Khi bốn người bước ra khỏi quán, tuyết ngoài trời đã ngừng rơi.
Tuy mùa đông ở Hải Thành có tuyết rơi chẳng phải chuyện lạ, nhưng không ngờ trận tuyết đầu mùa năm nay lại dày đến vậy. Mặt đường trước cửa quán đã phủ kín một lớp tuyết trắng xóa, dày cộm. Mỗi bước chân giẫm xuống lại phát ra âm thanh lạo xạo giòn tan, vang lên rõ mồn một dưới đế giày.
“Trời đất, năm nay Hải Thành lạnh nhanh thế à!”
Vừa ra khỏi cửa, cơn gió lạnh thốc qua khiến Cố Thịnh rùng mình, vừa r*n r* vừa kéo chặt áo khoác.
“Cậu có lạnh không?” Tống Sơ chẳng buồn để ý đến Cố Thịnh, quay sang hỏi Lư Chi bên cạnh.
“Không lạnh.”
Lư Chi khoát tay, động tác đó khiến bàn tay trắng nhợt mảnh mai của cô lộ ra khỏi ống tay áo dày cộp. Giữa khung cảnh trắng xóa của tuyết, bàn tay ấy lại không hề lạc điệu, tựa như sinh ra để thuộc về nơi này.
“Nghe nói giao thừa năm nay ở quảng trường ven biển có bắn pháo hoa hả?” Cố Thịnh bỗng dưng lên tiếng, “Thằng bạn cùng phòng tôi nói vậy đấy.”
“Hình như có bắn thật.”
Tống Sơ ngẫm nghĩ một lúc, cảm giác như cũng đã từng nghe qua. Dù sao thì năm nào cũng có mà.
“Sao tự dưng hỏi chuyện đó?”
“Thì hỏi xem cậu với Lư Chi có muốn đi không. Nếu có thì bốn đứa mình đi chung luôn.”
“Gì mà hỏi sớm vậy?”
“Thì còn phải đặt lịch trước chứ sao.”
“Ờ, cũng được.”
Lư Chi chẳng để tâm đến câu chuyện giữa Tống Sơ và Cố Thịnh, chỉ mải miết bước đi theo ý mình, giẫm lên những mảng tuyết đọng ven đường, ở đâu có tuyết là cô bước tới. Cô thích tiếng giày lạo xạo giòn giã trên nền tuyết, nghe mà thấy lòng nhẹ tênh.
Lúc ra khỏi quán ăn, áo khoác của cô chưa được mặc chỉnh tề, mũ hoodie còn bị mắc một nửa trong cổ áo mà cô chẳng hề nhận ra.
Giang Vi đi sau cô hai bước, vừa thấy mũ áo của cô bị mắc đã lập tức bước nhanh hơn, tiến sát phía sau cô, vươn tay định giúp cô kéo mũ ra.
Không ngờ đúng lúc ấy, Lư Chi lại bất ngờ sải chân. Tay của Giang Vi vừa chạm vào mũ áo cô.
Một người tiến, một người lùi.
Lư Chi chưa kịp phản ứng thì cả người đã mất trọng tâm ngả về sau.
May mà Giang Vi phản ứng kịp, vội đỡ lấy cô trước khi cô ngã.
Cô cảm nhận rõ đằng sau có một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy lưng mình, tạo ra lực đỡ vừa vặn giúp cô lấy lại thăng bằng.
Lư Chi đứng vững lại, thoáng bực bội. Ai kéo cô vậy?
Vừa quay đầu lại đã thấy Giang Vi đứng ngay phía sau.
Ai kéo cô và ai đỡ cô đều rõ như ban ngày.
Vừa kéo vừa đỡ, rốt cuộc là có ý gì?
Cô nhìn Giang Vi, đôi mắt hoa đào xinh đẹp ánh lên vẻ ngờ vực, phảng phất cả cơn giận âm ỉ.
Dù sao cũng bị người ta kéo bất ngờ, ai mà chẳng thấy bực?
Giang Vi khoác chiếc áo khoác denim, bên trong là áo len đen, quần đen, giày thể thao trắng. Anh cứ thế đứng sau lưng cô, bình thản như thể chuyện vừa rồi chẳng có gì đáng nói, không hề tỏ ra lúng túng khi bị bắt gặp.
Dáng vẻ ấy khiến Lư Chi chợt thấy buồn cười. Anh lúc nào cũng vậy, luôn khiến người ta nhìn vào lại tưởng như cô mới là người có lỗi, mà rõ ràng cô chẳng làm gì cả.
Cô nhướng mày nhìn anh, ra hiệu bằng ánh mắt như hỏi làm sao thế?
Giang Vi không trả lời ngay, chỉ tiến lên một bước, đưa tay về phía cô.
Lư Chi trơ mắt nhìn bàn tay anh đưa tới, muốn né tránh nhưng cơ thể lại không chịu nghe lời, cứ thế đứng yên tại chỗ. Đến khi bàn tay ấy chạm vào người cô, kéo mũ áo ra khỏi lớp áo khoác, chỉnh lại cho ngay ngắn, cô mới hiểu anh muốn làm gì.
Chợt nhớ đến lần ở trước cửa nhà thi đấu, anh cũng từng đưa ô cho cô rồi lại giúp cô sửa mũ áo. Cảnh tượng hôm nay được lặp lại hệt như lúc ấy.
“Mũ áo bị mắc vào trong, tớ chỉ định giúp cậu kéo ra thôi.”
Giang Vi lên tiếng giải thích hành động vừa rồi.
Thật ra anh chẳng cần giải thích, cô đã thấy hết cả.
Rõ ràng chỉ cần nói một lời cảm ơn là có thể giải quyết mọi chuyện nhưng Lư Chi lại không làm như vậy.
Bất chợt, cô tiến sát lại gần anh.
Khoảng cách vốn đã gần, vì hành động đột ngột ấy mà càng thêm gần, gần đến mức chỉ còn cách một nắm tay, dường như chỉ cần hơi nghiêng đầu là sẽ chạm vào nhau.
Giang Vi không ngờ cô lại đột ngột chủ động đến vậy, thoáng ngẩn người rồi nhanh chóng khôi phục vẻ điềm tĩnh. Anh im lặng nhìn cô, trong mắt thoảng nét cười nhưng trái tim đã sớm đập loạn nhịp, máu nóng sôi trào cuồn cuộn.
Thực ra ngay khi làm xong hành động đó, Lư Chi đã thấy hối hận.
Lúc nào anh cũng nhìn cô bằng ánh mắt mang theo ý cười dịu dàng như thế, có lẽ chính vì ánh mắt ấy khiến cô xao lòng hoặc cũng có thể là do sắc trắng mênh mông của tuyết khiến đầu óc cô choáng váng. Ánh mắt ấy khiến cô nảy sinh sự tò mò mãnh liệt, khơi dậy khao khát muốn tìm hiểu tận cùng, và cô chỉ có thể tự lý giải như vậy.
Nếu không thì phải giải thích thế nào đây?
Biết lấy lý do gì cho khoảnh khắc rung động đột ngột ấy?
Phải, cô đã rung động mất rồi.
Trong đầu bỗng hiện lên một bài thơ từng học từ rất lâu, không nhớ rõ vào thời điểm nào nhưng ngay khoảnh khắc này lại chợt nhớ ra.
Hình như là bài của Ký Thạch Chung Sơn của Tô Thức, trong đó có câu:
“Dư phương tâm đ*ng d*c hoàn, nhi đại thanh phát vu thủy thượng, tăng tai như chung cổ bất tuyệt.”
Tạm hiểu là: “Tôi đang hoảng hốt định quay về, đột nhiên một âm thanh lớn vang lên từ mặt nước, vang dội như tiếng chuông trống dồn dập không ngừng.”
Tuy câu thơ này hoàn toàn chẳng liên quan gì đến tâm trạng của cô hiện giờ, nhưng Lư Chi lại thấy có sự tương đồng nào đó.
Cô đang muốn trốn tránh nhưng lại bắt gặp ánh mắt của anh. Trong đôi mắt ấy cuộn trào một thứ tình cảm mãnh liệt cùng với nụ cười rạng rỡ ấm áp. Chỉ một ánh nhìn nhưng lại khiến cô có cảm giác cả người mình như bị bao phủ bởi tình yêu từ khắp nơi đổ về. Đôi mắt ấy tựa như có thể cất lời.
Đã bước đến đây rồi, Lư Chi cũng không định quay đầu nữa. Cô lấy hết can đảm, vươn tay vỗ nhẹ lên vai Giang Vi:
“Quan tâm tớ vậy sao? Lần thứ hai rồi đấy.”
Cô cười khẽ, hỏi tiếp:
“Thích tớ à?”
Lư Chi chắc chắn anh sẽ không thừa nhận nên mới hỏi như vậy. Cô không có ý gì khác, chẳng qua vừa rồi vì thất thần nên thấy ngại, muốn giành lại thế chủ động mà thôi.
Nào ngờ mọi chuyện lại khác hoàn toàn với dự đoán của cô.
Giang Vi hiểu cô đến mức ngay khi cô vừa có hành động ấy, anh đã đoán ra cô đang nghĩ gì, muốn làm gì. Anh vốn định để mọi chuyện diễn ra theo cách cô mong muốn nhưng không hiểu sao, bản năng lại khiến anh lựa chọn một hành động khác.
“Ừ.”
Chỉ một tiếng đáp ngắn gọn và rõ ràng.
Cả hai đều sững người.
Giang Vi phản ứng nhanh hơn, anh nhìn cô, trong lòng lại thầm hối hận. Nếu Lư Chi đã không thích ai thì chỉ cần người đó có hành động hay lời nói nào muốn tiến xa hơn, cô nhất định sẽ dứt khoát từ chối, không để cho đối phương bất kỳ cơ hội nào.
Có lẽ đó như một sự lựa chọn để tránh mọi tổn thương.
Lư Chi cũng không ngờ anh lại dám trả lời như vậy.
Phản ứng của cả hai đều nằm ngoài dự đoán của người kia.
“Ha.” Giang Vi bật cười, như thể đang tìm đường lui cho cả hai.
“Đi thôi, Cố Thịnh với Tống Sơ đi xa rồi.”
Thấy anh không truy hỏi gì thêm, Lư Chi cũng thở phào. Cô mỉm cười, đôi mắt cong cong: “Ừ.”
Hai người ăn ý đến mức như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, Tống Sơ và Cố Thịnh đi phía trước mới phát hiện hai người kia không đi theo, cùng quay đầu lại và bắt gặp cảnh tượng ấy.
Con phố dài hun hút, hai bên là dãy cửa tiệm sáng đèn. Ánh sáng nhè nhẹ màu vàng sậm đổ xuống nền tuyết trắng, lối vào các quán ăn vẫn tấp nập người ra vào. Mùi của các món ăn như đậu phụ thối, bánh nướng, mì trộn lạnh, bún ốc hòa quyện vào nhau trên con phố.
Từng cặp đôi, từng nhóm bạn đi qua, trò chuyện rôm rả, hơi thở trắng xóa phả ra trong không khí đầu đông.
Hai người kia đứng dưới ngọn đèn đường phía trước, tuyết trắng phủ dưới chân, ánh đèn vàng dịu chiếu lên mái tóc họ. Giữa biển người mênh mông, họ chỉ lặng lẽ nhìn nhau rồi cùng mỉm cười.
Có lẽ vì là trận tuyết đầu mùa nên ai nấy đều háo hức, từng tốp người đổ ra đường để ngắm tuyết rơi. Vừa bước qua cổng trường đã thấy quảng trường nhỏ phía trước tụ tập rất đông người, không rõ đang làm gì.
Cố Thịnh vốn tính ham vui, kéo cả ba người đi về phía đó. Người vây thành mấy vòng tròn, chen chúc đến mức chẳng nhìn rõ bên trong.
“Này anh bạn, bên trong đang có gì thế?” Cố Thịnh vỗ vai một chàng trai đứng gần đám đông.
Cậu kia không trả lời nhưng cô bạn gái bên cạnh đã lên tiếng: “Tỏ tình đấy.”
Nghe thế, Cố Thịnh càng hứng chí, quyết định nán lại hóng chuyện. Giang Vi và ba người kia đứng chờ anh chàng cách đó không xa.
Không bao lâu sau, nhân vật chính xuất hiện, một chàng trai khá tuấn tú nhưng trông lạ hoắc, không phải sinh viên trong viện của Cố Thịnh.
Cậu ta cầm một bó hoa hồng đỏ được gói bằng lớp giấy ren đen. Trông không giống tỏ tình mà giống đang cầu hôn hơn. Thấy cậu ta bước tới, đám đông lập tức dạt sang hai bên nhường đường. Bấy giờ, mọi người mới thấy rõ phần trang trí ở giữa: vẫn là kiểu tỏ tình cũ rích với nến và bóng bay xếp thành hình trái tim.
Một vòng trong cùng là bạn bè của đôi nam nữ, tay cầm pháo giấy, phụ trách khuấy động không khí.
Cây ở quảng trường trường học vốn treo sẵn đèn trang trí, ánh sáng sặc sỡ càng khiến khung cảnh thêm phần náo nhiệt.
Khi cô gái được bạn kéo đến hiện trường, chỉ cần nhìn nét mặt của cô ấy là ai cũng đoán ra kết quả.
Tỏ tình vốn dĩ chỉ có hai kết cục: đồng ý hoặc từ chối.
Nhìn nụ cười và biểu cảm trên mặt cô gái thì không khó đoán được kết quả, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, hẳn sẽ đồng ý thôi.
Đang hào hứng là vậy, Cố Thịnh bỗng cụt hứng, rút khỏi đám đông rồi quay lại chỗ ba người kia.
“Đi thôi.” Anh ta gọi cả ba ra khỏi quảng trường.
“Không xem nữa à?” Tống Sơ nhướng mày.
“Chán lắm.” Cố Thịnh nhún vai, vừa đi vừa nói, “Cô gái kia chắc chắn sẽ đồng ý.”
“Sao cậu chắc thế?”
“Dễ mà. Chỉ cần nhìn phản ứng lúc nãy của cô ấy là hiểu ngay. Khi một chàng trai tỏ tình, chỉ cần xem vẻ mặt là biết người đó có được thích hay không. Nếu là người mình thích thì đó gọi là thuận theo tự nhiên, ánh mắt sẽ lộ rõ vẻ vui mừng hạnh phúc. Còn nếu là người không thích thì chỉ cảm thấy nặng nề, bối rối, thậm chí khó xử.”
“Cũng biết nhiều phết đấy.” Tống Sơ bật cười, xem ra Cố Thịnh cũng khá hiểu tâm lý phụ nữ.
“Đương nhiên.” Cố Thịnh vừa dứt lời thì từ phía sau đã vang lên tiếng pháo giấy nổ bùm bụp.
Cố Thịnh liếc nhìn Tống Sơ.
Thấy chưa, tôi nói có sai đâu.
Suốt dọc đường, anh chàng lải nhải không ngừng:
“Chàng trai kia tỏ tình kiểu quê mùa thật đấy, chẳng có gì mới mẻ.”
“Vẫn chỉ là hoa với nến, giờ khác xưa rồi.”
“Vậy à?” Tống Sơ không phủ nhận cũng không đồng tình.
“Vậy hai cậu nghĩ phải tỏ tình thế nào thì mới có thể hẹn hò được?” Cố Thịnh hỏi.
Vừa hay bên cạnh là hai cô gái, mà còn là hai người chẳng dễ theo đuổi. Anh ta thật lòng muốn biết tỏ tình thế nào mới có thể khiến họ rung động.
“Chuyện này có tiêu chuẩn gì đâu, chỉ cần là người mình thích thì thế nào cũng được.”
Tống Sơ cảm thấy chuyện này mà cứ cố đi tìm tiêu chuẩn thì chẳng còn ý nghĩa gì.
“Thế còn cậu?”
Cố Thịnh chuyển ánh nhìn sang Lư Chi.
Nhân lúc cô và Tống Sơ không để ý, anh ta còn nhướng mày ra hiệu với Giang Vi.
Nghe cho kỹ vào, anh đây đang giúp ông chuẩn bị cho chuyện sau này đấy.
“Hẹn hò à…”
Chưa từng có ai hỏi cô câu này. Lư Chi chợt bật cười.
Đường về ký túc xá có vài bóng đèn hỏng vẫn chưa được sửa tỏa ánh sáng vàng vọt vào không gian. Trong thứ ánh sáng lờ mờ ấy, Giang Vi thoáng thấy nơi khóe môi cô thấp thoáng một nụ cười khẽ.
“Tất nhiên là phải bắt đầu bằng một bó hoa tươi và một lời tỏ tình chính thức rồi.”