Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 14

Kết thúc điệu nhảy, hai người khẽ nhìn nhau rồi buông tay, cùng cúi người chào đối phương.

Mưa bụi vẫn rơi lất phất trên gương mặt của Lư Chi. Mái tóc và quần áo cô đã ướt đẫm từ lâu, may mà hôm nay cô không trang điểm, chỉ thoa một lớp son nhạt nên trông cũng không đến mức nhếch nhác.

“Lâu rồi bọn mình không nhảy cùng nhau, không ngờ cậu vẫn còn nhớ.”

Lư Chi đứng giữa làn mưa mỏng, hàng mi cong lấm tấm giọt nước, mỗi lần chớp mắt lại có một giọt mưa khẽ rơi xuống.

“Tất nhiên vẫn nhớ chứ. Sở thích kỳ quái này của cậu đã khắc sâu vào trí nhớ của tớ rồi.” Tống Sơ cười bông đùa, giọng vừa dịu dàng vừa đượm nét bao dung.

“Chắc chẳng mấy chốc trên diễn đàn trường sẽ có bài đăng mới: Hai nữ sinh múa giữa trời mưa trước nhà thi đấu, nghi là đang trình diễn nghệ thuật.”

Tống Sơ nhịn không nổi phải buột miệng phàn nàn: “Tớ vất vả lắm mới gầy dựng được danh tiếng ở đại học, thế mà lại bị cậu phá hỏng hết rồi.”

“Đừng đổ hết cho tớ chứ, rõ ràng là cậu mời tớ trước mà!” Lư Chi bật cười.

Giang Vi và Cố Thịnh đứng ở cửa nhà thi đấu, nhìn hai cô gái đang cười nói dưới mưa mà không hiểu nổi họ đang chuyện trò điều gì.

“Hai cậu dừng được rồi đấy, trời vẫn đang mưa kìa!” Cố Thịnh không nhịn nổi nữa, lớn tiếng nhắc nhở.

Lúc này Lư Chi và Tống Sơ trong mưa mới ngoái đầu lại, trông thấy Giang Vi và Cố Thịnh đang đứng ở bậc cửa nhà thi đấu.

Hai chàng trai nhìn nhau rồi mỗi người mở một chiếc ô, chậm rãi bước xuống bậc thềm, tiến lại che mưa cho hai cô gái.

Mưa không còn rơi trên vai, trên tóc nữa mà rơi lộp bộp xuống mặt ô. Tiếng mưa vang vọng trong không gian yên ắng.

Giang Vi và Cố Thịnh phối hợp ăn ý, không ai nhắc đến những gì vừa vô tình nghe được trong nhà thi đấu, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Sao hai cậu lại ở đây?”

Tống Sơ liếc nhìn Cố Thịnh đang giương ô che cho mình.

“Tôi là thành viên đội bóng rổ mà, tới xem chút thôi.”

“À.” Tống Sơ chẳng buồn xác minh lời Cố Thịnh có thật hay không, cô ấy không mấy bận tâm về điều này.

Cố Thịnh khẽ liếc nhìn sang. Người Tống Sơ ướt sũng, anh ta lặng lẽ nghiêng ô về phía cô ấy nhiều hơn, che cho cô khỏi cơn mưa đang tạt vào. Trên người anh ta chỉ mặc mỗi chiếc hoodie, không mang theo áo khoác nên chẳng thể cho cô mượn áo, chỉ đành cố gắng dùng chiếc ô nhỏ để che chở được phần nào.

Cố Thịnh vụng về điều chỉnh ô, động tác quá lộ liễu nên chẳng may chạm vào vai Tống Sơ.

Tống Sơ lập tức quay phắt sang, ánh mắt sắc lạnh khiến Cố Thịnh giật mình, suýt nữa làm rơi cả ô.

Không ngờ chỉ một cái liếc mắt mà đã đủ khiến anh ta hoảng hốt đến thế, Tống Sơ bật cười, miệng nhếch lên: “Làm cái gì đấy, cầm ô cho đàng hoàng vào.”

“Ừ.”

Lư Chi cũng không tỏ thái độ gì đặc biệt trước hành động lẳng lặng giơ ô che cho mình của Giang Vi. Dù sao trước đây anh đã từng làm vậy nên chuyện hôm nay cô cũng chẳng lấy làm lạ.

“Trùng hợp thật đấy.”

Lư Chi không ngẩng đầu, mắt vẫn nhìn mông lung vào màn mưa trước mặt.

“Không phải trùng hợp đâu.”

Giang Vi mỉm cười đáp lại.

Lư Chi hơi ngẩng lên nhìn anh, không nói gì, chỉ khẽ cười.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Người qua đường vội vã lướt qua, riêng bốn người họ cứ chậm rãi bước đi trong cơn mưa trắng xóa.

Tống Sơ và Cố Thịnh đi trước một đoạn. Lư Chi và Giang Vi lặng lẽ theo sau.

Nước mưa bắt đầu đọng thành từng vũng nhỏ trên mặt đường. Đôi giày vải Lư Chi đang đi không chống nước, chẳng mấy chốc đã ướt sũng.

“Cậu lạnh không?”

Một giọng nói ấm áp vang lên phía trên.

Lư Chi không ngẩng đầu, cô biết Giang Vi đang hỏi mình.

Người cô cứng lại, cổ không nhúc nhích, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Cô không muốn nhìn anh. Mỗi lần ánh mắt hai người chạm nhau, cô luôn cảm thấy trong mắt anh có điều gì đó rất khác, như thể mang theo một thứ cảm xúc khiến cô không thể đối diện. Mỗi lần như vậy, cô lại thấy bản thân chột dạ, mà chính cô cũng chẳng hiểu mình đang chột dạ vì điều gì. Mọi thứ đều mơ hồ và rối ren đến lạ, khiến cô chỉ muốn né tránh theo bản năng.

“Không lạnh.”

Vừa mới dứt lời, một cơn gió thốc qua khiến cô rùng mình nổi gai ốc vì lạnh, dù đang mặc áo hoodie dài tay.

Giang Vi vẫn luôn dõi theo cô, tất nhiên không bỏ qua phản ứng nhỏ ấy.

Cô gái này từ trước đến giờ vẫn vậy, bên ngoài kiên cường, bên trong lại mềm yếu. Luôn cứng đầu và chối bỏ những điều bản thân thật sự cần.

Anh lặng lẽ đưa chiếc ô sang tay cô.

Lư Chi lúng túng nhận lấy, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một chiếc áo khoác đã nhẹ nhàng phủ lên vai cô.

Đó là áo của Giang Vi, vẫn còn vương hơi ấm từ cơ thể anh.

Lư Chi ngơ ngác, đứng bất động tại chỗ.

Không phải vì anh khoác áo cho cô, mà bởi ngay sau đó anh còn cẩn thận chỉnh lại chiếc mũ hoodie phía sau cổ.

Cô cảm nhận rất rõ từng động tác dịu dàng ấy, trong lúc chỉnh lại mũ, ngón tay anh vô tình lướt qua vùng da sau gáy. Chỉ một cái chạm thoáng qua, thậm chí có lẽ chính Giang Vi cũng không để ý, nhưng với Lư Chi lại như bị một luồng nhiệt âm ỉ thiêu đốt, từ gáy nóng ran rồi dần dần lan khắp cơ thể.

Dù trong lòng dậy sóng, tim đập rối bời nhưng  gương mặt cô vẫn bình thản như không có gì. Lư Chi rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc của mình.

“Ấm không?”

“Hả?”

“Áo ấy.” Giang Vi chỉ vào chiếc áo khoác trên người cô, mỉm cười: “Có nhiệt độ của tớ.”

Lư Chi không rõ rốt cuộc anh đang nói về chiếc áo khoác, hay là nói đến nhiệt độ từ chính cơ thể anh.

Trước đây cô chưa từng cảm nhận được một câu nói có thể mang nhiều tầng nghĩa như thế, nhưng giờ thì khác.

Lư Chi không phủ nhận điều đó. Có những người bề ngoài trông trầm lặng, kiệm lời, nhưng chỉ một câu nói thôi cũng đủ khiến người ta đỏ mặt.

Giang Vi không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhận lại chiếc ô từ tay cô.

Trên đầu là tiếng mưa rơi lộp độp gõ nhịp xuống mặt ô, tí tách từng giọt, từng giọt. Hương thơm dịu nhẹ tỏa ra từ người anh lặng lẽ len lỏi vào khoang mũi cô, một mùi hương thoang thoảng khó gọi tên, nhưng lại khiến người ta cảm thấy dễ chịu và yên lòng đến lạ.

Lư Chi còn đang ngẩn người thì Tống Sơ ở phía trước bất chợt quay đầu lại, theo sau là Cố Thịnh.

Cả hai nhìn Giang Vi và Lư Chi đã tụt lại khá xa.

“Hai cậu ở đằng sau làm gì thế hả?”

Cố Thịnh gân cổ gào toáng lên về phía hai người sau lưng.

Bị phát hiện, cả hai vội vàng sải bước đuổi theo.

Chiếc ô của Giang Vi là loại dành cho một người, vốn không đủ che cho cả hai. Khi Lư Chi không chú ý, anh đã lặng lẽ nghiêng ô về phía cô nhiều hơn. Cô chẳng hề nhận ra điều đó, chỉ mải miết bước nhanh hơn để đuổi kịp hai người phía trước nên cũng quên mất việc để ý chiếc ô đang che trên đầu mình, cũng như độ nghiêng khẽ khàng kia.

Có lẽ thứ duy nhất chứng minh cho hành động âm thầm ấy chính là một bên vai đã ướt đẫm của Giang Vi dưới cơn mưa.

Lư Chi và Tống Sơ cùng ở tầng sáu của ký túc xá, chỉ không ở chung phòng. Cả hai chầm chậm bước lên cầu thang. Tống Sơ vốn tinh mắt, vừa liếc qua đã nhận ra chiếc áo khoác trên người Lư Chi: “Áo khoác của Giang Vi à?”

Ngoài Giang Vi ra thì còn ai vào đây được nữa? Dù trong lòng đã có câu trả lời nhưng Tống Sơ vẫn buột miệng hỏi.

“Ừ.”

“Cậu với cậu ấy…?”

“Không có gì đâu, chỉ là bạn bè thôi.”

Lư Chi đã trả lời như thế.

Bạn bè à.

Tống Sơ nghe vậy không khỏi nhìn Lư Chi thêm mấy lần.

Hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, người duy nhất mà Lư Chi gọi là bạn bè trước giờ chỉ có Tống Sơ. Lư Chi vốn không thích kết bạn. Mà Giang Vi lại là con trai.

Hiếm thật đấy.

Tống Sơ không nói gì, cơ thể vẫn còn lạnh nên khẽ rùng mình một cái. Như thể chợt nghĩ đến điều gì, cô ấy bỗng bật cười khẽ.

Lư Chi nghe thấy, nghiêng đầu nhìn cô bạn.

“Sao thế?”

“Tự dưng thấy bọn mình đúng là dở hơi.”

“Tháng Mười rồi mà còn rủ nhau dầm mưa.”

Không rõ vì sao, hai đứa cứ luôn làm ra những chuyện kỳ quặc chẳng ai hiểu nổi.

“Có phải lần đầu bọn mình làm chuyện này đâu.”

“Về nhớ tắm nước nóng đấy.” Tống Sơ ngoảnh sang nhìn Lư Chi.

“Dầm mưa rồi tớ mới thấy hối hận. Cậu mà bệnh, người chịu khổ lại là chính tớ chứ ai, tớ còn phải chăm cậu đấy.”

Giọng Tống Sơ nhẹ bẫng như đùa, nhưng ánh mắt nhìn Lư Chi lại đầy lo lắng.

“Không sao đâu, chỉ dính tí mưa thôi mà.” Lư Chi chẳng mấy để tâm.

Tống Sơ không nói gì nữa, nhưng ánh mắt lại lơ đãng rơi xuống chiếc áo khoác màu đen kia.

“Lúc trước Cố Thịnh còn tìm tớ, nhờ tớ khuyên cậu đồng ý kết bạn WeChat với Giang Vi, nhưng tớ không chịu.”

Hôm đó biết được Lư Chi đã kết bạn với Giang Vi, cô ấy cũng không hỏi lý do tại sao cô bạn lại đồng ý.

“Sau này cậu kết bạn rồi, tớ cũng không hỏi.”

Hai người vừa trò chuyện vừa bước lên cầu thang, chẳng mấy chốc đã đến tầng sáu. Lư Chi ở phòng 608, còn Tống Sơ ở phòng 614.

Ngay khi Tống Sơ nghĩ rằng Lư Chi sẽ không nói gì lại chợt nghe tiếng cô bạn vang lên lúc kéo cánh cửa, Lư Chi hẵng còn ở ngoài chưa bước vào trong: “Cậu ấy rất đặc biệt.”

Nói rồi, cô liếc nhìn Tống Sơ.

“Tớ vào trước đây, tắm nhanh rồi tối cùng đi ăn nhé.”

Tống Sơ chưa kịp hỏi “đặc biệt ở chỗ nào” thì cửa phòng 608 đã đóng lại. Cô ấy đứng ngoài cửa bật cười.

Có lẽ là vì vui mừng khi thấy Lư Chi vốn không thích tiếp xúc với người khác, cuối cùng cũng chịu bước ra khỏi vùng an toàn của chính mình. Lư Chi không phải kiểu người lạnh lùng ít nói, khi ở cạnh người thân quen lại rất hoạt bát. Cô ấy mong Lư Chi có thể kết bạn nhiều hơn, giống như một người trẻ tuổi bình thường.

Tống Sơ đứng ngoài, đưa mắt nhìn về phía cánh cửa 608 vài lần.

Thôi, tối rồi hỏi tiếp vậy.

Lư Chi tắm xong, bước ra khỏi phòng vệ sinh.

Vừa lau tóc, cô vừa bước đến ngồi xuống chiếc ghế bên bàn, tiện tay cầm điện thoại đặt trên mặt bàn. Vừa mở màn hình đã thấy một tin nhắn WeChat hiện ra. Giang Vi gửi tin cho cô.

Từ sau hôm hai người kết bạn, cô vẫn chưa từng đổi tên ghi chú của anh. Nhìn cái tên hiển thị “J” bằng chữ in hoa kia, cô bỗng thấy thật trùng hợp, cách đặt tên của hai người họ hóa ra lại giống nhau đến thế.

Lư Chi liếc qua nội dung tin nhắn Giang Vi gửi:

J: Nhớ tắm nước nóng nhé, đừng để bị cảm.

Cô vẫn không đổi tên ghi chú, chỉ yên lặng ngồi tựa lưng vào thành ghế. Trên đó còn vắt chiếc áo khoác màu đen của Giang Vi. Chiếc áo vẫn khô ráo, không dính một giọt nước.

Lư Chi đã nhận ra điều đó ngay khi vừa bước vào ký túc xá. Nhớ lại chiếc ô của Giang Vi là loại ô nhỏ dành cho một người. Nếu hai người cùng đi dưới ô ấy, theo lẽ thường thì chắc chắn cô sẽ bị ướt, ít nhất phần vai và tay áo bên trái của chiếc áo khoác cũng phải thấm nước. Thế nhưng chiếc áo khoác cô mang về vẫn khô ráo sạch sẽ.

Chính lúc này, Lư Chi mới chợt nhận ra suốt cả quãng đường, chiếc ô ấy luôn nghiêng về phía cô. Chắc hẳn anh đã bị ướt rồi.

Lư Chi cúi đầu, ngón tay khẽ gõ vài cái trên màn hình điện thoại.

Cô bé của tôi: Câu này cũng gửi lại cho cậu.

Giang Vi ở đầu bên kia đọc tin nhắn của cô, hơi ngẩn người.

J: ?

Cô bé của tôi: Áo khoác của cậu không bị ướt.

Chỉ một câu ngắn ngủi nhưng Giang Vi lập tức hiểu cô muốn nói gì.

Cô đang ngầm nhắc rằng: Vì áo khoác của anh không bị ướt nên cô biết suốt quãng đường anh đều nghiêng ô về phía mình, để cô không bị mưa tạt. Vì thế cô cũng nhắn anh hãy đi tắm nước nóng, đừng để bị cảm lạnh.

Giang Vi hiểu ra cô gái này đang lo lắng cho mình.

J: Thế này coi như cậu đang quan tâm đến tớ à?

Cô bé của tôi: Cậu thấy sao?

J: Tớ nghĩ là có.

Cô bé của tôi: Vậy thì coi như là thế đi.

Nhìn dòng tin nhắn từ Lư Chi, lòng Giang Vi lập tức phơi phới hân hoan. Rõ ràng là cô đang quan tâm đến anh đấy thôi.

Tối hôm đó để lại trong lòng Tống Sơ một ấn tượng sâu đậm, có lẽ vì cô ấy chợt nhận ra một điều mà trước nay cứ ngỡ cả đời này cũng chẳng thể xảy ra. Cô ấy nhận ra có vẻ Lư Chi đã rung động với Giang Vi rồi.

Khoảnh khắc nghe Lư Chi thốt lên câu nói đó, cổ họng cô ấy bất giác nghẹn lại, một cảm giác rất đỗi bất ngờ len vào lồng ngực.

Lư Chi chưa từng giấu cô ấy điều gì, vậy nên Tống Sơ biết chuyện về “Thất Thất”, cũng biết cả việc Lư Chi đã đồng ý kết bạn WeChat với Giang Vi. Mọi việc mà Lư Chi làm gần đây đều vượt xa những gì cô ấy hiểu về bạn thân của mình. Nhưng bên cạnh sự ngạc nhiên, cô ấy lại thấy vui nhiều hơn, thậm chí còn xúc động muốn rơi nước mắt. Cô ấy thật lòng mong cô bạn Lư Chi thân thiết nhất của mình có thể gặp được một người mà cả hai đều chân thành yêu thương nhau.

Lư Chi vốn không thích nhắc đến chuyện tình cảm. Tống Sơ cũng không cố ép hỏi. Nhưng kể từ sau hôm đó, cô ấy bắt đầu để tâm nhiều hơn đến Giang Vi, và cả những khoảnh khắc khi hai người họ đứng cạnh nhau.

Bởi cô ấy có một linh cảm Giang Vi là một người rất đặc biệt trong lòng Lư Chi. Và chuyện giữa hai người ấy chắc chắn sẽ không dừng lại tại đây.

Bình Luận (0)
Comment