ta cũng quen biết lâu vậy rồi, coi như là bạn bè cả mà.”

Tống Sơ đang hút trà sữa, nghe vậy khẽ khựng lại, cô ấy ngẩng đầu nhìn Cố Thịnh, giọng điệu lửng lơ khó đoán:

“Chuyện cậu ấy có đồng ý hay không thì tôi cũng không thể can thiệp hay quyết định được.”

Tống Sơ cúi đầu, hờ hững hút một ngụm trà sữa, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười khó phát hiện. Bàn tay lơ đãng đưa xuống khẽ xoa nhẹ bụng rồi nghiêng đầu hỏi: “Từ sáng tới giờ tôi chưa ăn gì, còn cậu thì sao?”

Nụ cười của cô ấy rất nhạt, đôi mắt ánh lên nét ngây thơ vô tội khiến người ta khó lòng từ chối.

Cố Thịnh ở bên này vẫn đang bận tâm về chuyện anh em mình có kết bạn WeChat được hay không, dẫu không mấy lạc quan nhưng Giang Vi thích thì anh ta nhất định phải giúp đến cùng. 

Mà ở bên kia, Giang Vi cũng không làm Cố Thịnh thất vọng.

Sau khi chơi với Thất Thất một lúc, Lư Chi đứng dậy chuẩn bị ra về. Giang Vi lặng lẽ đứng bên cạnh cô, ánh mắt đong đầy dịu dàng.

“Lư Chi, chúng ta được coi như là bạn rồi nhỉ?” Giang Vi bất chợt hỏi.

“Cứ cho là vậy đi.” Trong lòng Lư Chi, Giang Vi và Cố Thịnh đã được xem như bạn bè của cô rồi. Nếu không phải bạn bè, hôm đó cô đã chẳng đồng ý cùng họ ăn tối, càng không có chuyện hôm nay cô tới tận nhà Giang Vi.

“Đã là bạn bè rồi, vậy mà đến một cách liên lạc cũng chẳng có.”

Giang Vi như lơ đãng buông lời, giọng điệu tựa như không để tâm: “Có muốn chấp nhận lời mời kết bạn WeChat không?”

Anh nói có vẻ bình thản nhưng bàn tay giấu sau lưng đã siết chặt từ lúc nào, các đốt tay căng lên đến trắng bệch.

Thì ra anh vẫn luôn chờ đợi điều này.

Lư Chi khẽ bật cười, không trả lời.

Giang Vi cũng không bắt ép cô phải lập tức đồng ý ngay, chỉ khẽ cười, trong mắt thoáng qua chút hụt hẫng buồn bã.

“Tớ có món quà muốn tặng cậu, chờ tớ một lát.”

Không đợi Lư Chi kịp phản ứng, Giang Vi đã quay người chạy vào phòng ngủ lấy đồ.

Lư Chi lặng lẽ nhìn theo bóng lưng anh. Chàng thiếu niên với dáng người cao gầy, sống lưng thẳng tắp, mặc bộ đồ ở nhà đơn giản. Dưới ánh nắng nhè nhẹ, dáng hình ấy trông vừa dịu dàng lại vừa rạng rỡ.

Nhớ hồi cấp ba, khi đám con gái bắt đầu biết xao động trước những rung cảm đầu đời, cô và Tống Sơ từng cùng bàn tán về kiểu con trai mà mình thích. Dường như cả hai đều không có hình mẫu yêu thích rõ ràng. Thời ấy, các cô từng mê mẩn theo đuổi không ít nam thần tượng, nhưng tất cả đều nghiêng về cùng một kiểu người sạch sẽ. Nếu phải diễn tả cụ thể hơn thì cũng khó mà nói rõ ra được.

Nhìn bóng lưng Giang Vi lúc này, lòng cô bỗng mềm đi, trái tim bất chợt rung lên từng hồi xao xuyến khiến cô không kịp đề phòng.

Nghĩ kỹ lại, đối mặt với một người như Giang Vi, có rung động âu cũng là điều khó tránh. Nhưng dù có rung động thì cũng chỉ dừng ở đó thôi, tuyệt đối không thể tiến thêm bước nào nữa.

Cô có nguyên tắc riêng trong việc kết bạn: trọng chất chứ không trọng lượng. Ban đầu cô nghĩ cả đời chỉ cần có một người bạn là Tống Sơ là đủ, nhưng cuộc đời cứ không ngừng đổi thay, môi trường thay đổi, người đến kẻ đi, bạn bè mới cũng khó mà tránh khỏi.

Còn về tình yêu, hoàn cảnh hiện tại của cô với người khác chẳng khác nào một gánh nặng, một món hàng phiền toái, một củ khoai nóng bỏng tay.

Với Giang Vi, cô có thể xem anh là bạn nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, tuyệt đối không thể tiến xa hơn.

Rung động là bản năng nhưng biết kiềm lòng mới là quý giá.

Nghĩ vậy, cô nhoẻn miệng cười.

Nhưng rốt cuộc, cô vẫn mềm lòng mất rồi.

Cô tiện tay rút một tờ giấy ăn, lấy từ túi xách ra một thỏi son thuôn dài, cúi đầu viết nguệch ngoạc vài nét trên giấy. Viết xong, cô gấp đôi tờ giấy lại, úp mặt có chữ xuống.

Một lát sau, Giang Vi từ phòng đi ra, tay cầm một món đồ nhỏ lấp lánh.

Khi lại gần, Lư Chi mới nhìn rõ đó là một chiếc móc khóa hình hoa hướng dương được gắn từ những viên đá nhỏ lấp lánh. Cánh hoa khẽ ánh lên rực rỡ dưới ánh sáng, đẹp đến nao lòng.

Mà đó cũng chính là loài hoa cô yêu thích.

“Tặng cho cậu đấy. Lúc trước tình cờ nhìn thấy, tớ đã nghĩ ngay rằng chắc cậu sẽ thích.”

Giang Vi mỉm cười, đưa món quà đến trước mặt cô.

Lư Chi thích hoa hướng dương, không phải vì cô giống nó mà bởi cô ngưỡng mộ cách nó luôn vươn mình về phía mặt trời, kiên cường và đầy sức sống.

Nếu có kiếp sau, cô muốn làm một đóa hướng dương, mãi mãi ngẩng đầu đón nắng, hoặc hóa thành một cánh chim hoang, tự do bay lượn dưới bầu trời rộng lớn, không bị bất cứ điều gì trói buộc.

Có lẽ cũng vì cô trái ngược hoàn toàn với hoa hướng dương nên mới càng thêm say mê loài hoa ấy.

“Cảm ơn, tớ khá thích hoa hướng dương đấy.” Lư Chi không khách sáo, nhận lấy rồi cẩn thận cất vào balo.

“Được rồi, tớ về trước đây, gặp cậu ở trường nhé.” Lư Chi đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra cửa.

Giang Vi lặng lẽ tiễn cô ra tận cổng.

Ngay khi cánh cổng vừa mở ra, sau lưng chợt vang lên giọng Giang Vi: “Khi nào thì cậu mới đồng ý kết bạn WeChat với tớ?”

Lư Chi không quay đầu lại, khẽ cười ở nơi Giang Vi không trông thấy. Dưới ánh nắng rực rỡ, nụ cười ấy dường như loang ra, chói lòa đến mức khó lòng nhìn rõ.

“Cậu tặng tớ móc khóa, tớ cũng để lại cho cậu một món quà.”

“Hả? Gì thế?”

“Ở trên bàn trà ấy.”

Dứt lời, cô nhẹ nhàng bước đi thẳng mà không ngoảnh lại.

Giang Vi thoáng ngơ ngác trước câu trả lời này của Lư Chi. Mãi đến khi quay vào trong nhà, nhìn tờ giấy ăn trên bàn thì anh mới sực hiểu. Mặt sau tờ giấy lộ rõ dấu tích mờ mờ của nét chữ, những vệt màu đỏ rõ ràng đến mức dễ nhận thấy, chỉ là vừa nãy anh không để ý. Giang Vi cúi người nhặt tờ giấy lên, lật mặt kia lại rồi nhìn thấy những dòng chữ in hằn trên đó.

Chỉ vỏn vẹn hai chữ tiếng Anh viết bằng son đỏ: OK

Dòng chữ màu đỏ từ cây son môi viết trên tờ giấy, nét chữ xiêu vẹo ngả nghiêng. Nhưng Giang Vi vừa nhìn đã hiểu ý. Đúng lúc ấy, điện thoại chợt rung lên. Yêu cầu kết bạn WeChat đã được chấp nhận. Bức ảnh đóa hướng dương trừu tượng quen thuộc đập vào mắt. Giang Vi nhoẻn miệng cười tươi, rốt cuộc anh đã được thỏa ước nguyện.

Anh sửa tên ghi chú WeChat của Lư Chi thành: Cô bé của tôi.

Bình Luận (0)
Comment