Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 15

Không ngoài dự đoán, đoạn video ghi lại cảnh Lư Chi và Tống Sơ nhảy múa dưới mưa hôm đó đã bị ai đó quay lại và đăng lên diễn đàn của trường. Bài đăng lập tức thu hút hàng trăm bình luận chỉ sau một đêm. Có người tò mò không hiểu vì sao hai cô gái lại nhảy múa giữa cơn mưa, nghi ngờ không biết có phải họ đang thực hiện một màn nghệ thuật trình diễn hay không. Cũng có người chỉ chăm chăm nhìn vào gương mặt của hai cô gái, dù sao thì nhan sắc của cả hai đều nổi bật đến mức khiến người ta phải trầm trồ. Vì thế mà ngay trong ngày hôm đó, đã có thêm người lên tường tỏ tình của trường để bày tỏ tình cảm.

Dĩ nhiên, đã có người nhận ra đó là Lư Chi và Tống Sơ. 

Lư Chi của viện Luật và Tống Sơ của viện Y.

Đám đàn em năm nhất thi nhau lên bài tỏ tình.

Các đàn anh năm hai thì đồng loạt bình luận:

“Thôi từ bỏ đi mấy đứa ơi, năm ngoái bọn anh còn chẳng theo đuổi nổi, mấy đứa cũng đừng mơ.”

“Hai người này đúng là chưa có người yêu, nhưng cũng không có ý định yêu ai đâu, đừng mơ mộng nữa.”

“Hai cô này khó tán lắm.”

“Đồng ý với bác, đặc biệt là cô tóc xanh ngọc tên Lư Chi, nhân vật nổi tiếng ở viện bọn tôi đấy, hầu như chẳng thấy đi học buổi nào nhưng lại chưa từng có tên trong danh sách trượt môn, hãy gọi cô ấy là thần đi.”

“Không đi học mà vẫn không trượt môn nào ở viện Luật, đúng là nhân tài, chắc chắn là một thánh học giấu mình.”

“Ấn tượng sâu sắc nhất là đầu năm nhất, bạn cùng phòng tôi từng đến bắt chuyện với cô ấy mà cô ấy cứ như không thấy luôn, coi người ta như không khí, đi thẳng một mạch. Bạn tôi vì chuyện đó mà buồn mất mấy ngày liền.”

Sức nóng của chủ đề này kéo dài được hai, ba ngày, nhưng vì không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ người trong cuộc nên chẳng mấy chốc đã bị những chủ đề khác dìm xuống. Trong thời đại của những cú nhấp chuột và lượt xem, con người lãng quên mọi thứ một cách chóng vánh. Cứ thế, chẳng còn ai quan tâm đến chuyện này nữa.

Trong khoảng thời gian đó, Lư Chi thường theo Tống Sơ đến buổi tập của đội cổ vũ. Trùng hợp là họ hay gặp Giang Vi đi cùng Cố Thịnh đến luyện tập bóng rổ ở nhà thi đấu. Những lần chạm mặt tình cờ ấy dần dần kéo mối quan hệ của bốn người xích lại gần nhau hơn.

Kể từ hôm đó, mọi người thường thấy Lư Chi và Tống Sơ mang theo bốn chai nước đến nhà thi đấu rồi đưa hai chai cho Cố Thịnh và Giang Vi.

Cố Thịnh là thành viên đội bóng rổ, Tống Sơ là người của đội cổ vũ, cả hai đều có lịch tập luyện. Chỉ có Giang Vi và Lư Chi là rảnh rỗi, suốt ngày ngồi trên khán đài chẳng làm gì ngoài xem người khác chạy nhảy.

“Ngày nào cậu cũng đến đây mà không thấy chán à?”

Lư Chi nghiêng đầu nhìn Giang Vi đang chăm chú theo dõi trận bóng trên sân. Cả hai ngồi trên khán đài, anh hơi tựa vào lưng ghế còn cô ngồi bên cạnh. Từ góc nhìn của cô có thể thấy rõ đường nét góc cạnh trên gương mặt anh.

 “Cậu cũng thường xuyên đến đây mà?” Giang Vi vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ hơi nghiêng đầu thoáng nhìn Lư Chi. Cô gái này mỗi khi nói chuyện với anh đều hơi nghiêng người về phía anh, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, hai tay nâng mặt, đôi mắt sáng lấp lánh khi nhìn anh.

“À thì…” Lư Chi cúi đầu, hai tay đan vào nhau, ngón cái tay trái không ngừng cào nhẹ móng tay phải, dường như đang do dự điều gì đó. “Thất Thất dạo này thế nào rồi?”

“Ổn lắm, cuối tuần tớ sẽ về thăm nó, mấy ngày còn lại thì gửi ở tiệm thú cưng.”

Sợ Lư Chi hiểu nhầm, Giang Vi giải thích thêm: “Tớ sống một mình, ở trường thì không tiện chăm sóc nên đành gửi nó đi.”

“Ừ.” Lư Chi gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu.

Cô không để ý rằng sau đoạn trò chuyện đó, bản thân luôn cúi đầu không nhìn anh nữa, nhưng ánh mắt của Giang Vi vẫn luôn dõi theo cô, chẳng còn quan tâm đến trận đấu trên sân.

Dần dà, cảm giác xa lạ giữa họ ngày một nhạt đi. Bốn người thường cùng nhau ra vào nhà thi đấu, căng tin, quán trà sữa hay trạm nhận hàng Thái Điểu.

Thời gian cứ thế trôi đi, tiết trời cũng dần chuyển lạnh.

Tóc của Lư Chi đã dài ra nhưng cô không đi cắt nữa, kiểu tóc công chúa trước kia giờ đã đổi khác. Đội bóng rổ của viện Toán không thể vào được trận chung kết nội bộ trường, chức vô địch thuộc về viện Công nghệ Thông tin.

Tống Sơ không bị ảnh hưởng bởi vụ xung đột lần trước, vẫn đảm nhiệm vai trò đội trưởng đội cổ vũ. Còn Lư Chi và Giang Vi vẫn đều đặn nhắn tin trò chuyện qua WeChat.

Một sáng đầu tháng Một, thành phố Hải Thành đón trận tuyết đầu tiên trong năm, tuyết đầu mùa đã rơi rồi.

Trời vừa hửng sáng, gió đã mang theo từng hạt tuyết li ti bay lả tả từ trên cao xuống.

Lúc Lư Chi tỉnh dậy, kéo rèm ban công ra, tuyết đã rơi dày hơn hẳn. Cô rời giường, rửa mặt qua loa rồi lại chui vào chăn. Trời lạnh đến mức cô chẳng muốn đi đâu cả.

Vừa nằm xuống đắp chăn, định cầm điện thoại lên xem tin tức thì thấy tin nhắn của Giang Vi. Anh gửi một bức ảnh.

Nhìn vị trí và góc chụp có thể đoán được tấm ảnh được chụp từ tòa nhà dạy học của viện Toán. Chỗ ngồi gần cửa sổ, hơi chếch về phía sau, vừa khéo có thể chụp được cảnh tuyết rơi bên ngoài. Bãi cỏ xa xa đã phủ đầy tuyết, cành cây ven đường và mái nhà phía xa đều trắng xóa. Tựa như vạn vật đều đang chìm trong sắc trắng, ánh mặt trời rải lên lớp tuyết tạo thành những tia sáng chói lòa.

Cô chưa kịp trả lời thì Giang Vi đã nhắn tiếp:

J: Hôm nay là tuyết đầu mùa, Cố Thịnh bảo muốn đi ăn lẩu.

J: Cậu có muốn đi không?

J: Cố Thịnh bảo tớ rủ cả hai người.

Giang Vi đang ngồi ở góc phòng học gần cửa sổ, cúi đầu chăm chú nhắn tin.

Cố Thịnh quả thực có ý định rủ cả Lư Chi và Tống Sơ cùng đi. Nhưng Giang Vi cũng có ý đồ riêng, anh muốn gặp Lư Chi.

Anh nghiêng đầu liếc nhìn Cố Thịnh đang ngồi cạnh. Anh ta cũng đang cúi đầu gõ tin nhắn nhoay nhoáy. Với con mắt tinh tường của mình, Giang Vi dễ dàng nhận ra người mà Cố Thịnh đang nhắn tin là Tống Sơ.

“Cậu hỏi Tống Sơ rồi à?” Giang Vi hỏi Cố Thịnh vẫn đang cắm mặt vào điện thoại.

“Ừ, cô ấy bảo để hỏi thử Lư Chi đã.”

Cố Thịnh ngẩng đầu nhìn Giang Vi, hơi nghiêng người lại gần, tò mò hỏi:

“Ông chưa hỏi Lư Chi à? Cô ấy bảo sao?”

Giang Vi nhìn khung chat vẫn chưa có hồi âm, lắc đầu:

“Cô ấy chưa trả lời.”

Lư Chi vùng dậy, nhìn thoáng qua tuyết ngoài cửa sổ, do dự một lúc rồi mới đưa tay gõ mấy chữ gửi cho Giang Vi.

Vừa mới gõ xong, cửa phòng đã bị gõ nhẹ vài tiếng rồi bật mở. Tống Sơ bước vào, đảo mắt một vòng, trong phòng chỉ có mỗi Lư Chi.

“Tớ cứ tưởng trong phòng cậu có người chứ.”

“Chẳng lẽ tớ không phải người?” Lư Chi liếc cô bạn.

“Cố Thịnh hỏi tối nay bọn mình có muốn đi ăn lẩu không.”

“Tớ còn chưa đồng ý với cậu ta, qua đây hỏi cậu một tiếng, tiện thể kéo cậu ra khỏi giường luôn.”

Tống Sơ ngồi xuống ghế của Lư Chi, ngẩng đầu nhìn cô bạn.

“Đi chứ, dù sao cũng chẳng có việc gì.”

Lư Chi lật chăn xuống giường, điện thoại vẫn chưa tắt, màn hình hiển rõ cuộc trò chuyện vừa rồi của cô và Giang Vi. Dòng tin nhắn cô vừa gửi hiện lên: “Có.”

Nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, Lư Chi vốn sợ lạnh nên mỗi lần ra ngoài vào mùa đông đều phải mặc rất nhiều lớp áo. Cô mặc áo hoodie lót lông dày, khoác thêm một chiếc áo khoác đen dài, đi đôi bốt ngắn màu đen và đội một chiếc mũ lưỡi trai.

Chiều tối hôm đó, Lư Chi và Tống Sơ chuẩn bị xong xuôi liền đi xuống, vừa hay trông thấy Giang Vi và Cố Thịnh đã đứng đợi ở dưới.

Cố Thịnh vẫn như mọi khi, lười biếng dựa nửa người vào Giang Vi, mắt hướng về phía cửa ký túc xá. Thấy Lư Chi và Tống Sơ bước ra, anh ta huýt một tiếng sáo rõ vang với hai cô, trông chẳng khác nào tên lưu manh ven đường trêu chọc con gái nhà lành.

Giang Vi không nói năng cũng chẳng phản ứng gì, mặc cho Cố Thịnh dựa vào mình, vẫn đứng thẳng như cũ. Chỉ có điều khi nhìn thấy Lư Chi bước ra từ cửa, đôi mắt anh bỗng bừng sáng. Ánh nhìn ấy dừng lại trên người cô và không rời đi nữa.

Cả bốn người cùng đi ăn lẩu, lạ rằng không ai bảo ai mà cùng không chọn lẩu cay. Không hề bàn bạc trước cũng chẳng cần thỏa thuận, cứ như thể tất cả đều mặc nhiên hiểu rằng tối nay sẽ không ăn cay.

Khi cả bốn người ngồi với nhau, người nói nhiều nhất là Cố Thịnh và Tống Sơ, một người bạo dạn mở lời, một người nhanh miệng đáp lại, cứ thế chuyện trò rôm rả. Trái lại, Giang Vi và Lư Chi chỉ lặng lẽ ngồi bên, im lặng không nói gì.

Lư Chi vừa ăn những món mình thích, vừa nghe hai người kia nói chuyện. Cô hơi kén ăn mà trong nồi không còn miếng khoai tây nào, Lư Chi liếc nhìn về đĩa khoai tây nằm ở phía bên Giang Vi và Cố Thịnh. Cô muốn với tay qua gắp nhưng có vẻ không với tới được.

Cô đặt đũa xuống, cầm cốc nước uống một ngụm rồi không làm gì nữa.

Chỉ vài giây sau khi đặt cốc xuống đã thấy Giang Vi ngồi đối diện cho toàn bộ khoai tây còn lại vào nồi.

Chiếc đũa gắp khoai tây lướt qua trước mặt cô. Bàn tay với các đốt xương rõ ràng, ngón tay thon dài, trên mu tay còn nổi lên vài đường gân xanh nhạt.

Khoảnh khắc ấy, Lư Chi chợt nghĩ: nếu anh đi làm móng tay chắc cũng sẽ rất đẹp.

Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Giang Vi.

Anh cũng đang nhìn cô.

Bốn mắt giao nhau.

Cô thấy Giang Vi đang mỉm cười.

Quen nhau lâu rồi, Lư Chi cũng dần quen với ánh mắt này của anh. Nhưng trái tim cô vẫn không khỏi xao xuyến.

Với gương mặt của mình, từ bé đến lớn Lư Chi chưa bao giờ thiếu người theo đuổi tán tỉnh. Hồi cấp ba có bạn cùng lớp, lớp bên cạnh, đàn anh lớn hơn một khóa hay đàn em nhỏ hơn một lớp đều từng thích cô. Sáng đưa bữa sáng, tối đưa về nhà, thỉnh thoảng lại mua trà sữa, lúc học thể dục thì mang nước, thường xuyên quan tâm hỏi han.

Người thì dịu dàng, người thì nhiệt tình, người thì chăm sóc ân cần, nhưng cô chẳng mảy may rung động. Không phải vì cô mang bệnh, cũng không phải vì người ta không chạm được đến nơi sâu kín trong lòng cô.

Ấy vậy mà chỉ trong khoảnh khắc Giang Vi nhẹ nhàng cho khoai tây vào nồi, chẳng hiểu sao cô lại thấy tim mình đập lệch đi một nhịp.

Phải giải thích thế nào đây? Ngay chính Lư Chi cũng không rõ.

Chẳng lẽ chỉ vì gương mặt anh quá hợp gu cô? Không, cô biết mình không phải người nông cạn đến thế.

Lúc đó, Lư Chi vẫn chưa biết thích một người vốn không cần lý do. Dù người ấy chỉ là một người rất đỗi bình thường, không xuất sắc, không nổi bật, thậm chí mờ nhạt đến mức lẫn vào đám đông cũng chẳng ai để ý, nhưng chỉ cần là người đó, chỉ người đó mới khiến bạn rung động. Những người khác dù tốt đến đâu cũng chẳng thể thay thế.

Tình cảm vốn dĩ vô lý, không tuân theo quy tắc nào, nhưng chính vì thế mới diệu kỳ đến lạ. Có những mối duyên đã được định sẵn, muốn tránh cũng không tránh được.

“Hai người làm cái gì thế? Không ăn đi mà cứ nhìn nhau đăm đăm?”

Cố Thịnh nhìn sang thấy Lư Chi và Giang Vi cứ nhìn nhau chằm chằm. Anh nhìn cô, cô lại nhìn anh, chẳng ai nói lời nào, chỉ im lặng nhìn nhau như thế. Không hiểu hai người họ đang nhìn gì, chẳng lẽ đang nói chuyện bằng ánh mắt?

Tống Sơ nghe Cố Thịnh nói vậy cũng quay sang nhìn hai người.

Lư Chi quay mặt đi theo phản xạ, còn Giang Vi thì điềm nhiên như không.

Tống Sơ liếc nhìn cả hai rồi lại nhìn sang Cố Thịnh đang ngồi đối diện. Thấy mắt anh ta cứ đảo qua đảo lại giữa Giang Vi và Lư Chi không ngừng.

“Nhìn cái gì mà nhìn!” Tống Sơ đập bốp lên đầu Cố Thịnh.

“Á đệt! Sao tự nhiên đánh tôi!” Cố Thịnh ôm đầu kêu oai oái.

“Lo ăn đi, nhìn cái gì?”

“Không nhìn, không nhìn nữa.” Cố Thịnh như quả bóng xì hơi, ngoan ngoãn cầm đũa, cúi đầu lặng lẽ gắp thức ăn, chẳng dám hó hé thêm câu nào.

Khoai tây Giang Vi bỏ vào nồi đã chín, Cố Thịnh vươn đũa định gắp. Còn chưa kịp động vào, vừa với đũa đã bị một đôi đũa khác từ bên cạnh chặn lại.

“Ông làm gì đấy hả lão Giang?” Cố Thịnh ngơ ngác nhìn anh, “Tôi gắp khoai tây thôi mà?”

Giang Vi không nói gì chỉ khẽ liếc anh ta, thế là Cố Thịnh đành cụp đũa về, lặng lẽ gắp một viên chả bỏ vào bát mình. Hôm nay đúng là sao chổi chiếu đầu, ai cũng nhắm vào anh ta.

Sau đó, Giang Vi vớt hết chỗ khoai tây chín trong nồi cho vào bát của Lư Chi ở phía đối diện.

Lư Chi nhìn bát khoai tây của mình, bất giác mỉm cười.

Chỉ là vài miếng khoai tây thôi, vậy mà cô lại cảm động đến thế.

Cô đúng là dễ cảm động quá.

Mà như vậy thì không ổn chút nào.

Bình Luận (0)
Comment