Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 21

Giang Vi gần như chỉ ở nhà trong suốt kỳ nghỉ đông, chiều đến anh cũng dắt chó đi dạo. Tính tình Thất Thất hoạt bát, hiếu động, chiều nào cũng phải ra ngoài một vòng mới chịu, thành ra cứ đến chiều Giang Vi lại khoác đại một chiếc áo khoác dài ra ngoài bộ đồ mặc ở nhà, dắt nó đi dạo quanh khu phố.

Lần nào anh cũng cố tình đi ngang qua chỗ từng nhặt được Thất Thất dù có phải vòng xa hơn một đoạn. Giang Vi không ngại đường xa còn Thất Thất lại nghịch ngợm, chạy nhảy không biết mệt. Nhưng mỗi lần đi qua đó vẫn chẳng gặp được cô.

Ngoài lúc tản bộ mỗi chiều, thỉnh thoảng anh lại nhận được lời mời lập đội từ Cố Thịnh, hai người chơi với nhau mấy ván game, bên kia điện thoại thường vang lên tiếng gào rú như xé họng của Cố Thịnh.

Thời gian còn lại hầu như Giang Vi đều để đọc sách, sáng sớm thì chạy bộ dọc bờ biển, cuộc sống cứ thế trôi qua một cách đơn điệu và tẻ nhạt.

Dạo gần đây trời chuyển lạnh đột ngột, chỉ sau một đêm mà gió mùa đã tràn về, Giang Vi bị cảm hệt như dự đoán.

Ban đầu cứ nghĩ chỉ là cảm nhẹ, uống vài viên thuốc rồi sẽ khỏi, ai ngờ cơn sốt mãi không hạ. Đến khi cơ thể bắt đầu mỏi rã, đầu óc quay cuồng mới nhận ra không ổn bèn tới bệnh viện khám.

Mười giờ sáng, bệnh viện thành phố đã đông nghịt người, hàng dài nối đuôi nhau không thấy điểm cuối trước quầy đăng ký và quầy phát thuốc. Cha mẹ bế con nhỏ, các cụ già còng lưng xếp hàng, cả những người trẻ mặt mày mệt mỏi. Không ai trò chuyện, tất cả đều âm thầm mệt mỏi chờ đợi.

Sảnh bệnh viện ồn ào hỗn tạp, vang lên đủ thứ âm thanh: tiếng bác sĩ y tá trao đổi, tiếng hỏi han ở bàn tiếp tân, tiếng trẻ con khóc và tiếng dỗ dành dịu dàng của người mẹ.

Tai Giang Vi như thể tự động cách âm, tất cả âm thanh đó không hề lọt vào tai anh.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi sống lại anh bước chân vào bệnh viện.

Cảm giác năm đó vẫn còn nguyên vẹn với cái lạnh tê dại, buốt nhức. Tựa như rơi vào một hồ băng giữa mùa đông, mặt hồ phủ đầy băng tuyết, nước lạnh thấm ướt cả người, lạnh đến tận xương tuỷ, len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể. Cái cảm giác tuyệt vọng đó, cả đời này anh không thể nào quên được.

Nỗi đau đến xé lòng của một người mất đi người mình yêu nhất.

Chỉ trong thoáng chốc, thời gian như quay ngược đưa anh trở lại mùa đông năm ấy, ngày đông chí có tuyết rơi.

Năm đó, anh chỉ đứng ngoài cửa phòng bệnh của cô vì không đủ can đảm để bước vào. Chứng kiến từng lượt bác sĩ ra vào, cho đến khi chính tai nghe thấy câu “đã cố hết sức nhưng vẫn không qua khỏi”.

Vẻ mặt và giọng điệu của bác sĩ khi nói câu ấy vẫn hằn rõ trong tâm trí anh, một sự lạnh lùng trong từng câu chữ cùng ánh mắt thoáng nét tiếc nuối, còn cô y tá đứng cạnh chỉ khẽ lắc đầu rồi lặng lẽ quay đi.

Anh chợt nhìn thấy cuối hành lang dài của bệnh viện, ngoài cửa sổ là một mảng tối mịt, không có lấy một vì sao. Phút chốc ấy anh bỗng nhận ra hành lang bệnh viện mà anh từng cho là vô tận, đến lúc này đã có điểm kết thúc.

Tựa như sinh mệnh của cô gái ấy đã lặng lẽ đặt dấu chấm hết trong mùa đông năm đó.

***

“Không nghiêm trọng lắm, bị viêm nhẹ nên sốt không hạ. Truyền nước ba ngày trước đã, tôi kê thêm ít thuốc, nhớ uống đúng hướng dẫn sử dụng. Vài hôm nữa sẽ khỏi thôi.”

Giang Vi cầm đơn thuốc ra quầy thanh toán. Thanh toán xong lại đi lấy thuốc, loanh quanh lòng vòng cũng mất hơn hai tiếng.

Người mệt mỏi rã rời, anh ngồi xuống chiếc ghế trong phòng truyền dịch, ngẩng lên nhìn chai thuốc treo lơ lửng phía trên đầu, khẽ thở dài.

“Cháu bị bệnh à?”

Một bà bác trung niên ngồi ghế bên cạnh quay sang hỏi. Từ lúc Giang Vi bước vào bác đã để ý đến anh.

Phòng truyền dịch ban ngày khá vắng. Người ta thường chọn đi vào buổi tối hoặc chiều muộn. Người trẻ hiếm khi có mặt ở đây vào giờ này. Hiếm khi thấy một người trẻ như vậy đến truyền dịch trong giờ làm việc khiến bác không khỏi lên tiếng trò chuyện.

“Vâng, cháu bị cảm thôi ạ.” Giang Vi đáp.

“Dạo này lạnh lắm, mấy đứa trẻ các cháu cứ thích mặc phong phanh. Đến lúc sốt cao, cảm cúm nhập viện rồi mới biết sợ.”

“Cháu tôi cũng thế, mùa đông mà cứ mặc mỗi cái quần mỏng, khuyên mãi cũng không nghe.”

“Nghe lời người già không bao giờ sai đâu.”

Bà bác có vẻ nhiều kinh nghiệm, kể cho Giang Vi đủ thứ chuyện về bệnh cảm cúm mùa lạnh cần chú ý.

Giang Vi không cắt lời cũng chẳng thấy phiền, chỉ im lặng nghe bác nói.

Thật ra có người nói chuyện cũng là một điều dễ chịu.

Có lẽ vì vậy mà quên bẵng thời gian, chai thuốc đã truyền gần hết từ lúc nào.

Cơn sốt cũng dần hạ, cơ thể nhẹ nhõm hơn nhiều, không còn nặng nề như lúc trước.

Sau khi xác nhận lại với y tá lịch truyền dịch hai ngày tới, Giang Vi xách túi thuốc ra khỏi bệnh viện.

***

Giang Vi không ngờ lại gặp được Tống Sơ trong bệnh viện.

Chiều hôm đó, Giang Vi trở lại truyền dịch như lời dặn của bác sĩ. Anh mặc một chiếc áo khoác phao màu đen. Đó là chiếc áo anh đã mặc hôm tỏ tình.

Thuốc của anh vẫn giống hôm trước, truyền xong có thể ra về luôn.

Chạng vạng chiều, người trong sảnh bệnh viện đã thưa thớt. Vừa bước qua cổng, anh thấy Tống Sơ xách một chiếc bình giữ nhiệt đi vào từ cửa lớn. Do góc nhìn khuất nên Tống Sơ không nhìn thấy Giang Vi đang đứng ở lối rẽ phải, nhưng anh thì thấy rõ cô ấy.

Tống Sơ đi về phía khu điều trị nội trú. Giang Vi nhấc gót đi ngay phía sau theo bản năng.

Tống Sơ đến đưa cơm cho Lư Chi.

Cơm bệnh viện ăn mãi cũng ngán, mẹ cô ấy đã chuẩn bị riêng vài món để mang tới cho Lư Chi. Hôm nay là canh bí đao hầm sườn, rau cải xào và ngô xào tôm. Lư Chi ăn uống thanh đạm nên dạo này toàn là những món nhẹ bụng như vậy.

Lúc Tống Sơ đến nơi, Lư Chi đang trò chuyện cùng bác giường bên.

Bác ấy khá vui tính, sức khỏe cũng hồi phục tốt. Mỗi ngày đều có người tới thăm mang theo đủ loại trái cây, mà phần lớn đều vào bụng Lư Chi.

“Bác Vương ơi, bàn của cháu sắp không còn chỗ rồi, bác cũng ăn một ít đi.” Lư Chi nhìn đống trái cây vừa được đặt lên bàn, cười bất đắc dĩ. Ngày nào cô cũng ăn trái cây đến no, chẳng còn bụng đâu mà ăn cơm.

“Bác sắp ra viện rồi, không ăn thì phí lắm.” Bác Vương cười, lại đặt thêm hai quả táo lên bàn của Lư Chi.

Bác rất quý cô bé giường bên, dù bình thường ít nói nhưng là một cô gái tốt bụng, việc gì cũng chủ động giúp đỡ. Cô bé này nhập viện đã hơn nửa tháng mà chẳng thấy ai tới thăm, chỉ có cô bạn kia thỉnh thoảng ghé qua. Cô bạn ấy cũng là một cô gái trẻ trạc tuổi, vụng về lóng ngóng không giỏi chăm sóc người bệnh nên chuyện gì cũng phải tự thân vận động, chẳng có ai giúp đỡ.

Hôm nọ bác đi ngang quầy y tá, nghe loáng thoáng bệnh tình của cô bé không dễ chữa. Bác Vương cũng có con cái, nhìn cô bé còn đang tuổi đi học vậy mà lại mắc căn bệnh nan y thế này. Ông trời thật bất công. Còn trẻ mà đã khổ đến vậy.

“Chiều mai đi với bác xuống vườn hoa hít thở tí cho thoáng nhé, bác sắp nghẹt thở mất rồi.”

“Vâng ạ.”

Tống Sơ vừa đẩy cửa bước vào liền thấy Lư Chi và bác Vương đang trò chuyện vui vẻ.

“Người đưa cơm tới rồi đây.” Cô ấy giơ cao chiếc hộp giữ nhiệt trong tay.

“Hôm nay ăn gì đấy?”

Lư Chi nửa nằm trên giường bệnh, có vẻ như chẳng mấy hứng thú với thức ăn trong tay Tống Sơ nhưng vẫn quen miệng hỏi như thường lệ.

“Canh bí đao hầm sườn, rau cải và ngô xào tôm.”

“Ầy, có thể ăn món gì cay cay không?”

Cơm bệnh viện vốn đã nhạt, thức ăn Tống Sơ mang đến cũng thanh đạm, miệng cô giờ như mất hết vị giác, chỉ còn toàn mùi thuốc đắng ngắt.

“Còn lâu nhé, cậu đừng có mơ.”

Tống Sơ hạ chiếc bàn ăn nhỏ gắn bên giường bệnh xuống, lần lượt bày từng món ra trước mặt Lư Chi. Cô ấy kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, hất cằm về phía Lư Chi ra hiệu: “Ăn đi.”

“Không muốn ăn đâu, hôm nay tớ ăn nhiều hoa quả bác Vương cho quá, no mất rồi.”

Lư Chi nửa nằm trên giường, chẳng buồn liếc nhìn mấy món ăn Tống Sơ mang đến, đôi mắt khẽ khép lại, thái độ phản kháng rõ rệt.

“Không được, không muốn ăn cũng phải ăn.”

Tống Sơ chưa bao giờ chiều cô trong chuyện ăn uống.

Bác Vương đang ngồi trên giường, nghe hai cô gái đối đáp, mắt nheo lại, nụ cười lấp lánh nơi khóe miệng. Bác rất thích ngắm hai cô bé này trò chuyện.

“Nghe lời bạn đi cháu, ăn một ít cũng được. Giờ đang bệnh, không ăn là không được đâu.”

Bác Vương cũng góp lời khuyên nhủ Lư Chi.

Không còn cách nào khác, Lư Chi đành ngồi dậy, cầm đũa lên bắt đầu ăn. Chỉ mới gắp vài miếng, cô đã ngẩng đầu lên, cười tít mắt với Tống Sơ, trong ánh nhìn mang theo vẻ lấy lòng:

“Ngày mai cậu đến mang cho tớ một cốc trà sữa nha?”

“Không.”

Tống Sơ từ chối không chút do dự. Uống ít mấy thứ như trà sữa thì hơn.

“Nếu cậu không mua, tớ tự đặt ship.”

“Cậu cứ thử xem mấy cô y tá có cho mang vào không.”

Tống Sơ chẳng hề sợ mấy lời dọa dẫm của Lư Chi, biết là dọa cho vui chứ chẳng có tác dụng gì.

Quả nhiên Lư Chi xị mặt. Cô cũng tự biết không mang vào được thật, mấy cô y tá mắt tinh lắm, thấy cái gì là tịch thu ngay.

Nhưng bác sĩ có bảo bệnh của cô phải kiêng trà sữa đâu.

Giang Vi vẫn lặng lẽ theo sau Tống Sơ, bước đến khu điều trị nội trú rồi dừng lại trước cửa phòng bệnh.

Anh chưa từng gặp lại cô kể từ sau lần tỏ tình ấy.

Không ngờ cuộc gặp gỡ tiếp theo lại là ở bệnh viện.

Ngay khoảnh khắc trông thấy Tống Sơ ở cổng, anh đã có một linh cảm rằng Lư Chi đang ở đây. Quả nhiên anh trông thấy cô đang nằm trên giường bệnh.

Chiếc áo bệnh nhân sọc xanh trắng bao lấy thân hình mảnh khảnh, chiếc chăn trắng tinh của bệnh viện đắp ngang người. Sắc mặt cô nhợt nhạt nhưng trong mắt vẫn ánh lên nụ cười, như thể đã quá đỗi quen với bầu không khí nơi đây.

Những khoảnh khắc như thế, Giang Vi từng bắt gặp không biết bao nhiêu lần. Lần nào cô cũng nhìn những người đến thăm mình bằng ánh mắt ẩn chứa nụ cười, không buồn thương, không sợ hãi, chỉ là một nụ cười nhẹ nhàng, bình thản. Một ánh nhìn vừa điềm đạm vừa thản nhiên, dường như chẳng mảy may quan tâm đến kết cục ra sao. Chính sự điềm nhiên ấy lại khiến tim anh đau thắt.

Hương khử trùng nồng nặc nơi bệnh viện chợt khiến Giang Vi buồn nôn.

Anh vội vàng quay đi, tựa vào bức tường gần cửa, áp trán vào bức tường lạnh lẽo, lặng lẽ lắng nghe tiếng trò chuyện vọng ra từ bên trong.

Không bước vào nhưng cũng chẳng thể rời đi.

Lư Chi ăn xong liền giục Tống Sơ về:

“Cậu về đi, ở thêm lát nữa là trời tối hẳn đấy.”

“Tớ vừa mang cơm đến đã bị đuổi, cậu vô tình thật đấy.”

Tống Sơ bật cười, đưa tay véo má Lư Chi một cái.

“Đi đây, mai tớ lại đến.”

Cô ấy thu dọn bát đũa, xách hộp giữ nhiệt chuẩn bị rời đi.

Vừa bước được vài bước, còn chưa ra đến cửa, cô ấy quay đầu lại nhìn Lư Chi:

“Đừng mong mai có trà sữa, không mua đâu đấy.”

Nói rồi, cô ấy xoay người bước đến mở cửa ra ngoài mà không hề lưu luyến.

Đúng lúc ấy, Giang Vi vẫn đang dựa tường đứng đó giật mình vì tiếng động, lập tức chui vội vào lối thoát hiểm ngay cạnh. Nhưng vẫn chậm một bước.

Tống Sơ vừa ra khỏi phòng đã thấy có gì đó lướt qua, hình như một người mặc áo khoác đen thoắt cái đã biến mất khỏi tầm mắt.

Khi đi ngang lối thoát hiểm, cô ấy còn quay đầu liếc nhìn mấy lần.

Bên trong tối om, chẳng thấy rõ cái gì.

Nhưng không hiểu vì sao, chiếc áo đó… lại hơi quen quen, như thể đã từng gặp ở đâu rồi.

Bình Luận (0)
Comment