Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 17

Mùa đông năm nay, Giang Vi gia nhập đội tuyển của trường, chuẩn bị cho kỳ thi Toán học vào năm sau. Ngoài thời gian trên lớp, hầu hết thời gian còn lại anh đều vùi mình trong phòng luyện tập, chỉ khi đêm muộn mới có thể thấy bóng dáng anh trở về ký túc xá. Cố Thịnh nhận ra những cuộc trò chuyện giữa mình và Giang Vi ngày một thưa dần.

Đến cả thời gian gặp mặt Lư Chi, Giang Vi cũng không còn. Tối đó trở về ký túc xá, anh cứ nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện WeChat của cô, ngón tay đặt trên màn hình điện thoại do dự thật lâu mà vẫn không dám nhấn vào. Anh rất nhớ cô, rất muốn nhắn vài dòng cho cô, nhưng lại sợ đã quá khuya, sợ làm phiền giấc ngủ của cô.

Chiều hôm ấy trên đường tới lớp, Giang Vi và Cố Thịnh cùng đi ngang qua cổng học viện Luật, không ai nói gì nhưng cả hai đều ngầm hiểu trong lòng.

Ngay từ khoảng cách khá xa, Giang Vi đã trông thấy Lư Chi đi cùng Tống Sơ.

Sắc mặt Lư Chi tái nhợt thấy rõ. Tuy nước da cô vốn trắng nhưng lần này không giống lúc bình thường mà là kiểu nhợt nhạt đến lạ, cả người toát lên vẻ mệt mỏi, hốc hác. Cô không mang theo cặp, tay cũng chẳng cầm sách vở, chỉ có Tống Sơ bên cạnh đang cầm mấy tờ tài liệu. Hai người sóng bước đi vào viện Luật.

Gặp Lư Chi ở đây vốn chẳng có gì lạ, nhưng thời điểm này lại đi cùng Tống Sơ thì quả thực khiến người ta cảm thấy bất thường.

Có chuyện gì mà cần đến Tống Sơ đi cùng cô?

“Lão Giang,” Cố Thịnh bên cạnh cất lời, “Hai người đó có chuyện gì à?”

“Trông Lư Chi không ổn lắm.”

“Dạo này tôi nhắn tin với Tống Sơ, lúc trước còn thỉnh thoảng trả lời vài câu, mấy ngày gần đây thì không thèm nhắn lại luôn. Không biết xảy ra chuyện gì nữa.” Cố Thịnh lấy làm khó hiểu, sao tự dưng cô nàng lại ngó lơ người ta chứ?

“Chắc là có chuyện gì rồi.”

Nhìn bóng dáng hai người dần khuất sau cánh cổng viện Luật, Giang Vi khẽ nhíu mày, một cảm giác bất an chợt ập tới khiến tim anh khẽ thắt lại. Trong đầu thoáng qua vô số khả năng, nhưng anh lại cố tình né tránh khả năng rõ ràng nhất.

Sau đó, gần như mỗi ngày đi học, anh và Cố Thịnh đều chọn đi ngang qua viện Luật. Dù phải vòng xa thêm một đoạn cũng chẳng đổi đường. Chỉ để mong có thể trông thấy Lư Chi một lần.

Thỉnh thoảng vẫn gặp Tống Sơ vài lần, song lần nào cô ấy cũng vội vã và luôn đi về phía viện Luật, nhưng bên cạnh tuyệt nhiên không thấy bóng dáng Lư Chi.

Giang Vi từng thử nhắn tin WeChat cho Lư Chi, hẹn cô cùng đi ăn. Cô chỉ đáp lại rằng cô bận, không có thời gian.

Anh không biết cô đang trải qua chuyện gì, cũng chẳng dám hỏi.

Lấy tư cách gì để hỏi đây?

Giang Vi không biết.

Mãi đến một buổi chiều nọ, Cố Thịnh vô tình thấy một bài đăng liên quan đến Lư Chi trên tường tỏ tình của trường.

Hôm đó Cố Thịnh không có tiết học chiều bèn đánh một giấc ngủ trưa trong ký túc xá. Tỉnh dậy chơi vài ván game nhưng trận nào cũng chết sớm nên tức quá thoát ra, quay sang lướt điện thoại rồi thấy bài đăng ấy trên tường tỏ tình.

Một bài đăng riêng biệt kèm theo hai tấm ảnh.

Nam chính là một đàn em năm nhất.

Chủ đề rõ ràng, lời lẽ súc tích, mục đích cũng rất thẳng thắn.

Nội dung của tấm ảnh đầu là:

“Sinh viên năm nhất của viện Tài chính, cao 1m82, nặng 65kg, không có thói quen xấu, thích chơi bóng rổ, tính cách lạc quan cởi mở, thành tích học tập tốt, gia đình có điều kiện, chẳng thiếu gì ngoài một cô người yêu.”

“Nghiêm túc và chung thủy trong chuyện tình cảm, một khi đã yêu sẽ hết lòng hết dạ, đội người yêu lên đầu, tuyệt đối không tùy tiện nói chia tay.”

“Giáng Sinh sắp đến, muốn tìm một cô người yêu cùng đón lễ, đón luôn cả Tết Dương lịch nữa.”

Kèm theo là ảnh chụp của cậu ta và mã QR WeChat. Trong ảnh, cậu mặc đồng phục bóng rổ, tay ôm quả bóng đứng dưới bảng rổ. Ánh nắng rải xuống vai, cậu cười rạng rỡ nhìn vào ống kính để lộ ra hai chiếc răng khểnh. Nom rõ là kiểu con trai năng động, ấm áp, dễ mến.

Còn nội dung tấm hai thứ hai là:

“Dạo trước tình cờ gặp cô gái này trong trường, xinh đẹp nổi bật, phong thái cuốn hút, hoàn toàn là hình mẫu người yêu lý tưởng của mình. Không biết cô ấy đã có người yêu chưa? Có thể kết bạn WeChat làm quen không?”

Dưới đó là một tấm ảnh chụp lén.

Cô gái trong ảnh là một người nhuộm tóc ombre, có lẽ đã nhuộm từ lâu nên màu phần đuôi tóc đã phai ngả vàng. Cô mặc một chiếc áo khoác đen.

Ảnh chỉ chụp được một góc nghiêng, lại ở khá xa nên không thấy rõ, vậy mà Cố Thịnh vẫn nhận ra đó là Lư Chi.

Ồ hố, xem ra Lư Chi cũng được săn đón dữ lắm đấy chứ.

Cố Thịnh khẽ cảm thán một câu rồi lập tức chuyển ngay đường link bài đăng cho Giang Vi. Tiếp đó, Cố Thịnh tiện tay lướt xem phần bình luận phía dưới:

“Lại thêm một người nữa rồi.”

“Thấy mấy bài về cô ấy trên tường tỏ tình rồi mà đã có ai tán đổ được đâu.”

“Tôi học cùng với cô ấy nè, năm hai của viện Luật, tên Lư Chi, xinh xuất sắc luôn ấy.”

“Đăng ở đây cũng vô ích thôi, hình như cô ấy chẳng bao giờ đọc mấy bài tỏ tình trên này cả. Mấy lần trước cũng không thấy cô ấy hay bạn bè cô ấy phản hồi gì.”

“Nếu anh bạn thật sự muốn theo đuổi thì cứ mạnh dạn tìm gặp trực tiếp thì hơn.”

“Mà dạo này cũng hiếm khi thấy cô ấy đi học, nếu có thì toàn lách cửa sau vào lớp, muốn tình cờ gặp cũng khó.”

“Cô ấy chưa có người yêu đâu, đẹp trai thì cứ thử xem sao, biết đâu lại thành công.”

“Quả nhiên gái xinh thì luôn có người theo đuổi.”

“Người độc thân không phải vô lý đâu, trước hết phải có một gương mặt xinh xắn đã, nhìn người ta kìa.”

Đọc hết các bình luận, Cố Thịnh đặt điện thoại xuống, trong lòng chỉ đọng lại một suy nghĩ: Tình địch của Giang Vi quả thật không ít, con đường phía trước chắc còn dài lắm.

Khi Giang Vi nhìn thấy những dòng này thì trời đã sẩm tối, lúc đó anh vừa trở về ký túc xá.

Vừa mở cửa bước vào, Cố Thịnh đã ra sức nháy mắt ra hiệu với anh, lông mày mắt mũi như sắp dính hết vào nhau, cứ như sợ anh không thấy được tín hiệu của mình.

“Sao rồi?”

“Sao cái gì?” Giang Vi đặt balo xuống, lấy sách trong túi ra để lên bàn, hoàn toàn không hiểu Cố Thịnh đang nói nhảm nhí cái gì.

Cố Thịnh quan sát động tác của Giang Vi, ánh mắt lướt từ tay anh lên khuôn mặt, cẩn thận đánh giá một hồi.

Giang Vi đúng là rất điển trai. Vẻ đẹp của anh hoàn toàn đối lập với chàng trai trong bài đăng tỏ tình. Giang Vi là kiểu người điềm tĩnh, ít nói, luôn giữ khoảng cách với người khác. Nhưng riêng với Lư Chi, anh lại hết mực dịu dàng, bởi đó là người con gái anh yêu thương.

Còn cậu đàn em trong bài đăng tỏ tình ấy trông cứ như chiếc điều hòa trung tâm, gió mát ra bốn phía chẳng phân biệt ai với ai, làm sao sánh được với Giang Vi.

Có thể là do thiên vị nhưng Cố Thịnh vẫn thấy Giang Vi hợp với Lư Chi hơn nhiều.

“Ông chưa xem cái tôi gửi à?” Cố Thịnh thầm đánh giá một lượt, thấy biểu hiện của Giang Vi rõ ràng là chưa biết gì.

“Chưa, tôi bận suốt.” Giang Vi không ngẩng đầu, giọng hờ hững, “Còn vài việc nữa là xong. Sắp thi cuối kỳ rồi, mấy chuyện còn lại đợi hết kỳ nghỉ đông đi học lại rồi tính tiếp.” Anh nghiêng đầu nhìn Cố Thịnh, “Cậu gửi cái gì vậy?”

Cố Thịnh chẳng mấy bận tâm đến chuyện Giang Vi có rảnh hay không, điều anh ta thực sự quan tâm là phản ứng của cậu bạn sau khi xem bài đăng trên tường tỏ tình. Nhưng nhìn dáng vẻ này rõ ràng là chưa xem.

“Ông xem đi.”

Cố Thịnh ấn vai Giang Vi ngồi xuống ghế, gần như ép anh phải xem đường link mình gửi.

Giang Vi không làm gì được đành làm theo lời anh ta, lấy điện thoại ra nhấp vào link.

Năm phút sau, Cố Thịnh thấy Giang Vi vẫn cúi đầu.

“Này lão Giang, ông đang nghĩ gì thế?”

Anh ta vỗ nhẹ lên vai Giang Vi cảm thán: “Lư Chi lại được tỏ tình trên tường tỏ tình đấy.”

“Đã thấy áp lực chưa?”

“Tôi nói thật nhé, ông mà còn không hành động thì cô ấy bị cướp mất đấy.”

“Nhìn người ta mà xem, năng động, cởi mở, còn ông thì sao? Đến nói chuyện thôi mà cũng do dự cả buổi.”

Giang Vi vẫn không phản ứng nhưng bàn tay đang cầm điện thoại siết chặt lại, đốt ngón tay dần trắng bệch, bàn tay ấy đã vô tình để lộ tâm trạng rối bời của anh lúc này.

Thì ra có nhiều người thích cô đến thế.

Thì ra cô bé của anh lại được người ta yêu thích đến vậy.

“Hỏi thật này, ông có định tỏ tình không?”

“Cũng sắp đến Tết Dương rồi, chẳng phải bọn mình đã hẹn nhau ra quảng trường ven biển xem pháo hoa à? Nhân cơ hội ấy mà tỏ tình đi, không thì thật sự chẳng còn dịp nào nữa đâu.”

Cố Thịnh sốt ruột thay cho Giang Vi.

Anh ta vốn nghĩ rằng yêu đương không nên vội vàng tỏ tình, phải chín chắn một chút mới bền lâu. Nhưng đó chỉ là lý thuyết còn thực tế lại tùy người. Với kiểu người như Lư Chi, lối tiếp cận kiểu “nước ấm nấu ếch” hoàn toàn không hiệu quả, bởi cô sẽ không để yên cho mà nấu đâu.

“Được.”

Giang Vi đã trả lời như thế.

Sau này nhớ lại, đúng là hôm đó anh có phần bốc đồng sau khi thấy bài đăng trên tường tỏ tình.

Người con gái mà anh nâng niu trân trọng hết mực lại bị người khác công khai tỏ tình, còn bản thân mình lại chẳng thể làm gì, cảm giác bất lực ấy cứ đè nặng lên ngực khiến anh không thể thở nổi.

Không ngoài dự đoán, bài đăng đó cũng giống như bao lần trước, chẳng có hồi âm, dần rơi vào quên lãng. Nhưng điều bất ngờ là sau một khoảng thời gian, vẫn có người nhớ tới chuyện này. Những cư dân mạng “nhớ dai” của trường vào đúng ngày Giáng Sinh lại đăng một bài viết với tiêu đề là:

“Cậu sinh viên năm nhất viện Tài chính kia cuối cùng có theo đuổi được đàn chị Lư Chi năm hai viện Luật không?”

Bài vừa đăng đã lập tức thu hút sự chú ý của tất cả những ai từng xem qua bài tỏ tình hồi trước. Ai nấy đều kéo vào bình luận, hồi hộp chờ đợi một cái kết cho câu chuyện.

Không phụ kỳ vọng của mọi người, nhân vật chính đã đích thân lên tiếng.

“Hôm đó sau khi đăng bài, ngày nào tôi cũng tới viện Luật chờ cô ấy, chờ mấy ngày liền, hôm qua cuối cùng cũng gặp được rồi.”

“Không theo đuổi nổi.”

“Cô ấy lạnh lùng lắm, chẳng thèm để ý người khác, hỏi xin số cũng không cho. Nhưng đúng là rất xinh.”

“Dù không thành công nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi không phải người dễ từ bỏ đâu.”

“Tôi đã yêu từ cái nhìn đầu tiên và một lòng một dạ từ cái nhìn thứ hai với cô ấy rồi.”

“Bài đăng này chính là bằng chứng. Tôi tuyên bố: tôi nhất định sẽ theo đuổi được cô ấy. Nếu không thành công, tôi sẽ tr*n tr**ng chạy quanh trường.”

Câu nói ấy vừa được đăng lên, cư dân mạng lập tức đua nhau lưu lại bài viết, thậm chí còn có người chụp màn hình làm bằng chứng.

“Đã lưu, chờ ngày cậu quay lại thực hiện lời hứa.”

“Không chỉ lưu, tôi còn chụp lại nữa, cậu nói là phải làm đấy nhé, trai đẹp à.”

“Cố lên nha ha ha ha!”

“Mong đến ngày được tận mắt chứng kiến cảnh đó, tôi nhất định sẽ ra xem.”

“Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.”

“Bọn tôi đều đang chờ đây!”

Bình Luận (0)
Comment