Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 18

Chiều ngày 31 tháng Mười hai năm 2018, Cố Thịnh đã nhắn tin cho Tống Sơ, hỏi khi nào hai người bên đó chuẩn bị xong thì anh ta và Giang Vi sẽ đến dưới ký túc xá đón, cùng nhau đi xem pháo hoa.

Tống Sơ gửi lại tin nhắn trả lời ngay lập tức: “Bọn tôi không ở trường, tối gặp nhau ở quảng trường ven biển luôn nhé.”

Tối hôm ấy, Cố Thịnh và Giang Vi cùng bắt chuyến xe buýt cuối trong ngày để đi đến quảng trường ven biển.

Hải Thành có một chuyến xe buýt đặc biệt là tuyến 17. Số 17 còn được ví như “yêu nhau năm mười bảy tuổi”, “yêu nhau mãi không rời”. Chiếc xe buýt này là xe hai tầng, phần lớn hành khách đều là các cặp đôi. Không khó để đoán rằng họ đang trên đường đến quảng trường để chờ pháo hoa giao thừa.

Giang Vi và Cố Thịnh ngồi ở hàng ghế cuối cùng trên tầng hai, phóng tầm mắt về phía trước, nơi ngập tràn những đôi tình nhân tay trong tay. Cố Thịnh thoáng thấy ghen tị, quay sang liếc Giang Vi ngồi bên cạnh đang ôm một bó hướng dương.

“Người ta tỏ tình đều tặng hoa hồng, chỉ có ông là tặng hướng dương.”

Cố Thịnh thật sự không hiểu Giang Vi đang nghĩ gì.

Tuyến xe buýt số 17 là tuyến chạy ven biển, đi ngang nhiều con đường lớn nhỏ. Hải Thành về đêm không sầm uất cũng chẳng ồn ào. Bên đường thấp thoáng vài ông chú đứng tuổi đạp xe bán xiên nướng và bánh kẹp. Không có đèn neon rực rỡ cũng chẳng có phố xá phồn hoa, nơi đây chỉ đượm hơi thở đời thường bình dị mà ấm áp.

Tình cờ họ nhìn thấy một đôi tình nhân đang đứng trước một quầy bán bánh kẹp của một ông chú, trông như đang nói gì đó. Dưới ánh đèn vàng nhạt hắt ra từ chiếc xe đẩy, Giang Vi thấy rõ làn hơi trắng phả ra từ miệng hai người khi họ trò chuyện.

Cảnh tượng ấy khiến anh bất giác nhớ đến lần mình và Lư Chi cùng đi dạo bên bờ biển vào một buổi chiều muộn. Cô nhìn thấy một quầy bán bánh kẹp ven đường thì lập tức dừng bước, kéo tay anh đứng im một chỗ, nhất quyết không chịu đi tiếp như thể bị dính chặt vào mặt đất, đôi mắt dán chặt vào món ăn kia.

Sức khỏe cô không tốt nên bác sĩ đã dặn phải hạn chế đồ ăn vặt, vậy nên Giang Vi cương quyết từ chối. Nhưng cô luôn biết cách khiến anh mềm lòng, biết rõ anh chẳng nỡ để cô buồn bã. Chỉ cần cô làm nũng là anh không còn sức chống đỡ.

Cô kéo tay anh, nhẹ nhàng dựa vào người anh, nũng nịu nói: “Thầy Giang ơi, cho em ăn một cái thôi mà.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt long lanh mềm mại đến mức khiến anh chẳng nỡ từ chối. Rốt cuộc chỉ biết bật cười, xoa mái tóc cô đã hơi ngả màu dưới ánh đèn: “Được rồi, cho em mua đấy.”

Mắt cô tức thì sáng rỡ, lon ton chạy tới trước xe đẩy, reo lên: “Chú ơi, cho cháu một cái nhỏ, không cho rau mùi ạ!”

Anh đứng sau lưng cô, mỉm cười nhìn bóng dáng ấy.

Một chiếc xe bỗng chạy ngang qua, ánh đèn pha chói lòa kéo anh bừng tỉnh khỏi dòng hồi ức. Giang Vi thoáng sững lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Cô ấy thích hoa hướng dương.”

“Sao ông biết?” Cố Thịnh ngạc nhiên vì anh ta chưa từng nghe Lư Chi nói cô thích hoa hướng dương.

Giang Vi không trả lời, Cố Thịnh cũng không hỏi thêm, chỉ nhìn bó hướng dương kia mà thở dài, kiếm chuyện để nói cho đỡ gượng:

“Nhìn xem, người ta thì có đôi có cặp, chỉ có hai anh em mình lủi thủi ngồi với nhau.”

“Xe người ta là ‘yêu nhau bên nhau’, tụi mình thì chỉ là ‘ngồi cạnh nhau’.”

Giọng điệu của Cố Thịnh đầy vẻ bất mãn.

“Hôm nay ông nhất định phải nắm bắt cơ hội, tán đổ Lư Chi đi. Ít nhất trong hai đứa cũng phải có một người thoát kiếp độc thân. Cả hai không thể cứ ế chỏng ế chơ mãi thế này được.”

“Tôi thấy ông có cơ hội lắm đấy. Ông xem Lư Chi đối xử với ông khác hẳn so với những thằng khác. Như tôi chẳng hạn, cô ấy có bao giờ nói chuyện với tôi đâu?”

“Bên cạnh cô ấy cũng chẳng có thằng con trai nào, ông cũng coi như là người duy nhất rồi.”

“Tôi tin ông. Cố lên nhé người anh em!”

Cố Thịnh vỗ vai Giang Vi, giơ nắm tay làm động tác cổ vũ.

Quảng trường ven biển cách Đại học Hải Thành không xa, xe buýt đến nơi khá nhanh.

Khi hai người tới nơi vẫn chưa muộn, màn bắn pháo hoa đón giao thừa sẽ bắt đầu lúc nửa đêm.

Quảng trường ven biển nằm sát bờ, phía trước là bãi cát và biển cả mênh mông, bên cạnh là quảng trường rộng rãi. Đêm đông, gió biển thổi từng cơn vi vút, sóng vỗ mặt nước vang lên những âm thanh rì rào đều đều. Dọc bãi cát là hàng đèn đường tỏa ánh tù mù, không quá sáng rõ. Đứng ở quảng trường có thể nhìn thấy những công trình biểu tượng của Hải Thành, cả ngọn núi và ngọn hải đăng phát sáng xa xa cũng hiện ra trong tầm mắt.

Quảng trường chật kín người, phần lớn là người trẻ, cũng có cả những cư dân sống gần đó. Mọi người đều tụ tập ở đây để chờ màn pháo hoa vào đúng giờ khắc giao thừa.

Cố Thịnh vuốt lại mái tóc uốn xoăn bị gió thổi tung, người run lên vì lạnh, lẩm bẩm: “Hai cô ấy sao chưa tới nhỉ?” Sắp đến giờ bắn pháo hoa rồi.

Giang Vi không nói gì chỉ vô thức nhìn về phía xa.

Dưới ánh đèn đường lờ mờ, người xung quanh chen chúc, những mái đầu không ngừng nhấp nhô. Giữa biển người ấy, ánh mắt anh lướt qua từng khuôn mặt, cuối cùng bắt gặp Lư Chi đang đi về phía mình.

Gió biển thổi phần phật, cô khoác một chiếc áo lông trắng dài, quần đen, giày Martin đen, đầu đội một chiếc mũ len. Cả người được bọc kín trông rất ấm áp.

Lâu rồi không gặp, trông cô có vẻ gầy đi, sắc mặt cũng không tốt lắm khiến Giang Vi vừa lo lắng vừa ngập ngừng.

“Các cậu đến rồi à!”

Cố Thịnh thấy Tống Sơ và Lư Chi bước tới, lập tức kéo Tống Sơ về phía mình.

Tống Sơ bị kéo đi như bị điện giật, hất tay Cố Thịnh ra: “Cậu làm gì đấy?”

“Ấy, có chuyện muốn nói với cậu.” Cố Thịnh không buông tay, lại kéo Tống Sơ một lần nữa rồi quay sang nói với Lư Chi: “Lư Chi, cậu ở lại với Giang Vi một lát nhé, tôi mượn Tống Sơ một lát thôi.”

“Lão Giang, nhớ để ý chăm sóc Lư Chi đấy, bọn tôi quay lại ngay.” Cố Thịnh vừa kéo Tống Sơ rời đi, vừa nháy mắt với Giang Vi:

Người anh em ơi, tôi dọn xong chướng ngại vật cho ông rồi, ráng mà thể hiện nhé.

Trên quảng trường ven biển vang lên đủ loại âm thanh, tiếng người trò chuyện, tiếng sóng vỗ bờ. Ánh đèn đường nhạt nhòa rọi xuống gương mặt Giang Vi đang đứng bên dưới. Đèn hơi chói khiến Lư Chi không nhìn rõ được mặt anh.

Cô tháo tai nghe bluetooth ra khỏi tai, tiện tay nhét vào túi.

Giang Vi để ý thấy, khẽ hỏi: “Cậu đang nghe nhạc à?”

“Ừ.” Cô gật đầu, ánh mắt vô thức nhìn ra phía biển.

Biển đêm mênh mông không thấy điểm cuối, trong tầm mắt chỉ có sắc đen của nước và sắc đen của trời, lác đác vài ngôi sao le lói.

“Bài gì thế?”

“Flowers.”

Lư Chi không để tâm đến việc Giang Vi đã từng nghe bài này hay chưa, cô cứ âm thầm lặp lại lời bài hát trong tâm trí mình.

I’m looking around for the answers.

You decide what we have in the future.

Yeah your grip is too tight and I’m bruising.

 Dig your nails in my life and I knew it.

Lư Chi chợt để ý đến bó hướng dương trong tay Giang Vi. Cô thích hướng dương nên ánh mắt không kìm được mà dừng lại lâu hơn đôi chút.

Thấy cô chăm chú nhìn bó hoa mình cầm, Giang Vi khẽ mỉm cười. Dưới ánh đèn vàng nhạt, nụ cười ấy bỗng dịu dàng quá đỗi khiến trái tim anh cũng mềm lại lúc nào không hay.

“Tặng cậu đấy.”

Không vòng vo, không mào đầu, Giang Vi cứ thế đưa thẳng bó hoa tới trước mặt cô.

Loài hoa hướng dương mà cô thích, cách gói đúng kiểu cô yêu. Mọi thứ đều như được chuẩn bị riêng cho cô.

Bó hoa vàng óng rực rỡ đập vào mắt, Lư Chi bất giác đưa tay đón lấy.

Cô không phải người yêu hoa nhưng lại chỉ dành tình cảm duy nhất cho hướng dương, từ trước đến nay vẫn thế.

“Cậu chắc là tớ sẽ thích à?” Cô nghiêng đầu nhìn anh, khẽ nhoẻn miệng, mắt lấp lánh nét cười.

“Ảnh đại diện WeChat của cậu là hướng dương mà.” Giang Vi đáp.

Anh biết cô không thích hoa nhưng chỉ riêng hướng dương thì khác. Chỉ cần là hướng dương, cô sẽ luôn dừng mắt nhìn lâu hơn một chút. Ảnh đại diện của cô cũng là một bông hướng dương đã héo tàn.

Anh chắc chắn cô sẽ không ghét đâu.

Bỗng anh lại nhớ đến hồi hai người vừa mới yêu nhau. Khi ấy anh vẫn chưa biết cô không thích hoa nên đã tặng cô một bó hồng đỏ thắm như bao chàng trai khác thường làm. Lúc đó cô không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại còn rất vui, ôm bó hoa cười rạng rỡ với anh. Nụ cười ấy ngọt ngào tới mức đôi mắt cũng cong như mảnh trăng non. Nhưng cô chỉ cười với anh chứ không liếc bó hoa lấy một lần. Phải sau này anh mới biết được lý do khiến cô vui vẻ không phải bó hoa, mà đến từ người tặng hoa.

Tống Sơ đã nói cho anh biết điều đó.

Hôm ấy, Lư Chi ôm bó hoa đến chỗ hẹn ăn tối cùng cả nhóm. Trước khi vào bữa, cô vào nhà vệ sinh. Tống Sơ vẫn im lặng từ đầu buổi, lúc này mới lặng lẽ liếc nhìn bó hoa đặt trên ghế rồi nhẹ nhàng nói với anh:

“Cậu ấy không thích hoa đâu.”

“Cũng không hẳn là không thích, chỉ là… cậu ấy chỉ thích hướng dương thôi.”

“Cậu thấy cậu ấy vui đúng không? Nhưng thật ra không phải vì hoa đâu, mà là vì cậu đấy. Dù cậu có tặng gì đi nữa thì chỉ cần đó là món quà của cậu, cậu ấy đều vui vẻ đón nhận.”

“Con gái mà, điều khiến họ vui không nằm ở món quà mà ở người tặng quà.”

“Cậu ấy trân trọng cậu nên không dám nói thẳng. Sợ nói ra sẽ khiến cậu bực bội, nghĩ rằng cậu ấy quá kén chọn nên mới dè dặt như thế.”

“Nếu sau này muốn tặng hoa thì chỉ cần tặng hướng dương thôi.”

“Như thế cậu ấy sẽ rất vui.”

Từ hôm đó trở đi, anh chỉ tặng cô duy nhất một loài hoa hướng dương. Và anh đã thấy mỗi lần cô nhận lấy bó hoa ấy, niềm vui trong ánh mắt cô không chỉ vì anh mà còn vì cả bó hướng dương kia nữa. Anh chỉ muốn nhìn thấy nụ cười tươi tắn trên môi cô, vì chỉ cần cô vui, lòng anh sẽ rộn ràng hân hoan.

“Cũng tinh ý đấy.” Lư Chi vừa nói vừa nhìn anh với ánh mắt đượm ý cười, tay vẫn cầm bó hoa.

“Ừ.” Giang Vi không né tránh, khẽ hỏi lại, “Cậu thích không?”

“Gì cơ?” Lư Chi giả bộ thản nhiên, nhẹ nhàng nghịch cánh hoa.

“Hướng dương ấy.”

“Cũng… tạm thôi.” Miệng thì ra vẻ hững hờ nhưng ánh mắt lại đong đầy yêu thích. Lư Chi vốn là người cứng đầu cố chấp, dẫu có thích đến mấy cũng chẳng bao giờ chịu thừa nhận.

Có lẽ nhận ra bầu không khí giữa hai người hơi lúng túng, cô thong thả nói thêm: “Nhưng tớ không nhận hoa từ con trai đâu.”

“Đây là hướng dương mà.” Giang Vi khẽ cười, “Không giống đâu.”

Hướng dương cũng là hoa, sao lại không giống?

Lư Chi không hiểu ý của anh.

Có lẽ câu nói ấy của Giang Vi chỉ mình anh mới hiểu.

Không giống, vì bó hướng dương này anh dành tặng riêng em.

Bình Luận (0)
Comment