Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, đại học Hải Thành tổ chức một giải bóng rổ nội bộ giữa các học viện. Mỗi viện cử một đội tham gia, thi đấu theo thể thức loại trực tiếp một chọi một. Cố Thịnh là thành viên của đội bóng rổ viện Toán tham dự giải đấu này.
Hôm đó nhà thi đấu chật kín người. Trận đấu hôm nay là cuộc đối đầu giữa viện Ngoại ngữ và viện Toán. Ngoài các cầu thủ hai đội, trọng tài và ban tổ chức, phần còn lại đều là khán giả. Trên khán đài người ngồi san sát nhau, phần đông là nữ sinh, mà tất nhiên hầu hết đến từ viện Ngoại ngữ. Bên viện Toán có vẻ không được ưu ái đến vậy.
Cố Thịnh đang khởi động bên ngoài sân, bất chợt bị đồng đội vỗ vai.
“Giang Vi không đến à?”
Bình thường cậu ta hay thấy Cố Thịnh và Giang Vi cùng chơi bóng, cứ tưởng hai người sẽ cùng đăng ký tham gia giải lần này, ai dè chỉ thấy mỗi mình Cố Thịnh.
“Không, cậu ấy không thích tham gia mấy giải thi đấu kiểu này, bình thường cũng chỉ chơi cho vui thôi.”
Thật ra Giang Vi chơi bóng rổ khá giỏi nhưng tính anh vốn không thích phô trương khoe mẽ, tất nhiên sẽ không tham gia mấy kiểu hoạt động đông người thế này. Hơn nữa người thích Giang Vi đã đủ nhiều rồi, nếu còn lên sân thi đấu, chỉ sợ đám nữ sinh viện Ngoại ngữ sẽ ào ào lao tới, làm anh phiền chết mất. Mà nói cho cùng, người ta cũng đã có người trong lòng rồi, suốt ngày chỉ chăm chăm tìm cách “vô tình gặp được” ấy chứ, còn tâm trí thời gian đâu mà lo thi đấu?
Một tay Cố Thịnh chống nạnh, tay kia cầm quả bóng, ánh mắt lơ đãng lướt quanh sân.
Đội cổ vũ của trường đang tụ tập cách đó không xa. Hơn chục cô gái mặc đồng phục giống hệt nhau với áo polo trắng ngắn tay, váy xếp ly caro trắng đen, tóc buộc cao thành đuôi ngựa, một rừng chân dài trắng nõn lộ ra lóa cả mắt.
Giữa đám đông đó, ánh mắt Cố Thịnh lập tức bắt gặp một bóng dáng quen thuộc: Tống Sơ.
Tuy cô ấy trang điểm ăn mặc giống hệt những người khác nhưng Cố Thịnh lại chỉ nhìn thấy một mình cô. Tống Sơ chỉ đứng yên đó vậy mà lại nổi bật hơn bất kỳ ai.
Cố Thịnh vốn định chạy tới chào hỏi một câu, nhưng vừa nhấc gót dợm bước đã nghe tiếng còi ngoài sân vang lên báo hiệu trận đấu bắt đầu. Anh ta đành gác lại ý định, chờ trận đấu kết thúc rồi tìm cô ấy sau.
Người của viện Toán trên khán đài chỉ lác đác được mấy mống, đám con gái bên viện Ngoại ngữ thì đông như trẩy hội, dưới sân chỉ nghe được tiếng reo hò cổ vũ nhiệt tình áp đảo hoàn toàn của viện Ngoại ngữ.
Dù vậy, viện Toán vẫn giành chiến thắng với tỷ số 75:66.
Thật ra kết quả này cũng không có gì bất ngờ. Viện Ngoại ngữ lấy đâu ra nhiều tay chơi bóng rổ cứng như viện Toán.
Sau trận đấu, Cố Thịnh vừa rời sân đã thấy Tống Sơ vẫn đứng đó. Anh ta chẳng buồn tám chuyện với đồng đội mà xách túi đi thẳng về phía cô ấy.
Tống Sơ đang trò chuyện cùng mấy người bạn, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một bóng người, mùi mồ hôi nồng nặc phả tới khiến cô ấy hơi nhíu mày quay đầu lại.
Hóa ra là Cố Thịnh, anh ta mặc bộ đồng phục bóng rổ đen trắng, một tay ôm bóng, tay kia xách túi, người ướt đẫm mồ hôi.
“Cậu làm gì ở đây vậy?”
Đợi người bên cạnh rời đi, Tống Sơ mới quay sang hỏi.
“Bọn tôi vừa đánh trận bóng với viện Ngoại ngữ đấy. Tôi còn lên sân thi đấu nữa, cậu không thấy à?”
Cố Thịnh trợn tròn mắt nhìn cô.
Tống Sơ đứng ở sân cả buổi, chắc phải biết hôm nay có trận đấu giữa viện Ngoại ngữ và viện Toán chứ. Trong lúc thi đấu, tiếng cổ vũ bên phía viện Ngoại ngữ còn náo nhiệt đến mức đó, lý nào cô ấy lại không biết?
Nhưng chỉ nhìn thái độ dửng dưng của Tống Sơ, Cố Thịnh liền hiểu đúng là cô ấy không hề để ý đến anh ta.
“Không thấy.” Tống Sơ lắc đầu.
Cô ấy biết hôm nay có trận đấu nhưng thực sự không hề để ý đến Cố Thịnh.
Cố Thịnh cũng không tự chuốc lấy bẽ bàng, nhanh chóng đổi đề tài: “Cậu ở trong đội cổ vũ à?”
“Ừ.”
Tống Sơ đã tham gia đội cổ vũ từ kỳ đầu năm nhất. Hồi ấy Lư Chi gia nhập câu lạc bộ ẩm thực, cô ấy không tham gia theo mà chọn đội cổ vũ vì trước đó từng học múa.
“Hôm nay tới cổ vũ bọn tôi à?” Cố Thịnh lại tự suy diễn linh tinh.
Tống Sơ: “?”
“Bọn tôi đến để tập luyện.”
Tống Sơ bất đắc dĩ giải thích:
“Chờ sau khi giải bóng nội bộ kết thúc, đội bóng rổ của trường sẽ thi đấu tại Giải sinh viên toàn quốc. Bọn tôi là đội cổ vũ chính thức cho đội bóng rổ của trường.”
Nói tóm lại, ý của Tống Sơ là cô ấy không đến cổ vũ cho họ đâu, đừng tự ảo tưởng nữa.
“Khụ, ha ha, thế à.” Cố Thịnh gượng gạo cười khan, ngượng ngùng quay mặt đi. Tình cờ lúc này anh ta nhìn thấy Lư Chi bước vào từ cửa nhà thi đấu, trong tay cầm hai chai nước.
“Sao cậu lại ở đây?” Lư Chi bước tới, đưa cho Tống Sơ một chai nước.
Vừa nói chuyện, ánh mắt cô vô thức liếc nhìn phía sau Cố Thịnh, thấy anh ta chỉ đi một mình, cô mới thôi không nhìn nữa.
“Trường tổ chức giải bóng rổ nội bộ nên tôi đến thi đấu.” Cố Thịnh chỉ tay về phía tấm biển ghi tên viện Toán.
“Thắng không?”
“Thắng rồi.”
“Chúc mừng nhé.” Lư Chi đưa chai nước còn lại cho Cố Thịnh.
“Không cần đâu.” Cố Thịnh xua tay từ chối.
“Cầm đi.” Lư Chi dúi chai nước vào tay anh ta.
Cố Thịnh đành nhận lấy: “Cảm ơn nhé.”
Anh ta còn định tranh thủ trò chuyện thêm chút nữa thì nghe thấy tiếng đồng đội gọi ầm lên từ xa:
“Ê, Cố Thịnh! Đi thôi!”
“Đến đây!” Cố Thịnh ngoái lại đáp.
“Tôi đi trước nhé.” Anh ta gật đầu chào Tống Sơ và Lư Chi rồi vội vàng chạy về phía đồng đội.
“Ê, nãy cậu nói chuyện với hai cô gái kia hả?” Một đồng đội khoác vai Cố Thịnh, cười toe toét trêu chọc.
“Ừ, bạn thôi.” Cố Thịnh vừa nhét chai nước vào balo vừa hờ hững đáp.
“Độc thân chứ?” Nghe Cố Thịnh nói là bạn, mắt đối phương sáng rực lên.
“Cậu muốn làm gì?” Cố Thịnh cảnh giác nhìn cậu ta.
“Người anh em này vẫn còn ế đây, giới thiệu làm quen đi.”
Đám độc thân trong viện Toán nhiều không đếm xuể mà đa số toàn là con trai, tìm bạn gái đúng là việc nan giải.
“Thấy cái cô tóc màu xanh ngọc kia không?”
Cố Thịnh ngoảnh sang cậu bạn.
“Thấy rồi, trông xinh phết đấy.”
Mái tóc màu xanh của Lư Chi vốn dĩ rất nổi bật, muốn không chú ý cũng khó.
“Cái cô đấy thì đừng có mơ.” Cố Thịnh bật cười.
“Sao vậy?”
Cô ấy còn độc thân đấy thôi, tại sao lại đừng mơ?
“Giang Vi đang theo đuổi cô ấy.”
Cố Thịnh hoàn toàn không có ý định giấu giếm thay Giang Vi, nói thẳng ra để giảm bớt một tình địch cho cậu bạn.
“Á đù!”
“Không phải tôi nghe nhầm đấy chứ? Giang Vi á?”
Giang Vi là ai chứ, đối tượng thầm mến của không ít nữ sinh trong viện Toán, thậm chí ngay cả nữ sinh các viện khác cũng có ý muốn theo đuổi. Chỉ cần Giang Vi gật đầu, chuyện tìm bạn gái dễ như trở bàn tay, có thể nói là người theo đuổi anh xếp hàng dài đến mức không thấy điểm cuối. Ấy vậy mà không ngờ Giang Vi lại là người chủ động theo đuổi người khác.
“Không nghe nhầm đâu.” Cố Thịnh khẳng định chắc nịch.
“Vậy thì thôi.”
Người kia cười gượng. Đùa à, cậu ta mà dám tranh giành với Giang Vi sao? Thôi thôi, cái mặt kia của Giang Vi đẹp đẽ thế cơ mà, biết thân biết phận vẫn tốt hơn, sớm dừng lại thì bớt tổn thương.
“Thế còn cô đi bên cạnh?”
Dường như vẫn chưa cam lòng từ bỏ nên cậu ta truy hỏi tiếp.
Bước chân Cố Thịnh hơi khựng lại, giọng điệu lạnh hẳn: “Cũng không được.”
“Tại sao? Cô ấy cũng có người yêu rồi à?”
“Hỏi nhiều thế làm gì, đã bảo không được là không được.”
Cố Thịnh nói với giọng cứng nhắc, không giải thích gì thêm, chỉ lặng lẽ sải bước về phía trước.
Về đến ký túc xá, việc đầu tiên Cố Thịnh làm là lao thẳng đến chỗ Giang Vi.
“Lão Giang.” Cố Thịnh vừa nói vừa đưa tay gỡ chiếc tai nghe trên tai Giang Vi xuống.
“Sao?” Giang Vi ngẩng đầu nhìn anh ta.
“Lần sau đi cùng tôi đến nhà thi đấu nhé.”
“Không đi.”
“Đi đi mà.” Cố Thịnh nài nỉ.
“Tôi có tham gia thi đấu đâu.” Giang Vi lấy lại tai nghe, tiện tay đặt xuống bàn.
“Không phải bảo ông đi chơi bóng mà đi xem thôi.” Giọng Cố Thịnh có phần bí hiểm.
“Xem gì?”
“Không phải xem bóng mà là xem người.” Giọng điệu Cố Thịnh bỗng thay đổi đầy ẩn ý.
Giang Vi liếc nhìn anh ta, cau mày:
“Là sao?”
“Tống Sơ là thành viên đội cổ vũ của trường đấy.”
Cố Thịnh nói lấp lửng, còn cố tình nháy mắt với anh, ngụ ý quá rõ ràng. Có hiểu không hả ông bạn?
“Lư Chi cũng ở đó?” Trước giờ Giang Vi vẫn luôn nhạy bén, lập tức hiểu ý của Cố Thịnh.
“Bingo!”
Cố Thịnh cười khoái chí trước phản ứng nhanh nhạy này của Giang Vi.
“Tống Sơ là thành viên đội cổ vũ, hẳn Lư Chi sẽ đi luyện tập cùng Tống Sơ. Chỉ cần ông đến nhà thi đấu là chắc chắn sẽ gặp được. Gần đây đội cổ động đang chuẩn bị cho giải đấu sinh viên, hầu như ngày nào cũng luyện tập ở đó.”
“Được.”
Giang Vi đồng ý ngay tắp lự.
Vừa hay cũng đã lâu lắm rồi anh chưa gặp Lư Chi, nhân cơ hội này gặp cô cũng tốt. Chứ nếu không, e rằng chẳng biết bao giờ mới có dịp.
Gần đây mỗi lần mở khung chat với cô, Giang Vi đều soạn tin nhắn rất dài rồi lại xóa đi bởi anh không biết nên bắt chuyện thế nào.
Còn một tuần nữa mới tới trận đấu tiếp theo của Cố Thịnh nhưng Giang Vi đã không muốn đợi thêm một phút nào.
“Ơ hay, có mấy ngày thôi mà ông cũng không chờ được à?” Cố Thịnh nhìn Giang Vi đang thong thả khoác áo ngoài, bất lực hỏi.
“Nôn nóng vậy à?”
“Ừ.” Giang Vi vừa mặc áo vừa trả lời.
Thời gian này ở Hải Thành mưa nhiều hơn hẳn, mưa cứ rơi ngắt quãng, khi thì tạnh ráo, lúc lại đổ ào ào.
Cố Thịnh liếc ra ngoài cửa sổ, thấy trời đã bắt đầu lất phất mưa, chần chừ nói:
“Bên ngoài đang mưa đấy anh giai.”
“Đi không?” Giang Vi liếc nhìn Cố Thịnh.
“Đi.”
Hai người đội mưa tới nhà thi đấu. Bên trong nhà thi đấu vắng tanh, chỉ có vài thành viên đội bóng rổ trường đang luyện tập ở một góc, tiếng bóng đập xuống sàn và tiếng giày cọ xát vang vọng khắp nơi, nghe trống trải lạ thường.
“Không có ai hết, anh giai à.”
Cố Thịnh vừa than xong thì cửa phòng tập bên cạnh bị đẩy ra, mấy cô gái mặc đồng phục đội cổ vũ bước ra ngoài.
Ồ, có người thật rồi.
Vừa thấy họ, Cố Thịnh còn phấn khởi hơn cả Giang Vi, lập tức kéo anh tiến lại gần. Chưa kịp mở miệng hỏi thăm đã nghe thấy mấy cô gái kia ríu rít trò chuyện:
“Vừa nãy sợ chết đi được, tớ cứ tưởng các cậu ấy sắp đánh nhau cơ.”
“Chắc không đâu, tuy Tống Sơ hơi nóng tính nhưng không đến mức ra tay thật.”
“Cơ mà các cậu ấy bàn tán xì xào về chuyện riêng của người ta như thế cũng không hay, lại còn để người ta nghe thấy.”
“Cậu không thấy mặt Tống Sơ tối sầm xuống à, sợ chết khiếp luôn ấy.”
“Bạn thân cậu ấy còn chưa nói gì thế mà cậu ấy đã đứng ra bênh vực trước rồi.”
“Nhưng mà chuyện của Lư Chi kia có thật không nhỉ?”
“Chịu thôi, tớ cũng không rõ.”
“Thôi đừng nói nữa, đó là chuyện riêng của người ta.”
Cố Thịnh và Giang Vi nghe hết mẩu đối thoại ấy, đương nhiên cũng nghe thấy cái tên Tống Sơ và Lư Chi được nhắc tới.
Dựa vào những lời họ nói, có thể dễ dàng đoán ra hẳn đã có xích mích nào đó bên trong phòng.
Hai người nhìn nhau, trong đôi mắt cả hai đều ánh lên nỗi lo lắng chung.