Vi Chi - Thẩm Phùng Xuân

Chương 22

“Này này, anh kia đứng lại, anh đến thăm ai vậy?” Vừa đi ngang quầy y tá, Giang Vi đã bị chặn lại.

“Phòng 1706, Lư Chi.”

Lần trước bám theo sau Tống Sơ đến đây, anh đã ghi nhớ số phòng.

“À, cô ấy à.”

Phần lớn y tá ở tầng này đều biết đến Lư Chi vì cô là “khách quen” của khu điều trị nội trú. Họ đánh giá Giang Vi một lượt từ đầu đến chân. Trước giờ chưa từng thấy ai ngoài cô bạn kia đến thăm Lư Chi, nay lại xuất hiện một gương mặt lạ, mà còn là một chàng trai tuấn tú. Thế nhưng đến khi họ liếc thấy thứ anh đang cầm trên tay thì hàng lông mày lập tức nhíu lại.

“Thứ này thì nên hạn chế để cô ấy uống thôi.”

Trước đó Lư Chi từng lén đặt trà sữa bị cô y tá này bắt gặp một lần rồi, giờ đến cả người đi thăm cũng không biết giữ phép tắc à? Nhìn chẳng giống người nhà bệnh nhân gì cả.

“Lâu lắm rồi cô ấy không uống, thi thoảng một lần chắc cũng không sao đâu.”

Giang Vi nhẹ nhàng đưa tay ra sau giấu cốc trà sữa đi, tránh khỏi tầm nhìn của y tá.

“Thôi được, anh cứ vào đi. Bác sĩ vừa khám phòng xong, giờ chắc cô ấy đang ở trong phòng.”

Y tá cũng không thật sự muốn làm khó anh. Đồ của người nhà mang tới thì thôi, đâu có quy định cấm tuyệt đối Lư Chi không được uống trà sữa, chỉ hạn chế tối đa thôi.

Hôm nay Giang Vi vẫn chẳng khác gì hôm qua, anh dừng chân trước cửa phòng bệnh rồi cứ đứng yên lặng, lưỡng lự không dám bước vào, sợ quấy rầy cô.

Cửa phòng không đóng hẳn, để hé một khe nhỏ. Qua khe cửa, anh thấy Lư Chi đang ngồi trên giường bệnh. Sắc mặt cô có vẻ khá hơn trước, ngồi xếp bằng trên giường trò chuyện với bác Vương giường bên, nét mặt thư thái.

Đứng nơi ngưỡng cửa, anh tưởng tượng ra vô vàn tình huống: nếu anh bước vào, cô sẽ có phản ứng gì? Ngạc nhiên, nghi hoặc, bối rối, hay đủ mọi cảm xúc… Nhưng chắc chắn sẽ không phải là vui mừng.

Anh quyết định không vào, chỉ định treo cốc trà sữa lên tay nắm cửa rồi rời đi. Nhưng còn chưa kịp hành động đã nghe thấy giọng nói từ phía sau, giọng nói ấy nhỏ hơn thường lệ, mang theo vẻ ngỡ ngàng:

“Sao cậu lại ở đây?”

Giang Vi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Tống Sơ đang đứng sau lưng.

Anh luôn nghĩ rằng Tống Sơ chỉ đến vào buổi tối, không ngờ lại gặp cô ấy ngay ban ngày.

“Tôi…”

Anh còn chưa kịp nói hết câu đã bị Tống Sơ ngắt lời:

“Đi theo tôi ra đây.”

Tống Sơ dẫn anh đến cầu thang thoát hiểm.

Vừa bước vào, cô ấy đã quay người lại, nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt dừng trên chiếc áo anh đang mặc.

Thảo nào hôm qua thấy quen quen… Đây chính là chiếc áo hôm đó anh mặc khi tỏ tình với Lư Chi. Thì ra người tối qua là anh.

“Đến thăm cậu ấy à?”

Cậu ấy là ai, cả hai đều hiểu rõ, chẳng cần nói thêm.

Tống Sơ không hỏi tại sao anh biết Lư Chi ở đây vì không cần thiết. Dù sao anh cũng đã biết rồi.

“Ừ.” Giang Vi không phủ nhận.

“Tại sao cậu thích cậu ấy?”

Tống Sơ không hỏi điều gì khác. Đây là câu duy nhất cô ấy muốn biết, coi như hỏi thay cho Lư Chi vậy. Cô ấy đoán Lư Chi chưa từng hỏi câu này. Hôm Giang Vi tỏ tình vào dịp Tết Dương lịch, mọi chuyện rối tung cả lên. Cho đến giờ, cô ấy vẫn chưa thật sự hỏi rõ Lư Chi.

Trong cầu thang không bật đèn, chỉ có ánh sáng mờ nhạt hắt vào từ ô cửa kính, sáng tối đan xen.

Giang Vi cúi đầu, Tống Sơ không nhìn thấy vẻ mặt anh nhưng có thể cảm nhận rõ sự căng thẳng tỏa ra từ người anh.

“Với tôi, cô ấy như một cô gái tỏa sáng, đến cả đầu ngón tay cũng phát sáng.”

Giang Vi bật cười, bàn tay cầm cốc trà sữa khẽ siết lại. Anh biết Tống Sơ sẽ không hiểu lời mình, có lẽ còn thấy anh đang nói vớ vẩn, nhưng thế thì đã sao?

“Thích thì cần gì lý do?” Anh ngẩng đầu lên.

Tống Sơ không kịp đề phòng, ánh nhìn bất ngờ chạm phải mắt anh.

Khoảnh khắc đó, cô ấy nhìn thấy trong mắt Giang Vi là một vùng cảm xúc phức tạp đan xen, nhưng thứ duy nhất có thể chắc chắn là Giang Vi không nói dối.

Phải rồi, thích thì cần gì lý do?

Bỗng dưng cô ấy thấy Giang Vi và Lư Chi giống nhau một cách kỳ lạ, chỉ là cách thể hiện không giống nhau mà thôi.

“Cậu vào gặp cậu ấy đi, cậu ấy sẽ không thấy phiền đâu.”

Giang Vi lắc đầu, nét mặt dịu lại. Anh vẫn không muốn quấy rầy cô.

“Phiền cậu đưa cốc trà sữa này cho cô ấy giúp tôi. Đừng nói là tôi mua, cứ coi như hôm nay tôi chưa từng tới.”

Anh vẫn không đủ can đảm để bước vào căn phòng ấy.

Lư Chi đang trò chuyện với bác Vương giường bên thì thấy Tống Sơ đẩy cửa bước vào.
Khác với mọi khi, lần này cô ấy không mang theo bình giữ nhiệt mà là một cốc trà sữa.

“Trà sữa!”

Mắt Lư Chi sáng bừng lên, bước vội xuống giường, nhận lấy cốc trà sữa trong tay Tống Sơ, xé bao ống hút một cách thành thạo.

“Trà xanh sữa nhài, thêm thạch sữa, năm mươi đường!”

Lư Chi nhấp một ngụm, buột miệng nói.

“Đúng là vị tớ thích.”

Từ khi quán trà sữa mở gần trường, cô đã uống gần hết tất cả các loại trà trái cây, chỉ duy nhất trà sữa thì vẫn thủy chung với một vị này.

Nhưng cốc này lại là nhiệt độ thường, mà cô lại không thích uống trà sữa nguội.
Vừa uống được vài ngụm, bỗng cảm thấy có gì đó là lạ. Bàn tay cầm cốc hơi khựng lại, mắt chớp nhẹ. Cốc trà sữa này… trước kia có người từng mua cho cô, cũng là nhiệt độ thường.

Trí nhớ của Lư Chi rất tốt, chỉ với một chi tiết nhỏ đã khiến cô nhớ ra người đó là ai.

Mái đầu đang cúi xuống hút trà sữa của cô khẽ khựng lại nhưng không ai để ý thấy.

Chốc lát sau, cô ngẩng đầu nhìn Tống Sơ lâu hơn mấy giây.

“Chẳng phải cậu bảo không cho tớ uống trà sữa sao?”

Ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt bạn, dường như đang dò xét điều gì đó, như thể muốn xác định xem Tống Sơ có đang nói dối không.

“Thi thoảng thôi, không có lần sau.”

Tống Sơ không giải thích gì thêm. Người kia đã dặn cô ấy đừng nói với Lư Chi.

“Cậu tốt ghê.”

Lư Chi không truy hỏi nữa, chỉ lặng lẽ tiếp tục uống trà sữa với vẻ mặt mãn nguyện.

Tống Sơ kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt dừng lại nơi Lư Chi đang vui vẻ uống từng ngụm trà. Trong lòng cô ấy đã sắp xếp rất nhiều lời để nói, nhưng đến cuối cùng vẫn không biết nên mở lời thế nào. Cô ấy biết mình có phần ích kỷ, cô ấy hy vọng Lư Chi có thể gặp được một chàng trai thực sự yêu thương và biết chăm sóc bạn mình, như Giang Vi chẳng hạn. Nhưng như thế lại bất công với Giang Vi, vì có lẽ Lư Chi không phải là người có thể đi cùng anh đến hết cuộc đời. Song, cô ấy vẫn đứng về phía Lư Chi.

“Dạo này cậu còn liên lạc với Giang Vi không?”

Một câu nói bất chợt từ Tống Sơ khiến tay Lư Chi đang cầm cốc trà sữa khẽ khựng lại. Cô không ngẩng đầu lên mà chỉ vô thức dùng hai đầu ngón tay cọ vào nhau.

“Sao vậy?”

Tống Sơ nhận ra động tác quen thuộc ấy.

Từ nhỏ, mỗi khi bất an hay chột dạ, Lư Chi đều có thói quen cào móng tay mình như thế. Lúc này móng tay cô đã sạch sẽ, vì phải nhập viện nên cô đã tháo bỏ lớp móng giả. Có lẽ chính bản thân cô cũng không nhận ra hành động đó đã vô tình bộc lộ tâm trạng của mình.

Tống Sơ biết rõ Lư Chi cũng có tình cảm với Giang Vi. Nếu không tin chắc điều đó, cô ấy đã chẳng thay Giang Vi mang trà sữa vào mà có lẽ sẽ đuổi anh đi, còn cảnh cáo không được bén mảng đến nữa. Cô ấy đã từng làm vậy hồi còn học cấp ba.

Nhưng Giang Vi lại là một người đặc biệt với Lư Chi nên lần này, cô ấy không dám tùy tiện quyết định thay bạn mình.

“Cậu từ bé đến lớn chỉ biết nhường nhịn chịu thiệt.”

Lư Chi từ bé đã là người luôn phải chịu thiệt thòi. Thuở nhỏ mắc bệnh nặng, bố mẹ lại ly hôn. Không ai muốn nhận quyền nuôi con, cuối cùng đành phải để cô ở với bố. Đến khi cô tròn mười tám tuổi đã tự làm sổ hộ khẩu riêng trước khi vào đại học.

Bề ngoài cô có vẻ bướng bỉnh, thích làm theo ý mình, nhưng mỗi lần đứng trước lựa chọn, cô luôn lùi lại một bước nhường phần cho người khác bởi sâu trong lòng, cô luôn cảm thấy mình không xứng đáng.

“Cậu còn nhớ trước đây bọn mình từng xem một bộ phim không? Tớ quên mất tên, nhưng nội dung thì vẫn nhớ rõ.”

“Nam chính rõ ràng hợp với nữ phụ chơi cùng từ tấm bé hơn, từ gia thế, ngoại hình đến năng lực, không có điểm nào không tương xứng. Nhưng cuối cùng, anh ấy lại chỉ yêu nữ chính là một cô gái chẳng có gì trong tay.”

“Khi ấy cậu bảo do biên kịch cố tình viết vậy, khán giả bây giờ đều thích kiểu tình tiết như thế.”

“Tớ không phủ nhận điều đó. Nhưng đã bao giờ cậu nghĩ đến khả năng khác chưa? Rằng trên đời thật sự tồn tại tình yêu như thế.”

“Dù nữ phụ có hợp với nam chính đến đâu nhưng nếu không có tình cảm thì vẫn không thể gọi là yêu.”

“Nam chính chỉ yêu nữ chính dù cô ấy chẳng có gì cả.”

“Tình yêu vốn không tuân theo một nguyên tắc hay quy luật nào cả.”

“Bởi vì có đôi khi với một số người, chỉ cần có tình yêu là đủ rồi.”

Tống Sơ không hề nhắc đến tên Giang Vi, nhưng cả hai đều hiểu rõ những lời này đang nói về ai. 

Giang Vi và Lư Chi.

“Nhưng mà… cậu ấy thật sự rất tốt.” Lư Chi khẽ cười, trong tâm trí hiện giờ là từng khoảnh khắc cô và Giang Vi bên nhau.

“Cậu ấy là người chỉ muốn xin WeChat cũng phải dè dặt sợ tớ không vui. Là người sẽ che ô chắn mưa cho tớ, ngồi nhìn tớ ăn bún ốc, chỉnh lại cổ áo giúp tớ, lúc tớ buồn còn mua trà sữa cho tớ.”

“Còn mua riêng loại để nhiệt độ thường.”

Lư Chi nói, khẽ liếc nhìn cốc trà sữa vẫn còn trong tay.

“Thậm chí sau khi tớ từ chối lời tỏ tình, cậu ấy còn xin lỗi tớ.”

“Rõ ràng cậu ấy chẳng làm gì sai cả.”

“Sao trên đời này lại có người tốt như cậu ấy vậy chứ…”

Ngón tay siết chặt cốc trà, Lư Chi nhìn ra cửa sổ. Trời vẫn còn nắng nhưng đã bắt đầu có những bông tuyết lất phất bay lượn. Gió thổi tạt từng bông vào mặt kính rồi chậm rãi rơi xuống, có bông vừa chạm vào kính đã lập tức tan ra.

“Chính vì cậu ấy quá tốt…”

Lư Chi cười gượng.

“Tớ không thể làm lỡ dở cậu ấy được.”

“Nhưng cậu ấy thật lòng thích cậu.”

“Tớ biết.”

Cô vốn là người nhạy cảm từ bé, từ lâu đã nhận ra Giang Vi thích mình. Cô thấy rõ những điều nhỏ bé trong cuộc sống hơn bất kỳ ai. 

Lư Chi cúi đầu nhìn cốc trà sữa trong tay.

“Cái này là cậu ấy mua đúng không?”

Tống Sơ không ngờ Lư Chi lại đoán được.

Nhưng ngay sau đó, Lư Chi đã nói tiếp, giải thích luôn thắc mắc của Tống Sơ.

“Trà sữa nhài, thêm thạch sữa, năm mươi đường, nhiệt độ thường.”

“Lần trước cậu ấy cũng mua cho tớ loại này.”

Chỉ có một mình anh luôn mua trà sữa ở nhiệt độ thường cho cô.

“Đối xử với cậu ấy tốt một chút, đừng để sau này phải hối hận.”

Lời cuối cùng của Tống Sơ cứ văng vẳng bên tai Lư Chi mãi không tan đi.

Đến tận đêm, khi đã nằm trên giường bệnh, nghe tiếng thở nhè nhẹ của bác Vương giường bên, trong đầu cô vẫn không ngừng lặp đi lặp lại câu nói ấy.

Lư Chi khẽ vén chăn, nhẹ nhàng bước xuống giường, xỏ dép lê rồi rón rén bước đến bên cửa sổ.

Từ đây có thể nhìn ra vùng biển phía Bắc, xa xa là thuyền cá và ánh đèn nhạt nhòa nơi ngọn hải đăng. Trong phòng bật sưởi ấm áp nhưng bên ngoài lạnh buốt, hơi ấm và hơi lạnh gặp vào nhau tạo thành một lớp sương mù dày đặc phủ trên mặt kính.

Lư Chi dùng tay áo lau sạch lớp sương rồi áp cả khuôn mặt mình lên đó. Mặt kính lạnh buốt, da mặt vừa chạm vào liền trắng bệch vì lạnh nhưng cô không nhúc nhích. Ngược lại còn đặt cả hai tay lên kính.

Hướng Đông của bệnh viện là quảng trường ven biển, phòng cô ở tầng cao nên có thể nhìn bao quát toàn bộ quang cảnh bên dưới.

Đột nhiên cô nhớ đến cái đêm anh nói lời xin lỗi với cô.

Những năm bệnh tình nặng nhất, không phải cô chưa từng oán trách số phận. Rốt cuộc cô đã làm gì sai? Nhưng rồi thời gian trôi qua, cô học cách buông bỏ, dần trở nên tê dại, quen với sự bất công của số phận.

Hồi còn tuổi mới lớn, cô từng đọc sách của Trương Ái Linh và nhớ mãi một câu rằng: “Yêu là khổ đau suốt một đời, nhưng không yêu lại là nuối tiếc cả một kiếp người.”

Cứ ngỡ đời mình sẽ trôi qua lặng lẽ như thế thì đột nhiên có một người xuất hiện.

Tựa như một tia sáng xuyên qua màn đêm.

Anh là lý do khiến cô muốn sống tiếp.

Cô muốn sống để không phải nuối tiếc.

Sáng hôm sau, sau khi tiễn bác sĩ vừa thăm khám xong, Lư Chi trở về giường, nằm xem điện thoại được một lúc thì chợt thấy một vạt áo màu đen thấp thoáng ngoài cửa.

Giờ này không có ai đến thăm bác Vương, Tống Sơ cũng không đến vào lúc này, mà người trong bệnh viện thì càng không thể đứng chần chừ ngoài cửa như vậy.

“Giang Vi?”

Lư Chi khẽ gọi ra cái tên luôn giấu trong lòng.

Giang Vi đang định xoay người rời đi thì nghe thấy tiếng gọi vang lên từ trong phòng bệnh. Bước chân anh lập tức khựng lại, cả người ngây ra, không biết nên vào hay là rút lui.

“Vào đi.” Giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt của Lư Chi từ trong phòng truyền ra.

Giang Vi đặt tay lên tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Trong phòng lúc này chỉ có mình cô, bác Vương đã ra ngoài tản bộ. Vì sự xuất hiện của Giang Vi, căn phòng bỗng chốc có thêm một người.

“Ngồi đi.”

Lư Chi nhìn Giang Vi đang tiến lại gần, anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, cổ quấn khăn len kín mít. Cô không kìm được lên tiếng hỏi: “Ngoài trời lạnh lắm à?”

Giang Vi ngồi xuống chiếc ghế bên giường bệnh.

Ánh mắt anh dừng lại trên người cô. Tóc cô đã dài, mềm rủ dính sát da đầu. Cô vốn đã gầy, mặc thêm bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình càng khiến thân hình nhỏ bé hơn.

“Không lạnh.” Anh lắc đầu.

Lư Chi để ý thấy giọt mồ hôi lấm tấm trên đầu mũi anh.

“Phòng bệnh có sưởi mà, cậu tháo khăn quàng cổ ra đi.”

“Ừ.” Giang Vi ngoan ngoãn gỡ khăn.

“Hôm nay không mang trà sữa đến à?”

Động tác của Giang Vi dừng khựng lại.

Anh ngẩng đầu, không thể tin vào tai mình, thấy trong mắt cô hiện rõ ý cười.

Cô rất hiếm khi cười với anh.

Nhưng mỗi khi cô cười lại đẹp rực rỡ. Tựa như những chùm pháo hoa rực rỡ bung nở trên bầu trời đêm hôm ấy.

“Trà xanh sữa nhài, thêm thạch sữa, năm mươi đường, nhiệt độ thường.”

Nói rồi cô khẽ bổ sung một câu:

“Chỉ có cậu mới mua cho tớ trà sữa nhiệt độ thường thôi.”

“Bác sĩ nói cậu không nên uống trà sữa thường xuyên.” Giang Vi khẽ thở dài.

“Giang Vi.” Lư Chi bỗng gọi tên anh, trong giọng có sự nghiêm túc và trang trọng.

“Ừ?” Giang Vi lập tức ngồi thẳng người, chăm chú nhìn cô.

“Xin lỗi cậu.” Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô vẫn chỉ thốt ra ba chữ ấy.

“Không cần xin lỗi đâu.” Giang Vi cảm thấy cô không có gì phải xin lỗi anh cả. Từ chối lời tỏ tình của một người vốn là chuyện rất bình thường. Một cô gái từ chối một chàng trai, có gì đáng để thấy áy náy? Trong bất cứ việc gì, mỗi người đều có quyền từ chối.

Anh không muốn chuyện này trở thành gánh nặng trong lòng cô.

“Chúng ta mới chỉ quen nhau hơn nửa năm thôi…” Dường như Lư Chi đang cố gắng giải thích điều gì đó.

“Chúng ta… bắt đầu từ bạn bè, được không?”

Lư Chi khẽ cười, dường như chính cô cũng cảm thấy hành động của mình lần này là chuyện chưa từng có.

“Trước đây tớ chưa từng tiếp xúc với bạn trai nào cả.”

“Chúng ta cứ từ từ thôi.”

Giang Vi không ngờ cô sẽ nói như vậy

Ý cô là… anh vẫn còn cơ hội và họ có thể từ từ tiến về phía nhau.

Giang Vi có cảm giác như vừa bị một niềm vui khổng lồ giáng thẳng xuống đầu, choáng ngợp trong sự phấn khích và hân hoan chưa từng có, hạnh phúc đến mức muốn phát điên.

Cô gái của anh nói rằng muốn cùng anh chậm rãi bước từng bước một.

Lư Chi trông thấy rõ nét mặt của Giang Vi. Niềm vui ấy không cách nào che giấu, rạng ngời ngay trước mắt cô.

Cô nhìn anh cười rồi cũng bật cười theo, đôi mắt cong cong như vầng trăng non.

“Nhưng giờ có thể nâng cấp cho cậu một chút rồi, thành ‘bạn thân’ nha.” Cô ngẫm nghĩ một lát rồi tiếp: “Dù sao thì cậu vừa biết tớ thích uống loại trà sữa nào, lại biết cả chuyện tớ bị bệnh. Đây là bí mật to đùng đấy nên miễn cưỡng cũng tính là bạn thân rồi.”

“Vinh hạnh cho tớ.”

Bình Luận (0)
Comment