Giang Vi chưa từng hé răng với bất kỳ ai về chuyện đã kết bạn WeChat với Lư Chi. Mãi đến tối, Cố Thịnh mới nhắn tin cho anh. Cố Thịnh là người rất kỳ quặc, có chuyện gì cũng nhất quyết phải để đến tối mới nói, ban ngày thì luôn quên mất hoặc chẳng nhớ ra. Thói quen kỳ lạ này từ trước đến giờ vẫn không thay đổi.
Cố Thịnh đã mời Tống Sơ uống trà sữa còn đãi hẳn một bữa cơm, vậy mà cuối cùng Tống Sơ vẫn không chịu giúp đỡ, một mực bảo vệ Lư Chi như bảo vệ báu vật.
Cố Thịnh cảm thấy số tiền mình bỏ ra hôm nay coi như đổ sông đổ biển, chẳng có ai để than vãn đành phải tìm Giang Vi trút bầu tâm sự.
Điện thoại Giang Vi cứ rung liên tục.
Vừa mở ra, anh đã thấy một loạt tin nhắn nối đuôi nhau không dứt từ Cố Thịnh:
“Cái cô Tống Sơ đó đúng là lươn lẹo quá thể! Tôi mời trà sữa là để nhờ khuyên Lư Chi đồng ý kết bạn WeChat với ông, ai dè không những chẳng xin được còn bị cô ấy lừa cho mất một bữa cơm, cuối cùng chẳng moi được thông tin gì hết, tức quá đi mất!”
“Tôi đây vì chuyện đại sự cả đời của ông mà lao tâm khổ tứ, nẫu hết cả ruột đấy.”
“Cái cô này còn khó đối phó hơn cả Lư Chi! Tôi cứ tưởng chỉ cần một bữa cơm là cô ấy sẽ tiết lộ chút ít, ai ngờ chẳng moi được chữ nào, đúng là vô lương tâm!”
“Lúc trước đã thống nhất là mua đồ ăn vặt tặng người yêu, bây giờ ngay cả WeChat còn không thèm kết bạn, cạn lời luôn.”
Trong suy nghĩ của Cố Thịnh, mối quan hệ giữa Giang Vi và Lư Chi vốn chẳng có chút duyên phận nào, tất cả chỉ nhờ vào tiền của anh ta để níu kéo. Nếu sau này hai người kia thật sự thành đôi, anh ta nhất định phải bắt Giang Vi đãi mình một bữa ra trò.
Giang Vi gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt phẫn uất bên kia điện thoại của Cố Thịnh. Lời đã đến bên môi nhưng rồi vẫn kìm lại, anh sợ làm tổn thương tấm lòng nhiệt tình của bạn.
Anh hiểu Lư Chi, cũng hiểu cả người bạn thân Tống Sơ của cô. Anh biết dù Cố Thịnh có cố gắng thế nào cũng chỉ như dã tràng xe cát, vừa tốn công vừa phí thời gian.
Huống hồ anh đã kết bạn với Lư Chi rồi.
“Sau này đừng tìm Tống Sơ giúp tôi nữa.”
“Tôi biết rồi.”
Cố Thịnh nhắn lại một câu rồi ngừng một thoáng, sau đó gửi thêm một nhãn dán khuôn mặt nghi ngờ đầy hàm ý.
Vài giây sau, Giang Vi lại nhận được một tin nhắn mới:
“Câu này của ông làm tôi cứ thấy quái lạ sao ấy. Ông giấu tôi chuyện gì đúng không?”
Cố Thịnh trước nay vẫn hơi ngốc nghếch, vậy mà lần này lại nhạy bén một cách bất ngờ.
“Không có gì đâu.” Giang Vi dựa lưng vào xô pha, Tiểu Thất cũng nằm sấp bên cạnh anh.
Tâm trạng hôm nay của anh tốt đến lạ, ngay cả lúc nhắn tin, đầu ngón tay cũng trở nên nhẹ tênh thoải mái hơn hẳn.
“Đừng có gạt tôi, tôi thấy ông cứ là lạ thế nào ấy.”
Cố Thịnh nào chịu buông tha.
Quen Giang Vi bao lâu nay, anh ta thừa hiểu cậu bạn này chắc chắn đang giấu chuyện gì đó, đừng hòng qua mặt. Cố Thịnh là người nóng nảy bèn lập tức gọi điện không chút do dự.
Giang Vi đành bất lực nhận máy.
“Thú nhận đi, có chuyện gì đấy?”
Cố Thịnh vừa mở miệng đã hỏi thẳng.
Giang Vi không đáp.
Tiếng thở nhẹ chậm rãi của anh truyền qua đầu dây bên kia.
Cố Thịnh nằm ngửa trên giường ký túc xá, nghe tiếng thở từ điện thoại, càng nghe càng thấy bất ổn.
Đệt, sao lại cứ thấy lo lắng hoang mang thế nhỉ?
Trong đầu anh ta không ngừng suy đoán xem sự im lặng này có nghĩa là gì.
Không giống như bị từ chối mà giống như đã xảy ra chuyện gì đó khiến người ta lặng thinh, như thể ngầm thừa nhận vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Thịnh bừng tỉnh nhận ra điều gì đó, ngồi bật dậy từ trên giường như cá chép quẫy nước, trợn tròn mắt khó tin.
“Kết bạn rồi á?”
Anh ta không dám chắc nên hỏi lại Giang Vi.
Dù gì Lư Chi cũng nổi tiếng lạnh lùng khó tiếp cận, Cố Thịnh vẫn không khỏi bán tín bán nghi.
Giang Vi không vội trả lời, trong đầu anh bất giác hiện lên chuyện buổi chiều Lư Chi nói sẽ tặng anh một món quà, cùng với tờ khăn giấy không biết được viết từ khi nào, thậm chí còn dùng son môi để ghi lại. Và cả dáng vẻ kiêu kỳ của cô lúc quay người rời đi nữa.
Nghĩ tới đây, khóe môi Giang Vi bất giác nhếch lên, bật cười khe khẽ.
Một lát sau, anh mới chậm rãi trả lời:
“Ừ.”
“Á đù!” Tiếng hét chói tai của Cố Thịnh từ đầu bên kia suýt nữa làm thủng màng nhĩ của Giang Vi. Dường như anh đã quen với chuyện này, khẽ dịch điện thoại ra xa để đôi tai của mình có thêm đôi phần thời gian thích nghi.
Tiếng gào thét vẫn tiếp tục vọng tới:
“Sớm biết thế thì tôi đã khỏi cần phải nhọc công đi năn nỉ Tống Sơ! Ông đúng là hại tôi thê thảm!”
Giọng Cố Thịnh đầy oán hận như thể vừa bị lừa gạt tình cảm, giận muốn bốc hỏa.
“Tức chết mất thôi!”
Sau khi trút hết cơn phẫn nộ, anh ta lại nhanh chóng nhớ tới nhân vật chính là Giang Vi và Lư Chi bèn dồn hết sự chú ý sang hai người họ.
“Ghê thật đấy! Không ngờ ông làm được rồi.”
“Ê ông làm kiểu gì đấy, tiết lộ cho anh em đi.”
Trong giọng nói của Cố Thịnh còn xen lẫn vài phần khâm phục. Dù gì anh ta cũng từng tiếp xúc với cả Tống Sơ và Lư Chi, Tống Sơ đã khó đối phó mà Lư Chi còn khó hơn cả Tống Sơ. Ấy vậy mà Giang Vi lại có thể tóm gọn được cô nàng này, lẽ nào sắc đẹp có thể xoay chuyển thế gian ư?
Nghĩ vậy, Cố Thịnh vô thức đưa tay sờ lên mặt mình.
Giang Vi khẽ bật cười.
“Bí mật.”
“Ơ đùa à lão Giang kia! Vẫn không nói cho tôi thật đấy à?” Cố Thịnh tức đến nỗi muốn đấm vào tường.
“Ừ, không thể nói với cậu.”
Thôi được rồi, Cố Thịnh cũng không nài ép thêm. Người anh em nhà mình đã kết bạn WeChat là được rồi. Thế này cũng xem như tiến thêm được một bước rồi. Nhưng con đường phía trước vẫn còn dài lắm, Giang Vi vẫn cần phải kiên trì theo đuổi.
***
Lúc tỉnh dậy, ánh nắng đã tràn ngập căn phòng. Lư Chi chầm chậm hé mắt, để mặc cho bản thân dần thích nghi với ánh sáng chan hòa ngoài khung cửa sổ.
Việc đầu tiên sau khi thức dậy là phải tìm điện thoại. Cô nheo mắt, cánh tay trắng mịn vươn ra khỏi chăn, lần mò lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường. Liếc nhìn qua thời gian hiển thị trên màn hình, cô mới nhận ra đã không còn sớm nữa.
Ngoài việc này ra Lư Chi còn nhận được tin nhắn từ Tống Sơ. Có vẻ cô ấy đã gửi từ lúc cô vẫn còn đang ngủ.
“Tớ mang cho cậu ít đồ, lúc tới cậu chưa dậy nên tớ để trong bếp rồi nhé. Nhớ tự sắp xếp thu dọn đấy.”
Vì biết mật mã nhà của Lư Chi nên Tống Sơ thường tự ra vào. Nếu Lư Chi đang ngủ, cô ấy cũng không làm phiền.
Lư Chi vừa đẩy cửa phòng ngủ bước vào phòng bếp, vừa đọc tin nhắn Tống Sơ gửi.
“Sáng nay tớ phải về nhà bà ngoại, trước khi đi tiện tay mang cho cậu ít đồ ăn.”
“Dậy rồi thì nhớ cho hết vào tủ lạnh nhé, lúc nào ăn thì lấy ra bỏ vào lò vi sóng hâm nóng là được.”
“Cấm không được bỏ thừa, phải ăn hết!”
Lư Chi đi tới bếp đã thấy một túi đồ lớn đặt giữa bàn bếp, bên trong chất đầy thức ăn đồ uống.
Cô ngồi lên chiếc ghế cao trong bếp, rót cho mình một cốc nước sôi để nguội rồi nhắn tin trả lời Tống Sơ:
“Biết rồi.”
Thấy Lư Chi đã trả lời tin nhắn, Tống Sơ gửi một loạt tin tiếp:
“Hôm qua quên kể với cậu, lúc về trường lấy đồ, tớ tình cờ gặp Cố Thịnh. Cậu ta mời tớ uống một cốc trà sữa.”
“Đột nhiên ân cần tốt bụng như thế nên tớ đoán ngay cậu ta có chuyện muốn nhờ vả.”
“Quả nhiên Cố Thịnh muốn nhờ tớ khuyên cậu kết bạn WeChat với Giang Vi.”
“Tớ không đồng ý ngay mà bắt cậu ta mời một bữa, còn cố tình chọn toàn món đắt tiền nữa.”
“Muốn moi thông tin từ chỗ tớ đúng là nằm mơ giữa ban ngày, chẳng hiểu gì về tớ cả, làm sao tớ có thể bán đứng cậu chứ.”
Lư Chi đọc từng dòng tin nhắn, ngón tay đang gõ phím bỗng khựng lại rồi lại xóa hết dòng chữ dang dở.
Tống Sơ thấy ô chat cứ hiện chữ “đang nhập tin nhắn” nhưng mãi chẳng thấy Lư Chi gửi gì tới bèn thẳng thừng gửi một dấu hỏi: “?”
“Tớ đồng ý kết bạn rồi.” Lư Chi trả lời.
Lúc này đây, người đang nhập tin nhắn lại trở thành Tống Sơ.
“Cậu vui là được.”
***
Đối với một người cô đơn, đêm tối luôn là khoảng thời gian khó vượt qua nhất.
Đêm quá dài, chỉ một mình trong căn nhà trống vắng, từng tiếng động vang vọng như khuếch đại nỗi cô quạnh, đè nặng đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Trời đã đổi sắc tự khi nào nhưng khi Lư Chi nhìn đồng hồ, mới chỉ bảy giờ tối, vẫn còn sớm.
Cô không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt trong nhà, không thay đồ mà chỉ cầm điện thoại và chìa khóa rồi mở cửa ra ngoài đi dạo hóng gió.
Đêm tháng Mười se lạnh, sắc trời nhập nhoạng mờ mịt. Ánh đèn đường vàng vọt nhấp nháy mơ hồ hắt xiên xuống vệ đường, mấy bóng đèn đều bị đám côn trùng bé xíu chờn vờn bao quanh.
Công viên gần khu dân cư vẫn tấp nập người qua lại, có đôi tình nhân đang say đắm bên nhau, có cặp vợ chồng mới cưới tay trong tay, có những đôi vợ chồng trung niên tan sở đi về, cũng có những cụ già râu tóc đã bạc phơ.
Lư Chi ngồi xuống bên bồn hoa, lặng lẽ ngắm nhìn từng người một đi ngang trước mặt.
Gió đêm tháng Mười mang theo hơi lạnh quét ngang qua làm cô nổi gai ốc. Cô đã quên mặc thêm áo khoác lúc ra khỏi nhà.
Thật ra cũng chẳng lạnh đến mức không chịu nổi nên cô không rời đi, chỉ ngồi bên bồn hoa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Khoảng không phía trên phủ một lớp sương mù xám bạc, thấp thoáng vài ngôi sao lấp lánh.
Bỗng nhiên nơi bắp chân truyền đến một cảm giác ấm áp, mềm mại như một nhúm lông tơ.
Lư Chi cúi xuống theo phản xạ liền bắt gặp một chú chó lông vàng to lớn đang dụi vào chân mình.
Cô ngập ngừng gọi tên của nó: “Thất Thất?”
Như sực nhớ ra điều gì, Lư Chi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt cô chạm ngay vào Giang Vi.
Anh đứng đó cách cô không xa, khoác trên người bộ đồ thể thao màu xám, khóa kéo lên tới tận cằm, một tay đút túi quần, lặng lẽ đứng giữa dòng người qua lại.
Đèn đường bên cạnh hắt ra thứ ánh sáng vàng nhạt, bóng sáng yếu ớt phủ một lớp mỏng lên người anh. Trong khoảng giao thoa giữa sáng và tối, Lư Chi lờ mờ thấy được nửa khuôn mặt nghiêng của anh. Cô mơ hồ thấy khóe môi anh khẽ cong lên như thể đang mỉm cười.
Cho đến khi Giang Vi sải bước tới đứng trước mặt cô.
“Trùng hợp quá.”
Anh cúi người nhặt sợi dây dắt chó rơi trên mặt đất rồi nắm gọn trong tay.
“Tớ đưa Thất Thất ra ngoài đi dạo.”
“Ừ.” Lư Chi không nghi ngờ lời anh. Nhà của Giang Vi đúng là không xa chỗ này, đi tản bộ tới đây cũng là chuyện bình thường. “Tớ cũng ra ngoài đi dạo.”
Cả hai đều không phải người hoạt bát thích nói chuyện. Giang Vi ngồi xuống bên cạnh cô, hai người lập tức rơi vào một khoảng trầm mặc kỳ lạ.
Lư Chi vẫn ngước nhìn trời đêm. Giang Vi cũng hướng theo ánh mắt cô nhìn lên bầu trời âm u nặng trĩu, mây đen kéo nhau chồng thành từng lớp, lác đác vài vì sao lơ lửng treo trên không trung.
Mãi đến khi cô cảm nhận được Giang Vi khoác áo khoác của anh lên vai mình, ngăn bớt cơn gió lạnh đang lùa qua.
“Tớ không lạnh.”
Lư Chi liếc thấy chiếc áo phông trắng mỏng manh trên người Giang Vi cùng cánh tay trần lộ ra bên ngoài.
Vừa dứt lời đã định cởi áo khoác trả lại.
“Tớ nóng thôi.” Giang Vi nhẹ nhàng ngăn lại động tác của cô, tay anh khẽ giữ lấy bàn tay nhỏ đang cựa quậy qua lớp áo khoác màu xám.
Chờ anh buông tay, cô cũng không cố chấp nữa.
“Cậu thường đi dạo ở đây sao?”
Bấy lâu nay cô chưa từng gặp Giang Vi ở công viên này, hôm nay là lần đầu tiên hai người chạm mặt.
“Thỉnh thoảng thôi.”
Lời vừa dứt, một cơn gió lạnh thổi qua cuốn luôn giọng nói mơ hồ ấy tan vào bóng tối.
Giang Vi khẽ cười thầm.
Anh đang nói dối.
Đây là lần đầu tiên anh tới công viên này.
Trong mối quan hệ giữa hai người, chẳng có cuộc gặp gỡ nào là thật sự tình cờ. Mỗi một lần “tình cờ chạm mặt” ấy đều là kết quả của những lần anh chờ đợi từ rất lâu.
Không phải tình cờ mà vì anh vẫn luôn đợi em.