Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 13

Hôm đó Tống Sơ vẫn đưa Lư Chi đến buổi tập như mọi ngày. Lư Chi rất ngoan, lặng lẽ đi theo sau lưng cô, trong tay ôm hai chai nước giải khát.

Đến nhà thi đấu, Tống Sơ theo thói quen đi về phía phòng nghỉ để thay đồ. Vừa đặt chân đến cửa, cô đã nghe thấy tiếng trò chuyện rì rầm vọng ra từ bên trong.

“Đợt cổ vũ này hình như cô Lưu định để Tống Sơ làm đội trưởng hay sao ấy?”

“Thật á? Tớ không thấy thông báo gì cả.”

“Chắc không phải đâu, trước giờ đội trưởng vẫn luôn là chị Đình mà?”

“Hôm nọ tớ nghe cô Lưu nói rồi, có vẻ sẽ đổi thành Tống Sơ.”

“Thật không?”

“Tớ cũng không rõ lắm, chắc là thật đấy.”

“Không dám tin luôn, Tống Sơ mà được cho làm đội trưởng? Lúc nào đến tập cũng mang theo một cái đuôi.”

“Chả hiểu bạn cô ta bị bệnh gì mà đi đâu cũng phải dính chặt lấy nhau.”

Tống Sơ và Lư Chi đứng ngoài cửa nghe trọn vẹn cuộc hội thoại của các cô gái.

Gương mặt Lư Chi phía sau Tống Sơ chẳng hề biểu lộ cảm xúc. Từ bé đến lớn cô đã quá quen với những lời thế này, nào là bị bệnh, nào là còn nhỏ đã mang bệnh nặng, rồi thì chẳng sống được bao lâu, đáng thương lắm. Lúc còn ở trong con ngõ cũ, hễ nhà ai có chuyện gì là cả khu đều biết, bàn ra tán vào suốt ngày. Sau này chuyển nhà, không ai nhận ra cô nên tình hình mới dần tốt hơn.

Lư Chi không để tâm nhưng Tống Sơ thì có. Người ta có thể bàn tán về cô ấy nhưng tuyệt đối không được phép đụng đến bạn cô. Lư Chi là người mà cô ấy luôn che chở từ bé đến lớn, không ai được phép xúc phạm.

Bàn tay đang nắm lấy quai túi của Tống Sơ dần siết chặt, lực mạnh đến mức các khớp ngón tay cũng trắng bệch.

Khi cơn giận lên đến đỉnh điểm, con người ta luôn dễ dàng hành động theo bản năng. Tống Sơ quay người, cầm lấy một chai nước trong tay Lư Chi, đẩy cửa bước thẳng vào.

Chai nước cô ấy lấy là chai Lư Chi đã mở sẵn, nắp không siết chặt.

Tống Sơ vung mạnh tay ném thẳng cái chai xuống nền đất. Nắp chai bật tung, nước bắn tung tóe khắp sàn, văng ướt từ bàn chân lên đến bắp chân của mấy cô gái đang xì xào kia.

Tống Sơ cố ý ném về phía chân họ, cả góc độ lẫn vị trí đều chuẩn xác.

Bất ngờ bị chai nước bay tới, mấy cô gái kia giật nảy mình, hét toáng lên: “Á!”, “Gì vậy trời!”

Sau khoảnh khắc hoảng hốt, họ vừa ngẩng lên đã thấy Tống Sơ bước vào, sự hoảng hốt mới rồi lập tức chuyển thành cơn giận dữ.

“Cậu làm cái gì đấy!”

“Làm gì á?” Tống Sơ cười khẩy. “Tôi còn muốn hỏi các cậu đấy.” Cô ấy hất hàm khinh khỉnh. “Bàn tán sau lưng người khác vui lắm nhỉ?”

Nói xấu sau lưng bị người trong cuộc bắt quả tang, mấy cô gái kia nín thinh, không ai dám mở miệng.

“Sao thế? Muốn tôi nhắc lại từng câu từng chữ không?”

Tống Sơ nhếch môi, nụ cười càng lạnh lùng hơn.

Tống Sơ mà tức giận thì đến cả Lư Chi cũng phải dè chừng.

“Sao? Chẳng lẽ bọn này nói sai chắc?”

Một cô nàng thấy bị vạch mặt bèn dứt khoát đáp trả.

“Cái cô Lư Chi bạn cậu chẳng phải bị bệnh à?”

“Hồi huấn luyện quân sự ai mà chẳng biết? Cả đám phải tập, chỉ có cô ta được đặc cách ngồi nghỉ!”

“Chắc chắn bị bệnh.”

Hồi đó họ chung một đại đội. Ngay ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, trợ giảng đã gọi riêng Lư Chi ra trước mặt bao người, cho phép cô ngồi dưới gốc cây nhìn mọi người tập luyện. Ai nấy đều biết chuyện này.

Trường hợp như nào mới được miễn huấn luyện quân sự? 

Chỉ có một khả năng: sức khỏe không cho phép huấn luyện cực nhọc.

Nhưng phải yếu đến mức độ nào mới được miễn? Chắc chắn không phải mấy căn bệnh vặt thông thường.

“Mày câm mẹ mồm cho tao!”

Tống Sơ lao thẳng về phía đám người.

Đối phương đông người nên chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn giơ tay đẩy mạnh cô một cái.

Tống Sơ không đề phòng, loạng choạng lùi về sau mấy bước.

Cô ấy còn chưa kịp phản ứng, phía sau đã vang lên giọng nói lạnh lùng của Lư Chi:

“Đẩy ai đấy?”

Cô kéo lấy Tống Sơ, đỡ cô bạn đứng vững.

Lư Chi vốn rất ít khi nổi giận, nhưng khi nhìn thấy Tống Sơ bị đẩy, ánh mắt cô lập tức lạnh tanh.

“Tôi hỏi lại lần nữa, vừa rồi cậu đẩy ai?” Lư Chi tiến sát lại, bàn tay buông lỏng bên người dần siết chặt.

Tống Sơ hiểu rõ cô bạn thân, biết cô đã thực sự tức giận, vội vàng kéo tay cô lại:

“Bình tĩnh nào.”

Mỗi lần Lư Chi kích động rất dễ gây chuyện.

Vài cô gái vừa bước vào phòng chứng kiến cảnh đó đều sững người. May mà lúc ấy có một giọng nữ vang lên ở phía cửa:

“Các em đang làm cái gì đấy?”

Ấy là giọng của cô Lưu huấn luyện viên đội cổ vũ.

Giáo viên vừa tới, cả phòng lập tức im lặng. Cô Lưu chỉ liếc qua tình hình hiện trường,  không hỏi gì thêm.

“Tụ tập ở đây làm gì? Giải tán hết đi.”

Vừa dứt lời, đám người liền tản ra.

Tống Sơ kéo Lư Chi ra khỏi phòng nghỉ, cúi đầu thấy tay cô bạn vẫn còn siết chặt liền nhẹ nhàng gỡ ra.

“Được rồi, bình tĩnh nào.” Cô ấy vừa nói vừa làm động tác hít thở sâu.

Lư Chi ngẩng lên, hai người bất chợt chạm mắt nhau rồi cùng bật cười khúc khích.

“Cậu cũng thật là, bốc đồng quá, không nhớ cơ thể mình thế nào à?” Tống Sơ buột miệng trách móc.

“Cậu cũng thế còn gì, lại quay sang mắng tớ.” Lư Chi cười tít mắt với Tống Sơ, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm, chẳng còn dấu vết nào của cơn giận vừa rồi.

“Tớ giận vì cậu mà.” Tống Sơ bất lực.

“Tớ cũng thế mà.”

“Thôi được rồi, mình ra ngoài đi, chị đây dẫn cậu đi mua trà sữa.”

Tống Sơ cười khoác tay Lư Chi, hai người cùng rời khỏi nhà thi đấu.

“Ơ này này, cậu không tập nữa à?” Lư Chi níu tay cô ấy hỏi.

“Không, hôm nay nghỉ.”

Lúc Giang Vi và Cố Thịnh vừa định đi vào thì thấy Tống Sơ kéo tay Lư Chi bước ra khỏi phòng nghỉ, đi thẳng ra ngoài sân nhà thi đấu. Hai người vội vàng đuổi theo.

***

Mưa ngoài nhà thi đấu mỗi lúc một nặng hạt, dường như chưa từng có lấy một khoảnh khắc ngừng lại. Hải Thành là thành phố ven biển, mà đại học Hải Thành lại nằm sát bờ biển, mỗi lần mưa xuống là không khí lại nồng đậm mùi mằn mặn đặc trưng của biển cả.

Khi đến đây trời vẫn còn khô ráo nên chẳng ai mang theo ô. Người qua lại bên ngoài ai nấy đều che ô kín mít, sải bước vội vã giữa cơn mưa xối xả. Chỉ có hai người họ vẫn đứng yên trên bậc thềm, không có ý định rời đi.

Nhìn mưa như tấm màn che trắng xóa, Tống Sơ đột nhiên nghĩ ra điều gì đó. “Thưa công chúa điện hạ, ta cùng nhảy một điệu nhé.”

Tống Sơ bất ngờ lao khỏi bậc thềm, đứng đối diện Lư Chi rồi khẽ cúi người. Một tay cô ấy đặt ra sau lưng, tay còn lại chầm chậm đưa lên, vẽ một vòng cung từ đỉnh đầu rồi chìa ra trước mặt Lư Chi làm một động tác mời rất chuẩn chỉnh. Hệt như hình ảnh chàng hoàng tử muốn mời nàng công chúa khiêu vũ trong những bộ phim hoạt hình họ từng xem thuở nhỏ.

Mưa không quá lớn nhưng từng giọt vẫn rơi đều, chầm chậm thấm vào lớp áo mỏng của cô ấy. Giữa làn mưa trắng trời, người đi đường vội vã lướt nhanh, chỉ có Tống Sơ vẫn đứng đó, tay vươn ra, mỉm cười với Lư Chi. Tựa như năm xưa, khi Tống Sơ chìa cho cô chiếc kẹo m*t vị dâu ngọt lịm. Khi đó, cô ấy đã cười nói rằng: “Chi Chi đừng sợ. Sau này chị sẽ bảo vệ em. Chị là nàng kỵ sĩ của em.”

Ký ức năm nào ùa về hiện rõ trong tâm trí.

“Được thôi, nàng kỵ sĩ của em.”

Lư Chi khẽ cười, bước vào màn mưa, nhẹ nhàng đáp lễ với cô bạn, sau đó đặt tay mình lên bàn tay đang chìa ra của Tống Sơ.

Hai người cùng nhảy một điệu waltz, không có nhạc đệm, tự họ khe khẽ ngân nga giai điệu. Ấy là bản nhạc Moon River mà Lư Chi thích nhất.

Hai người họ nhảy múa giữa mưa như thể thế giới này chỉ còn lại hai người mà thôi.

Lư Chi thích cảm giác được dầm mưa. Từ hồi cấp ba, hai người đã thường nhảy múa trong mưa, đặc biệt là điệu waltz này.

Đây là một cách để Lư Chi giải tỏa cảm xúc trong mình, cô thích nhảy múa dưới mưa. Trong mắt cô, waltz giữa cơn mưa mang một cảm giác đặc biệt rất khó tả. Một cảm giác tự do, một sự buông lơi đầy phóng khoáng, không điều gì có thể ràng buộc được cô. Cô như một áng mây, một cơn gió, tự do phiêu du khắp bốn phương trời.

Ánh mắt người đời không quan trọng, trời có đổ mưa cũng mặc trời, áo có ướt thì đã làm sao?

Mỗi lần như thế, cô luôn cảm thấy mình giống như một ngọn lửa cứng cỏi, dẫu mưa rơi xối xả cũng không thể dập tắt.

Nguồn sống mãnh liệt ấy chính là điều cô luôn khao khát và luôn theo đuổi.

Con đường cạnh nhà thi đấu vốn chẳng mấy người qua lại, nhưng bất kỳ ai vô tình đi ngang cũng đều phải ngoái nhìn hai cô gái ấy. Dẫu sao thì việc nhảy múa giữa trời mưa cũng chẳng phải điều người bình thường nên làm.

Thế nhưng cả hai chẳng mảy may quan tâm đến ánh mắt khác thường xung quanh, cứ thế say sưa nhảy như thể thế gian này chỉ còn lại họ.

Đây không phải biểu diễn nghệ thuật cũng chẳng phải trò đùa ngớ ngẩn. Hai cô đã là bạn thân từ tấm bé. Điệu nhảy ấy không phải trò nghịch ngợm mà là một cách đồng hành bên nhau.

Khi Giang Vi và Cố Thịnh vừa đến trước cửa nhà thi đấu đã bắt gặp ngay hình ảnh như bước ra từ một màn trình diễn nghệ thuật kia.

Giang Vi thấy Lư Chi cười rạng rỡ nhảy múa trong mưa, khẽ cau mày nhưng anh không bước đến cũng không làm gì cả, chỉ lặng lẽ đứng nhìn.

Trái ngược với anh, Cố Thịnh bên cạnh lại tròn mắt kinh ngạc trước khung cảnh kỳ lạ ấy, theo phản xạ muốn chạy tới.

Giang Vi nhanh tay kéo cậu bạn lại.

“Đừng đi.”

“Hai cô ấy đang rất vui.”

Họ đang rất vui, vậy nên dù trời có đổ mưa cũng không nên phá vỡ niềm vui ấy.

Cố Thịnh quay sang nhìn Giang Vi, thấy ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo hình bóng Lư Chi trong màn mưa trắng xóa.

Một lát sau, anh ta chợt bật cười, không nói thêm lời nào, cũng không bước tới. Anh ta chỉ đứng lặng lẽ ở đó giống Giang Vi, mỉm cười dõi theo hai người đang nhảy múa dưới làn mưa giăng.

Chỉ có điều, khác với ánh nhìn của Giang Vi, ánh mắt của anh ta lại đậu trên người Tống Sơ.

Bình Luận (0)
Comment