Gần đến nửa đêm, quảng trường ven biển bắt đầu trở nên náo nhiệt. Những người đã đứng chờ từ sớm sắp sửa được chiêm ngưỡng màn bắn pháo hoa rực rỡ, ai nấy đều phấn khích hồi hộp dõi mắt lên bầu trời, mong chờ khoảnh khắc đánh dấu thời khắc chuyển giao năm mới.
Lư Chi và Giang Vi đứng cạnh nhau dưới ánh đèn đường. Cô ôm bó hướng dương trong tay, nghiêng đầu nhìn anh, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.
“Cậu…”
“Đoàng!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, bầu trời bỗng chốc rực sáng. Những chùm pháo hoa bung nở giữa không trung, muôn màu muôn vẻ, lấp lánh như sao sa.
Lư Chi giật mình ngẩng đầu. Ánh sáng lóe lên quá đỗi chói lòa khiến mắt cay xè, nhưng cô vẫn nhìn không chớp, ánh mắt như chìm đắm mông lung.
Pháo hoa bung nở rồi rơi xuống, từng tia sáng tan biến trên mặt biển mênh mông vô tận.
Dưới khung cảnh rực rỡ ấy, mắt Lư Chi bỗng cay xè. Đây là lần đầu tiên cô được ngắm pháo hoa đêm giao thừa giữa biển người xa lạ trên quảng trường rộng lớn này. Những năm trước, cô luôn một mình trải qua khoảnh khắc chuyển giao năm mới trong căn nhà lạnh lẽo, có khi còn phải nằm viện. Ký ức ấy vẫn in sâu trong tâm trí cô với những đêm bệnh viện vắng lặng, chỉ lác đác vài y bác sĩ trực đêm, yên tĩnh đến mức dường như nghe được cả nhịp đập trái tim mình.
Cô chỉ thấy pháo hoa thấp thoáng từ xa qua khung cửa sổ. Nhưng khi ấy cô không rời giường để ra xem, chỉ nửa nằm nửa ngồi, lắng nghe tiếng pháo vọng lại từ thế giới bên ngoài, mắt nhìn đăm đăm vào bóng tối trước mặt, trong đầu là mớ suy nghĩ rối bời.
“Chúc mừng năm mới.”
Giang Vi chợt lên tiếng.
Âm thanh xung quanh rộn ràng nhưng giọng anh lại lọt vào tai cô một cách rõ ràng đến lạ. Vẫn là giọng nói dịu dàng ấm áp như lần đầu tiên họ gặp nhau.
“Chúc mừng năm mới.”
Lư Chi đáp lời.
Cô không nhìn anh, chỉ ngước mắt ngắm pháo hoa trên trời, mê mải như đang lạc trong ánh sáng.
“Lư Chi.”
Giang Vi bất chợt gọi tên cô.
“Hả?”
Cô quay sang, chạm phải ánh mắt đang mỉm cười của anh.
“Đây là lần đầu tiên tớ tặng hoa cho một cô gái.”
Giang Vi nói vậy.
Lư Chi hơi khựng lại, không đáp lời. Cô có cảm giác trong câu nói của anh không chỉ đơn giản chia sẻ, mà còn ẩn chứa một điều gì đó sâu xa hơn, chỉ là cô chưa thể đoán ra.
Cô thầm nghĩ: Đây cũng là lần đầu tiên tớ nhận hoa từ con trai.
Giang Vi lại nói tiếp, lần này giọng điệu đã khác hẳn:
“Tớ tặng cho cô gái mà tớ thích.”
Anh không biết phải nói sao cho trọn vẹn. Lư Chi quá đặc biệt, dường như mọi lời tỏ tình thông thường đều trở nên vụng về, không xứng với cô. Trong lòng anh vừa lo vừa rối, luống cuống như một kẻ mất phương hướng bởi người con gái trước mặt là người mà anh luôn nâng niu tận đáy lòng.
Tuy đang tỏ tình nhưng Giang Vi lại có cảm giác như mình đang bước đi trên dây, chênh vênh đến nghẹt thở. Chỉ một bước lệch sẽ rơi xuống vực sâu hun hút. Nhưng đã nói rồi thì dứt khoát phải nói cho bằng hết.
Anh đứng thẳng, trông hơi căng thẳng, yết hầu khẽ động, bàn tay bên người siết chặt.
“Tớ nhớ cậu từng nói, tình yêu phải bắt đầu từ một bó hoa tươi và một lời tỏ tình chính thức.”
“Tớ thích cậu.”
Anh không hỏi liệu cô có đồng ý làm người yêu mình không, chỉ đơn giản nói cho cô biết rằng: anh thích cô.
Thì ra tối nay anh tặng hoa là để chờ khoảnh khắc này.
Bình thường gặp phải tình huống như vậy, cô sẽ chọn cách lảng tránh hoặc thẳng thừng từ chối. Nhưng giờ phút này đối diện với Giang Vi, cô lại nghẹn lời.
“Cậu…”
Môi Lư Chi mấp máy, cổ họng thít chặt khô rát như bị thứ gì đó chặn ngang, mãi chẳng thốt nổi lời nào. Nỗi chua chát khó tả trào lên trong lòng. Đây là lần đầu tiên cô thấy bản thân bối rối luống cuống đến vậy trước một lời tỏ tình.
Lư Chi cười gượng, cố làm cho giọng mình nghe có vẻ thản nhiên, như thể không mấy để tâm.
“Cậu tỏ tình… đột ngột quá.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, cố giữ vẻ tự nhiên, ánh mắt dừng lại nơi cổ anh, thấy rõ yết hầu anh khẽ động, thậm chí còn nhận ra có một nốt ruồi nhỏ bên cổ. Dưới ánh đèn vàng nhạt, mọi chi tiết bỗng trở nên rõ nét lạ thường.
“Hình như… chúng ta mới quen nhau được hơn nửa năm thôi mà.”
Lúc nói ra câu đó, có lẽ chính cô cũng quên mất rằng Giang Vi là chàng trai đầu tiên thân thiết với cô đến vậy. Hơn nửa năm ấy với cô đã là một khoảng thời gian dài. Nhưng Lư Chi không biết rằng nửa năm qua là những tháng ngày thế nào với Giang Vi. Bởi chỉ mình anh mang theo những ký ức cũ.
Giang Vi nhìn cô, khẽ bật cười.
“Cậu không biết tớ thích cậu đến nhường nào đâu.”
Giọng anh khẽ khàng như đang nói với chính mình.
Pháo hoa đã tắt, trong không khí chỉ còn vương lại mùi mặn của biển và thoảng mùi khét của thuốc pháo chưa tan hết.
Lư Chi im lặng.
Giang Vi cũng không gặng hỏi thêm.
Cả hai chìm vào một khoảng lặng lạ lùng.
Nhưng Giang Vi không hề hay biết rằng vào khoảnh khắc ấy, trong lòng Lư Chi như có sóng thần cuồn cuộn. Mọi thứ trong cô như sụp đổ, như bị nhấn chìm bởi một cơn bão dữ dội.
Ấy vậy nhưng bên ngoài, cô vẫn đứng đó, lặng im, không nói một lời.
***
Tống Sơ bị Cố Thịnh kéo tuốt sang bên kia quảng trường. Cô ấy ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Cố Thịnh cứ nắm chặt tay mình, nói toàn những lời vu vơ vòng vo, nhất quyết không để cô ấy quay lại chỗ cũ.
“Cậu làm gì thế hả? Hai người các cậu đang âm mưu gì vậy? Cứ phải tách tôi ra khỏi Lư Chi à?”
Tống Sơ chẳng tin cái cớ có chuyện quan trọng cần nói của Cố Thịnh. Anh ta kéo cô ấy tới tận đây mà chẳng nói được một câu ra hồn, cứ ậm ừ những lời vô nghĩa, rõ là chẳng có ý đồ gì tốt đẹp.
“Ây dà, tóm lại là chuyện rất quan trọng!”
Cố Thịnh giữ chặt tay Tống Sơ, miệng thì lầm bầm, bộ dạng do dự, mà rốt cuộc vẫn không nói rõ được là chuyện gì.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Nếu cậu không nói thì coi như chúng ta không bạn bè gì nữa.” Càng lúc cô ấy càng có cảm giác bất an. Cái kiểu lén lút úp úp mở mở này sao có thể là chuyện đơn giản cho được.
Trước sự uy h**p của cô gái mình thích, Cố Thịnh hoàn toàn không có sức chống cự. Chọn anh em tốt hay người thương đây? Cuối cùng vẫn phải tạm thời “hy sinh” người anh em trước thôi. Dù sao anh ta vốn là kẻ trọng sắc khinh bạn mà.
Cố Thịnh đoán giờ này bên phía Giang Vi chắc cũng đã xong xuôi bèn dứt khoát thẳng thắn luôn:
“Tối nay Giang Vi muốn tỏ tình với Lư Chi nên tôi mới tìm cách đưa cậu ra chỗ khác.”
“Cậu bị điên à?!” Tống Sơ lập tức nổi trận lôi đình, cơn giận bùng lên đến tận đỉnh đầu.
“Tôi sợ cậu không chịu đồng ý…” Cố Thịnh tỏ vẻ oan ức, tất cả cũng chỉ vì hạnh phúc của người anh em tốt mà thôi.
“Đó là chuyện của Lư Chi! Liên quan quái gì đến việc tôi đồng ý hay không? Yêu đương là việc của cậu ấy chứ không phải của tôi!”
Tống Sơ tức đến nghẹn lời.
“Nhưng trước giờ cậu cứ bảo vệ cô ấy như bảo vệ con gái nhà mình, nhìn qua là biết bất thường rồi.” Cố Thịnh cãi lại.
“Cậu điên rồi.” Tống Sơ không nhịn nổi nữa, vung tay bộp luôn một cái vào đầu Cố Thịnh.
Cố Thịnh ôm đầu, ngay lúc đó, pháo hoa trên trời đồng loạt nổ tung. Anh ta vẫn còn ngẩn người, ngu ngơ buột miệng:
“Năm mới vui vẻ.”
Năm mới vui vẻ cái quái gì chứ?
Cô ấy có vui được không?
Cô ấy làm sao mà vui nổi?
***
“Xin lỗi cậu.”
Đó là câu trả lời của Lư Chi dành cho Giang Vi.
Gió biển thốc vào da thịt lạnh buốt. Cô đi đôi ủng mỏng không lót giữ nhiệt, đứng lâu đến nỗi bàn chân gần như đông cứng, phải dậm chân để chống lại cái lạnh len lỏi. Cô không dám ngẩng đầu lên, sợ rằng nếu bắt gặp ánh mắt của Giang Vi, chỉ cần ngập ngừng một chút thôi, cô sẽ không thể từ chối nổi.
Nếu có người hỏi cô có thích anh không?
Câu trả lời là: Có.
Nhưng rồi sao nữa?
Thích thì nhất định phải ở bên nhau sao?
Không phải lúc nào cũng như vậy.
Nếu cô có một cơ thể khỏe mạnh, có lẽ cô đã gật đầu. Dù gia đình có đổ vỡ, chỉ cần vẫn còn sức khỏe, cô vẫn sẽ đồng ý. Nhưng cô lại là một kẻ chẳng làm được gì cả, một người yếu đuối và bất lực đến đáng thương.
“Xin lỗi cậu.” Cô lặp lại lần nữa.
Ngoài ba chữ ấy, cô không biết phải nói gì khác.
Giang Vi lặng lẽ nhìn cô gái đang cúi đầu trước mặt.
Gió biển đêm khuya rít qua, buốt như dao cắt, như những con thuyền vỡ nát, như những mảnh kính tan tành. Anh không tỏ thái độ, chỉ lặng lẽ nhìn cô, vành mắt dần đỏ hoe.
Thật ra trước khi tỏ tình, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống tồi tệ nhất. Nhưng đến khi nghe cô gái ấy nói câu “xin lỗi” trước mặt mình, tim anh vẫn đau thắt.
Anh thích cô nhiều lắm, thích đến không chịu nổi.
“Không cần xin lỗi đâu.”
Giang Vi khẽ cười như thể đang an ủi cô rồi đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô:
“Không sao cả.”
“Lẽ ra phải là tớ nói xin lỗi mới đúng. Tại tớ đường đột quá, hấp tấp quá, không nên khiến cậu bất ngờ như vậy.”
Rõ ràng anh là người bị từ chối nhưng giờ lại thành người vỗ về, an ủi.
Lư Chi vốn đã kìm nén cảm xúc, giờ phút này lại càng thấy ấm ức nghẹn ngào. Cô mới là người đã từ chối anh, vậy mà người nói lời xin lỗi, người dịu dàng trấn an lại là anh.
Cô rất muốn khóc.
Suốt bao nhiêu năm sống trên đời, cô hiếm khi rơi nước mắt. Ngay cả những ngày tháng bệnh tật, lặng lẽ nằm một mình trong bệnh viện, cô cũng không khóc. Vậy mà lúc này, cô lại ấm ức đến mức muốn bật khóc. Không phải vì bản thân mình, mà là vì anh, vì Giang Vi.
Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy mình thật sự là một người tệ bạc.
Tệ đến mức không thể tha thứ.
Cô thật sự không còn mặt mũi nào để đối diện với anh.
Lư Chi quay người bỏ chạy, chỉ để lại Giang Vi vẫn đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng cô.
Khi Tống Sơ và Cố Thịnh chạy đến, họ trông thấy hai người kia đang đứng đối diện nhau bên bờ biển. Lư Chi cúi đầu còn Giang Vi chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Tống Sơ chẳng cần nghĩ nhiều cũng đoán được Lư Chi đã từ chối. Nhưng nhìn dáng vẻ bạn mình từ xa, cô ấy biết tâm trạng Lư Chi đang rất tệ. Khi thấy cô bạn bỗng quay người bỏ chạy, cô ấy lập tức đuổi theo.
Cố Thịnh đứng ngơ ngác một lúc rồi tiến lại chỗ Giang Vi. Nhìn dáng vẻ rệu rã thất thần của cậu bạn, anh ta biết ngay mọi chuyện đã thất bại. Giờ có nói gì cũng vô ích, Cố Thịnh chỉ biết vỗ nhẹ lên vai bạn như một lời an ủi im lặng.
Tống Sơ cuối cùng cũng đuổi kịp Lư Chi, lập tức chặn đường cô.
“Cậu không muốn sống nữa à, chạy cái gì mà chạy?” Tống Sơ giữ lấy cánh tay cô.
Cô ấy nhìn thấy tay Lư Chi vẫn ôm chặt bó hoa hướng dương kia. Là bạn thân nhiều năm, Tống Sơ đương nhiên hiểu rõ điều đó có nghĩa gì.
“Cậu… thích cậu ấy à?”
Lư Chi không trả lời. Dường như cô đã không chịu nổi nữa, cứng người đứng yên một lúc rồi bất ngờ cúi xuống, chậm rãi ngồi xổm xuống đất. Đôi tay đỏ lên vì lạnh ép chặt vào mặt, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi qua kẽ tay.
Không có tiếng khóc, chỉ có những âm thanh nghẹn ngào lẫn trong gió lạnh đầu đông.
Cô đang khóc.
Tống Sơ đứng lặng trước mặt cô, chỉ lặng lẽ nhìn, để mặc cô bạn trút hết nỗi lòng qua những giọt nước mắt âm thầm.
Lư Chi rất ít khi khóc. Vậy mà hôm nay lại bật khóc vì một lời tỏ tình.
“Cậu biết không…”
Giọng cô khẽ vang lên dưới lòng bàn tay ướt lạnh.
“Rất lâu trước đây, tớ từng khao khát có được thật nhiều, thật nhiều tình yêu… Tớ từng mong sẽ có ai đó yêu tớ, chỉ yêu mình tớ thôi.”
“Nhưng rồi tớ phát hiện, làm gì có ai như vậy trên đời chứ?”
“Thế mà…”
“Hôm nay cậu ấy đã tỏ tình với tớ. Lời tỏ tình và bó hoa mà tớ từng mơ ước, cậu ấy đều nhớ rõ cả.”
“Từ nhỏ tớ đã quen nhìn sắc mặt người khác mà sống, sớm đã biết cách phân biệt ai thật lòng, ai giả dối.”
“Cậu ấy… thật lòng thích tớ.”
“Sơ Sơ… cậu ấy tốt lắm…”
“Tốt đến mức… ngay cả khi bị tớ từ chối vẫn còn xin lỗi tớ. Nói rằng do cậu ấy vội vàng.”
Cuối cùng Lư Chi cũng không thể kìm nén nữa, bật khóc thành tiếng.
Trên đời này, có mấy ai bị từ chối mà vẫn quay lại xin lỗi người đã từ chối mình?
Người như vậy… rốt cuộc là tốt đến mức nào?
Tống Sơ nhìn bạn mình đang ngồi xổm dưới đất khóc đến nghẹn ngào, khẽ thở dài:
“Sao phải thế chứ…”
Sao phải thế?
Sao lại phải làm khổ chính mình như vậy?