Từ sau đêm ngắm pháo hoa, Giang Vi không còn gặp lại Lư Chi thêm một lần nào nữa. Dù sau đó anh đã cố tình vòng qua những con đường cô hay đi không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng uổng công. Cô như thể bốc hơi khỏi thế giới của anh, biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống hằng ngày.
Đại học Hải Thành không phải ngôi trường nhỏ, những lần “vô tình” gặp mặt vốn đã khó, giờ đây muốn tình cờ gặp cô lại càng khó hơn gấp bội.
Cố Thịnh cũng không dám nhắn tin cho Tống Sơ nữa. Từ sau chuyện lần trước, hình như Tống Sơ đã chặn anh ta rồi. Mà dẫu có chưa chặn, anh ta cũng không dám hỏi han gì về Lư Chi, chỉ sợ lại bị mắng té tát.
Tối hôm ấy, Giang Vi ngồi một mình trong ký túc xá, lật sách suốt một lúc lâu mà không vào nổi chữ nào. Trong đầu cứ quanh quẩn hình ảnh Lư Chi từ chối anh khiến tâm trí rối bời, chẳng làm được gì nên hồn.
Anh ngồi thẫn thờ trên ghế, bất chợt cảm thấy bồn chồn như có điều chẳng lành sắp xảy ra. Cảm giác nặng nề ngột ngạt cứ dâng lên, khó chịu đến mức không thở nổi. Đã vậy, trong phòng lại mở chế độ sưởi rất mạnh khiến trong người càng thêm bực bội.
Anh cầm điện thoại bước ra ban công để hít thở không khí lạnh.
Vừa mở cửa, cơn gió đông lập tức ùa vào, lạnh buốt như dao cắt vào da thịt. Giang Vi mặc áo mỏng, đứng trong gió rét mà cảm giác rát buốt lan khắp thân mình.
Bên dưới lác đác vài tốp sinh viên đang trên đường trở về ký túc xá, bóng dáng nhạt nhòa dưới ánh đèn đường.
Giang Vi đứng yên trên ban công thật lâu, gần như mất hết cảm giác. Đến khi tứ chi tê buốt, anh mới mở điện thoại ra.
Anh muốn nhắn tin cho Lư Chi.
Soạn đi soạn lại, viết rồi xóa, thêm vào rồi lại lược bỏ, cuối cùng chỉ còn lại một câu ngắn ngủi:
“Dạo này ổn không?”
Gửi tin xong, anh lập tức tắt màn hình, lặng lẽ nhìn xuống dưới.
Lư Chi không trả lời.
Mà thật ra, anh cũng chưa từng trông mong cô sẽ trả lời.
Không biết đã qua bao lâu, trong phòng truyền ra tiếng cửa mở cùng tiếng trò chuyện ồn ào, chắc là Cố Thịnh và mấy người khác đã về. Giang Vi xoay người chuẩn bị quay vào.
Đúng lúc ấy, điện thoại rung lên.
Giang Vi sững lại, như chợt nhận ra điều gì, anh vội vàng nâng tay nhìn màn hình.
Lư Chi đã gửi lại tin trả lời. Chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Vẫn ổn.”
Dù chỉ là hai chữ ngắn ngủi nhưng với Giang Vi, vậy cũng đã đủ rồi. Ít nhất anh biết Lư Chi vẫn bằng lòng nói chuyện với mình, giữa họ vẫn chưa đến mức ngay cả tình bạn cũng chẳng còn, anh vẫn còn cơ hội.
Lúc đó Lư Chi đang nằm trên giường bệnh. Cô đã quen với căn phòng nồng nặc mùi thuốc sát trùng. Cô là khách quen của bệnh viện mà, với tần suất ghé thăm của cô thì dù ở bất kỳ cửa hàng nào chắc cũng được tặng thẻ VIP.
Xung quanh yên ắng đến mức chỉ nghe được tiếng tim mình đập, xen lẫn tiếng thở khẽ khàng của người phụ nữ nằm cùng phòng. Một bác gái trung niên đã ở đó từ trước khi cô nhập viện, mấy ngày nay vẫn không thấy người nhà đến thăm, gia đình có vẻ cũng chẳng mấy quan tâm.
Nhưng bác rất lạc quan, ngày nào cũng tươi cười nói chuyện với y tá, chẳng hề xem việc nằm viện là điều to tát, lúc nào cũng thấy phơi phới. Hôm nay bác còn đưa cô một quả táo, bảo là đặc sản quê mình. Lư Chi đặt lên bàn, vẫn chưa kịp ăn.
Lúc cô đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ thì chợt nhận được tin nhắn của Giang Vi.
Bạn bè trong danh bạ WeChat của cô ít đến mức đếm được trên đầu ngón tay. Cô gần như không tùy tiện kết bạn, với cô, WeChat là một thế giới riêng tư. Các nhóm chat của trường và bạn học đều dùng QIQ, hầu như không động đến WeChat, rất rạch ròi giữa chuyện công việc và chuyện riêng. Vậy nên khi có tin nhắn tới, cô bấm xem ngay lập tức.
Từ cái ngày từ chối Giang Vi, cô cũng chưa từng gặp lại anh. Không phải cố tình né tránh mà chỉ là tình cờ bệnh của cô tái phát, phải nhập viện một thời gian, không đến trường nên cũng chẳng có cơ hội gặp lại.
Tin nhắn của anh khiến cô bất ngờ, tay chân luống cuống. Dù anh không có mặt ở đây, cô vẫn cảm thấy như mình đang đối diện anh ngoài đời, vẫn tự thấy bản thân có lỗi. Tay cô run run cầm điện thoại, chẳng biết phải làm sao.
Mắt cô bỗng cay xè.
Dù chẳng biết phải trả lời thế nào, cô vẫn nhắn lại cho anh.
Cô vẫn còn sống, như thế cũng có thể xem là “ổn” rồi.
***
Sau Tết Dương lịch, kỳ thi cuối kỳ nhanh chóng ập đến.
Đáng lý thi cử với Giang Vi vốn không phải chuyện gì khó, nhưng dạo này anh lại thường xuyên lui tới thư viện. Vốn đã là người ít nói, nay lại càng thêm trầm mặc.
Cố Thịnh biết là vì chuyện của Lư Chi nên cũng chẳng dám hỏi gì, chỉ lặng lẽ theo anh đến thư viện mỗi ngày. Cho đến hôm đó, khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Cố Thịnh và Giang Vi vừa rời khỏi tòa giảng đường, còn chưa đi được bao xa đã bị ai đó vỗ vai từ phía sau.
“Thi xong rồi à?”
Cố Thịnh quay đầu lại, thấy là Lưu Khải và Vạn Húc, hai người này cùng thi ở phòng khác.
“Ừ, xong rồi.”
“Cậu với lão Giang khi nào về nhà?”
“Tôi đặt vé xe ngày kia rồi.”
“Còn lão Giang thì…” Cố Thịnh liếc nhìn Giang Vi, chợt nhớ ra trước đây lúc mình hỏi anh có muốn về Giang Thành cùng không, Giang Vi đã trả lời sao nhỉ?
Anh nói: “Không về. Kỳ nghỉ này tôi ở lại Hải Thành.”
“Bố mẹ ông không ở nhà hả?”
Cố Thịnh đoán chắc là vậy.
“Ừ, năm nay chắc họ không về. Tôi ở Hải Thành một mình cũng không sao.”
Cố Thịnh chẳng rõ Hải Thành và Giang Thành có gì khác biệt. Dù sao cũng là một mình, về Giang Thành ít ra còn có thể tụ họp bạn bè. Ở lại Hải Thành thì biết chơi với ai?
Nhưng lúc ấy Cố Thịnh lại quên mất một chuyện rằng Lư Chi đang ở Hải Thành.
Tới khi sực nhớ ra thì đã quá muộn rồi.
“Tối nay tụ họp đi, lâu rồi mấy anh em ký túc xá chưa có dịp ăn uống chung.”
So với những ký túc xá nam khác hay tụ tập, phòng bọn họ ít tổ chức hơn hẳn. Hôm nay là một dịp thích hợp.
“Được thôi, cậu chọn địa điểm đi.” Cố Thịnh chẳng có ý kiến gì, tiện thể quyết luôn cho cả Giang Vi.
Lưu Khải chọn một quán bar nổi tiếng gần trường.
Tối hôm đó, Lưu Khải gửi định vị cho Cố Thịnh. Quán bar nằm ở cuối con phố ẩm thực quen thuộc, có vị trí kín đáo cách trường không xa, đi bộ một lúc là tới.
Cố Thịnh chưa từng đến đây bao giờ, có vẻ là quán mới mở. Tên quán này cũng khá đặc biệt: “Yours.”
“Quán bar của bạn.”
Cái tên vừa lạ tai vừa sáng tạo. Cách bài trí cũng mang đậm cá tính riêng, theo phong cách retro kiểu Mỹ, vừa bước vào đã có cảm giác như thể lạc vào một quán bar nào đó ở phương Tây.
Quán không quá đông, không ồn ào, vài ba nhóm ngồi lác đác bên nhau, vừa uống rượu vừa trò chuyện. Ánh sáng trong quán mờ tối, chỉ có những chiếc đèn vàng treo trên trần hắt xuống.
Cố Thịnh và Giang Vi tìm được một chỗ ngồi, Lưu Khải và Vạn Húc vẫn chưa tới.
Một ban nhạc đang biểu diễn trên sân khấu. Nhưng họ không hát nhạc đồng quê kiểu Mỹ, cũng chẳng phải bài hát tiếng Anh nào, mà là một ca khúc nhạc pop hiện đại. Dưới ánh sáng và bầu không khí retro này, nó bỗng trở nên lạ lẫm mà cuốn hút.
Giọng ca chính là một chàng trai mặc toàn đồ đen, đội chiếc mũ lưỡi trai. Khuôn mặt được che giấu dưới ánh đèn từ trên cao đổ xuống và bóng mũ đổ ngang.
Ca khúc đang được cất lên là bài Dịu dàng của Mayday:
“Anh không biết, anh không hiểu, cũng chẳng còn mong hiểu được tại sao trái mình muốn gần em đến thế, vậy mà vẫn cô đơn suốt đến bình minh…”
“Anh không biết, anh không thấu, cũng chẳng muốn tìm hiểu trái tim mình. Tình yêu đẹp đẽ ấy luôn xuất hiện trong nỗi cô đơn. Dẫu vậy, anh vẫn đem trọn yêu thương đẹp nhất trao cho em.”
Cố Thịnh len lén quan sát Giang Vi vài lần. Chỉ thấy cậu bạn cầm ly rượu vừa được phục vụ, ngồi ngẩn người. Không nhìn rõ được nét mặt, chỉ thấy thấp thoáng đôi mắt cụp xuống qua ánh phản chiếu nhè nhẹ từ ly rượu thủy tinh.
“Lão Giang?”
Cố Thịnh giơ tay vẫy nhẹ trước mắt anh.
“Ừ?”
Giang Vi hoàn hồn, quay sang nhìn Cố Thịnh.
“Nghĩ gì đấy?”
Giang Vi đặt ly rượu xuống, lắc đầu: “Không có gì.”
Một tay buông lơi trên bàn, mu bàn tay ngửa lên, mấy ngón tay gõ nhè nhẹ xuống mặt gỗ theo nhịp nhạc. Ánh mắt anh lại phiêu du, trôi dạt đến nơi nào không rõ.
Cố Thịnh không tin câu trả lời ấy chút nào. Nhìn cái dáng lặng thinh kia, nghĩ gì trong lòng còn cần hỏi nữa sao?
“Nghĩ đến Lư Chi phải không?” Giọng điệu Cố Thịnh chắc nịch.
Bàn tay đang gõ nhịp lập tức khựng lại, Giang Vi im lặng hồi lâu không lên tiếng.
“Tôi vẫn không hiểu một chuyện.”
Cố Thịnh ngồi thẳng người, hiếm khi nghiêm túc như lúc này, nhìn chăm chú vào người bạn đối diện.
“Ông bắt đầu thích cô ấy từ khi nào? Hai người từng gặp nhau trước đây à?”
Anh ta nhớ rõ phản ứng của Giang Vi ngay lần đầu tiên gặp Lư Chi đã rất khác thường. Khi ấy chắc chắn Giang Vi đã thích Lư Chi, nhưng mọi chuyện quá đột ngột. Đó mới chỉ là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Cố Thịnh không tin vào tình yêu sét đánh rằng một người có thể rung động với người chưa từng quen biết chỉ qua một lần gặp gỡ.
“Chưa từng gặp.” Giang Vi đáp.
Sống lại một đời, anh và Lư Chi trước đó chưa hề có bất kỳ mối liên hệ nào. Ngày hôm đó thực sự là lần đầu tiên họ gặp mặt.
“Tình yêu sét đánh à?” Cố Thịnh hỏi tiếp.
Ngoài lý do đó, anh ta thật sự không nghĩ ra được điều gì hợp lý hơn.
Tình yêu sét đánh ư?
Giang Vi không phủ nhận.
Lần đó đúng là lần đầu gặp gỡ, đúng là cảm xúc bùng lên như tia chớp, nhưng nếu phải nói thì lần này không chỉ đơn giản là sét đánh. Rõ ràng là… yêu rất sâu đậm từ lâu rồi.
Thấy Giang Vi không trả lời, Cố Thịnh cũng ngầm hiểu là anh đã thừa nhận.
“Thích cô ấy đến vậy cơ à?”
Cố Thịnh thấy Lư Chi tuy xinh đẹp, tính cách cũng hơi đặc biệt, nhưng ngoài điều đó ra thì chẳng có gì quá nổi bật. Hơn nữa còn không chăm học, trốn học nhiều hơn cả anh ta. Mà Giang Vi xưa nay vốn không phải kiểu người chỉ nhìn bề ngoài. Càng nghĩ càng thấy lạ lùng, rốt cuộc vì điều gì đã khiến Giang Vi một lòng một dạ son sắt với Lư Chi đến vậy?
“Thích chứ.”
Giang Vi khẽ ngẩng đầu nhìn ánh đèn phía trên, ánh sáng lấp lánh nhiều màu phản chiếu vào đôi mắt anh. Ánh đèn chập chờn vỡ ra trong mắt anh thành từng vầng sáng lấp lánh khiến tầm nhìn dần mờ nhòe, mông lung.
Thích chứ.
Dĩ nhiên là thích rồi.
Thích đến phát điên.
Thích đến mức không có cô ấy thì không sống nổi.
Từ bé đến lớn, anh cũng giống như bao người bình thường khác, chẳng có gì nổi bật, không đạt được thành tựu gì lớn lao, cũng không gặp sóng gió gì đặc biệt. Nếu thật sự phải gói gọn cuộc đời anh trong hai chữ thì đó sẽ là Lư Chi.
Cố Thịnh nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của Giang Vi, chỉ biết thầm thở dài:
Xem ra lần này cậu bạn của anh ta thực sự đã rơi vào hố sâu tình yêu mất rồi.
Cái hố mang tên Lư Chi.
Mà có lẽ cả đời này cũng chẳng thể trèo ra được nữa.
Cố Thịnh lắc đầu, nâng ly rượu uống một ngụm.
Tình yêu ấy à… Chậc, khó hiểu thật đấy.
Tựa như men rượu nồng, càng uống càng say, ngây ngất không lối thoát.